“Ngươi nói cái gì?”
Trình nữ quan cảm thấy rất kinh ngạc, không khỏi nhìn về phía nội thị: “Ngươi đã nghe ngóng rõ ràng chưa?”
Nội thị nói: “Nô tỳ tận mắt nhìn thấy, Bùi đại nhân dùng gậy đánh cầu gỗ đập vào đầu Trang Vương gia, Trang Vương gia lảo đảo lắc lư ngã từ trên lưng ngựa xuống.”
Trình nữ quan nhìn về phía Thái hậu. Bùi Khởi Đường lại dám đánh Trang Vương gia ở trước mắt mọi người như vậy. Bùi Khởi Đường đang nghĩ cái gì thế? Đó là Vương gia cơ mà.
Thái hậu nghe lời này, ngón tay lần tràng hạt hơi dừng lại, cái này đúng là không ai ngờ tới, Bùi Khởi Đường lại thẳng tay xử lý Trang Vương như vậy.
Nội thị lui xuống.
Trình nữ quan nói: “Bên ngoài đều đang đồn đại Bùi Khởi Đường… không coi ai ra gì lại kiêu căng ngạo nghễ, trước khi tiến cung đã gây thị phi khắp nơi, chẳng lẽ bởi vì ỷ vào lập công lớn, lại làm chuyện công vụ, liền… đắc ý vênh váo, phạm vào bệnh cũ.”
Thái hậu còn trông cậy vào Bùi Khởi Đường giúp đỡ tháo gỡ cục diện, xem ra là không thể rồi.
“Như thế có gì không tốt,” Thái hậu nhàn nhạt nói, “Trang Vương bị đánh ngất liền không nói ra lời, chờ lúc hắn tỉnh lại thì mọi chuyện đã xong rồi.”
“Theo Ai gia thấy, đây là cơ hội tốt nhất,” Thái hậu dãn dãn tay áo, “Lát nữa toàn bộ hành cung sẽ náo loạn lên, tất cả mọi người đều sẽ tới tập hợp trên sân ngựa, đến lúc đó nhất định sẽ có người cầu kiến Hoàng thượng.”
Lớn chuyện rồi, Hoàng thượng tất nhiên phải ra mặt.
Nếu như người Triệu gia thật sự cho Hoàng thượng uống Ngũ Thạch Tán, như vậy chuyện xấu này khẳng định không che giấu được. Cứ như thế, căn bản cũng không cần bà ta đi vạch trần Hoàng đế.
Bùi Khởi Đường làm thế này chẳng khác gì lặng lẽ giúp bà ta một ván.
...
“Nhanh đi bẩm báo với Hoàng thượng.” Trên sân ngựa xảy ra chuyện lớn như vậy, cung nhân và nội thị lập tức liền tản đi khắp nơi báo tin.
Máu tươi đã nhuộm đỏ cả khuôn mặt Trang Vương, Trang Vương nằm ở đó không biết gì cả.
Bầu không khí trên sân đấu vốn rất thoải mái, chốc lát đã thành hoảng loạn.
Thư Vương ngẩn ra hồi lâu, mới phân phó nội thị: “Đã truyền Ngự y chưa, mau… mau đi đi!”
Hàn Chương tiến lên kiểm tra thương thế của Bùi Khởi Đường
Bả vai Bùi Khởi Đường đã sưng lên
Thư Vương phục hồi tinh thần lại, nghiêm nghị chất vấn Bùi Khởi Đường: “Ngươi và Trang Vương rốt cuộc đã nói cái gì? Tại sao Trang Vương lại động thủ với ngươi.”
Bùi Khởi Đường cau mày: “Hạ thần chỉ nói, Trang Vương gia có thể sẽ thua… không ngờ Trang Vương gia lại nổi nóng. Chẳng qua chỉ là đánh cầu mà thôi, tại sao lại nổi giận như vậy chứ.”
Mặc dù mọi người không nghe được hai người nói những gì, nhưng đều thấy Trang Vương động thủ trước.
