Thái hậu nghe nữ quan nói lại chuyện ở khách sảnh.
“Người của Từ gia vẫn ở bên ngoài thỉnh tội với Thái hậu nương nương, nói là bụng Từ Đại thái thái đau dữ dội, thuốc của Thái y cũng không có tác dụng, Từ Đại thái thái muốn trở về Từ gia nghỉ ngơi.”
“Vậy để cho nàng ta về đi!” Thái hậu nhàn nhạt nói.
Trình nữ quan đáp một tiếng.
Thái hậu lật từng trang từng trang sách trong tay: “Ngươi nói, dịch kiểu gì thế này, Ai gia xem chẳng hiểu gì cả, vậy mà Ngọc Hoàn lại coi như bảo bối, lúc đi săn còn mang theo.”
Trình nữ quan cười nói: “Nghe nói là Cố Đại tiểu thư tìm tới. Công chúa Phúc An nói, xem xong quyển sách này là có thể đi Tây Hạ rồi.”
“Đều là đứa trẻ ngoan,” Thái hậu gấp sách lại, nhìn về phía Trình nữ quan, “Thay quần áo cho Ai gia, là lúc đi xử lý chuyện kia rồi.”
...
Trong khách sảnh bày biện thức ăn, nhưng mãi mà Thái hậu không lộ diện, chỉ để cho Trình nữ quan truyền mấy câu.
Tiệc rượu dọn xuống, trong phòng lập tức trống không, các nữ quyến ngồi ở trên ghế thấp giọng trò chuyện, cho đến khi nội thị bưng tất cả hoa trong phòng xuống, ánh mắt mọi người mới càng nôn nóng.
Từ lão phu nhân cũng đặt ly trà trong tay xuống bàn thấp, chỉ chớp mắt một cái, ly trà cũng bị nội thị bưng đi xuống.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Tất cả mọi người trố mắt nhìn nhau.
Bùi phu nhân khép khép tay áo, ngồi càng ngay ngắn hơn.
Các nữ quyến bắt đầu không nhịn được thầm thì.
Mọi người dần dần tụ họp lại bên cạnh Lưu tướng phu nhân, nhưng mặt Lưu phu nhân cũng đầy vẻ mờ mịt, không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Theo lý mà nói, đến giờ này, mọi người hẳn sẽ xuất cung, dẫu sao hành cung cách kinh thành một đoạn, sớm giải tán chút cũng tránh cho trên đường có sơ xuất gì.
Nhưng bây giờ chẳng những Thái hậu không lộ diện, cũng không có ý để cho các nàng rời đi.
Nhất định là xảy ra chuyện rồi.
Bên ngoài truyền tới tiếng bước chân, mọi người nhìn ra cửa, phu nhân nhà Thiếu Khanh gia của Thái Thường Tự, tuổi còn nhỏ chút, kêu lên một tiếng: “Bên ngoài đều là Cấm vệ.”
Khách sảnh nữ quyến tụ tập sao lại bị Cấm vệ vây lại.
Từ Cẩn Du hoảng sợ nhìn về phía Từ lão phu nhân: “Tổ mẫu… Người nói rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Từ lão phu nhân cũng không hiểu, chuyện gì có thể có liên quan đến nữ quyến bên trong khách sảnh.
“Các vị phu nhân cứ ngồi yên, lát nữa sẽ có cung nhân tới truyền lời.” Trình nữ quan quăng ra một câu rồi đi ra ngoài.
Thư Vương phi đứng dậy muốn đuổi theo nói đôi câu, tới cửa lại bị Cấm vệ ngăn lại.
“Thái hậu có lệnh, không có cung bài của Thái hậu, không ai được ra khỏi nơi này.” Giọng của Cấm vệ lạnh như băng, giống như là tường băng dầy mấy thước, ngăn người ở bên ngoài không chút nể nang.
“Nói kiểu gì thế,” Thư Vương phi ngượng ngùng lần nữa ngồi xuống, “Bất kể có chuyện gì, cũng không thể giam chúng ta lại được.”
Mọi người lại hối hận, sớm biết vậy liền theo Từ phu nhân ra ngoài trước rồi.
Nghĩ tới đây, Lưu tướng phu nhân đi tới thấp giọng hỏi Từ lão phu nhân: “Lão phu nhân, người có biết chuyện này là thế nào không? Chúng ta tới lâu như vậy, trừ nữ quyến Trang Vương gia ra, đi khỏi nơi này cũng chỉ có Từ Đại thái thái.”