Trang Vương đánh Bùi Khởi Đường, lần đầu Bùi Khởi Đường tránh được, lần thứ hai Bùi Khởi Đường giơ gậy đánh cầu trong tay ngăn lại, kết quả, gậy đánh cầu bị Trang Vương đánh ra lệch hướng, rơi thẳng vào đầu Trang Vương.
Sắc mặt Thư Vương rất khó coi, hiển nhiên vô cùng lo lắng: “Trước giờ Trang Vương luôn rất nhã nhặn với người khác, nhất định là ngươi nói cái gì không nên nói, nên mới ép hắn động thủ.”
Phó tướng bên cạnh Bùi Khởi Đường không nhịn được nói: “Tướng quân của chúng ta đã làm sai điều gì, mà phải mặc cho Trang Vương gia dạy dỗ?”
Thư Vương trợn mắt: “Trang Vương gia là con rồng cháu phượng… sao có thể để cho các ngươi càn rỡ như vậy.”
Phó tướng đè nén cơn tức giận trong lòng, nghiêm mặt nói: “Chúng ta là quan viên Đại Tề, cũng không phải là nô tỳ phủ Trang Vương.”
Bầu không khí lập tức trở nên lúng túng.
Liễu Tử Dụ vội vàng tới nói: “Bùi đại nhân cũng không cố ý, chuyện tới bất ngờ, ngài ấy cũng chỉ giơ tay đỡ theo bản năng, nói cho cùng chẳng ai muốn xảy ra loại chuyện này cả.”
Thư Vương cười nhạt: “Chẳng lẽ các ngươi còn định dùng mấy câu lấp liếm cho qua? Tính cách Bùi đại nhân cũng gớm thật, đối đãi với con rồng cháu phượng còn như vậy, đổi thành dân chúng bình thường, còn không biết sẽ thế nào. Ngươi như vậy làm sao có thể làm rường cột nước nhà, vậy mà Hoàng thượng còn ủy thác trách nhiệm nặng nề cho ngươi…” Thư Vương giận đến vểnh râu lên, “Bổn vương phải đi gặp Hoàng thượng, Bổn vương không tin, không ai trừng trị được ngươi.”
Thư Vương vừa dứt lời liền có tiếng nói: “Phải cầm máu cho Trang Vương trước đã…”
Mọi người nhìn theo nơi phát ra tiếng nói, Cố Lang Hoa dẫn người đi tới.
Lần này săn bắn có người bị thương, Thái y tinh thông ngoại khoa đều đi đến khu vực săn bắn, muốn chạy tới nơi này cũng phải lúc nữa, nên Cố Lang Hoa ở hậu viện tới trước.
Lang Hoa phân phó nội thị: “Cho Trang Vương uống viên thuốc cầm máu trước.”
Nội thị không
dám thờ ơ, vội vàng tán viên thuốc ra đổ vào khóe miệng Trang Vương. Lang Hoa cẩn thận kiểm tra thương thế của Trang Vương: “Vết thương cần khâu lại, nếu không nhất thời không thể cầm máu,” Nói rồi phân phó cung nhân, “Ta cần nhiều khăn vải, khâu cần dùng kim và dây dâu.”
Cung nhân vội vàng đi chuẩn bị, chớp mắt một cái đã đem đủ đồ tới.
Lang Hoa dọn dẹp xương vỡ, bắt đầu khâu vá lại, máu tươi nhuộm ướt ống tay áo và ngón tay Lang Hoa, thoạt nhìn rất ghê người. Chỉ một lúc, vết thương đã được khâu xong, máu chảy cũng dần ngừng lại.
Lang Hoa đứng lên, “Lát nữa mời Ngự y cho thuốc,” Nói rồi ngẩng đầu lên nhìn mặt trời, “Sau buổi trưa ngày mai, Trang Vương gia có thể tỉnh lại.”
Người ở chỗ này đều thở phào nhẹ nhõm.
May mà không xảy ra án mạng, nếu không tất cả mọi người đều sẽ bị trách phạt.
Hàn Chương tiến lên phía trước nói: “Sau khi tỉnh lại sẽ dần dần khoẻ lên sao?”
Lang Hoa gật gật đầu: “Ban đầu sẽ mê man không thoải mái, mười mấy ngày sau sẽ không có đáng ngại.”
Hàn Chương nhìn về phía Bùi Khởi Đường: “Muội xem cho Bùi đại nhân đi, bả vai hắn đau lắm đấy.”
Lang Hoa gật gật đầu.
Bùi Khởi Đường ngồi xuống, Lang Hoa ấn ấn vai Bùi Khởi Đường, phân phó nội thị: “Tìm hai tấm ván qua đây.”
Sau đó buộc hai tấm ván trên bả vai Bùi Khởi Đường.
“Cánh tay phải của Bùi đại nhân, trong một tháng không thể cử động, nếu không tương lai không thể xách vật nặng nữa.”
Phó tướng bên cạnh Bùi Khởi Đường lập tức lo lắng: “Vậy… còn có thể mang binh đánh giặc hay không.”
Lang Hoa cụp mắt: “Nếu ý ngươi muốn hỏi là dùng vũ khí sắc bén, thì chăm vết thương không tốt, dĩ nhiên là không thể.”
Lang Hoa nói xong, nhìn về phía Bùi Khởi Đường.
Theo lý mà nói, Bùi Khởi Đường bây giờ hẳn nên nói gì, nhưng không ngờ hắn chỉ nhìn nàng, mặt đầy vẻ tủi thân.
Người này còn diễn đến phát nghiện sao? Vai hắn làm sao mà sưng, chẳng lẽ nàng lại còn không rõ sao, bôi thuốc bột nàng cho lên, không đến một chung trà, nhìn sẽ vừa đỏ vừa sưng, giống như bị trọng thương. Thật ra thì với thân thủ của Trang Vương, căn bản không thể làm Bùi Khởi Đường bị thương được.
Với tính tình của Bùi Khởi Đường, dùng thủ đoạn như vậy nàng cũng sẽ không cảm thấy bất ngờ.
Có điều, chuyện hôm nay mới qua một nửa, phía sau có thể thuận lợi hay không, còn phải xem phản ứng của Hoàng thượng.
Tay Lang Hoa đặt xuống, nhưng cảm thấy ngón tay bị người ta khe khẽ cọ cọ.
Là Bùi Khởi Đường.
Mặt Lang Hoa thiếu chút nữa thì đỏ lên, người này thật đúng như Thư Vương nói vậy, to gan làm bậy, cũng không sợ sẽ để cho người khác nhìn thấy.
Bùi Khởi Đường nhẹ nhàng đụng ngón tay nàng một cái, sau đó mới buông ra, trên mặt vẫn thản nhiên như không xảy ra gì cả.
Hắn nhìn về phía Thư Vương: “Chuyện hạ thần làm, sẽ thỉnh tội với Hoàng thượng.”
Thư Vương nghiêm mặt: “Chỉ sợ cái này cũng không theo ý ngươi được.”
Nội thị mang cáng tới, mấy người đặt Trang Vương lên đưa đi.
Nội thị vừa đi bẩm báo với Hoàng thượng đi tới: “Thiên gia đang nghỉ ngơi, kêu người tạm thời cứ chăm sóc Trang Vương gia cẩn thận, chờ ngày mai sẽ giáo huấn Bùi đại nhân.”
Thư Vương như mèo bị đạp đuôi: “Hoàng thượng thật sự nói như vậy?” Chuyện lớn như thế, sao lại có thể dễ dàng bỏ qua như vậy.
Ông ta nhíu mày, mặt căm phẫn: “Bổn vương phải đi gặp Hoàng thượng, cho dù Bùi Khởi Đường là công thần, nhưng cũng không thể cố ý thiên vị như vậy, nếu không sẽ làm tổn thương trái tim dòng họ.”