“Còn có Cố Đại tiểu thư và Công chúa Phúc An.” Có người nhẹ nhàng nhắc nhở một câu.
Lúc này Thư Vương phi mới nhớ tới: “Đúng rồi, còn có hai nha đầu kia, cũng không biết các nàng chạy đi đâu rồi.”
Hiển nhiên người không ở nơi này, hẳn càng rõ tình hình hơn.
Tất cả mọi người trông đợi nhìn Từ lão phu nhân.
Từ lão phu nhân chỉ cảm thấy lòng bàn tay tiết ra đầy mồ hôi lạnh, có phải là Thái hậu động thủ không, trận thế như vậy, thủ đoạn như vậy, cũng chỉ có Thái hậu mới dùng được.
Thái hậu đã yên lặng lâu như vậy, lúc xuất đầu lộ diện vẫn đầy uy hiếp như thế.
Từ lão phu nhân chợt hối hận, vừa rồi bà ta hẳn nên nghĩ kỹ rồi nói mấy lời đó với Thái hậu.
Cho dù bà ta không nói theo ý Thái hậu, cũng không nên đuổi Hàng thị ra khỏi hành cung, nếu như Hàng thị ở chỗ này, có lẽ bà ta có thể nói đỡ đôi câu trước mặt Thái hậu nương nương.
Sao bà ta lại thành bà lão
hồ đồ như vậy?
Thái hậu chính là Thái hậu, cho dù tuổi đã cao, bà ta vẫn chống đỡ một mảnh trời Đại Tề, chỉ cần bà ta dậm chân một cái, mây gió Đại Tề sẽ biến sắc như thường.
Trái tim Từ lão phu nhân đập rộn lên.
“Tổ mẫu.”
Từ lão phu nhân cảm thấy trên trán chợt lạnh, Từ Cẩn Du cầm khăn lau mồ hôi cho Từ lão phu nhân.
“Tổ mẫu, có phải người không thoải mái không?” Từ Cẩn Du nói, “Hay là để cho Thái y qua xem một chút.”
Thủ đoạn vừa rồi dùng ở trên người Hàng thị, bây giờ Từ Cẩn Du cũng dùng, chỉ có điều dùng không phải lúc, Từ lão phu nhân lập tức có chút khó thở.
Quả nhiên, Bùi phu nhân và Thư Vương phi đi tới.
“Lão phu nhân làm sao thế?” Thư Vương phi có chút lo lắng, “Sắc mặt kém như vậy?” Nói rồi sờ sờ tay Từ lão phu nhân, “Tay cũng lạnh như băng.”
Thư Vương phi nhíu mày: “Có phải trong phòng quá bức bối không,” Ngẩng đầu lên phân phó nữ quyến, “Mau mở cửa sổ ra, Từ lão phu nhân không thoải mái.”
Các nữ quyến lập tức tiến lên đẩy cửa sổ, ai biết cửa sổ mới vừa mở ra, lại lập tức có người đưa tay ra, đẩy chốt lên, lần nữa hạ cửa xuống.
Phu nhân nhà Thiếu Khanh gia của Thái Thường Tự càng sợ, lập tức đỏ mặt: “Ngay cả cửa sổ cũng không cho mở… bọn họ… không phải là muốn giết chúng ta chứ?”
Đại Tề cũng không phải là không có loại chuyện đó.
Lúc xảy ra chuyện Huệ Vương mưu phản, trong kinh có mấy nhà đại thần, trong một đêm cũng không còn ai nữa.
Đều nói là Cấm vệ cả đêm đi vào nhà giết người chất thành một đống ở bên ngoài thành dùng một cây đuốc đốt sạch, người giết rồi, gia sản kê biên và sung công, những người đó giống như cho tới bây giờ đều chưa từng tồn tại trên đời này vậy.
Không ít người đều liên tưởng đến tình cảnh ấy, không hẹn mà cùng rùng mình một cái.
Phu nhân nhà Thiếu Khanh gia của Thái Thường Tự đã sợ đến tái xanh mặt, nhưng còn muốn nói tiếp: “Những Cấm vệ kia đều đeo đao…”
Mọi người trong phòng đều kinh sợ.
“Được rồi,” Bùi phu nhân ngăn cản nàng ta nói tiếp, “Cấm vệ vốn luôn đeo bội đao, nói cho cùng chẳng qua là không để cho mở cửa sổ thôi...”
Từ lão phu nhân cũng dần hồi thần lại, bà ta khoát khoát tay: “Người già rồi, vừa rồi chẳng qua hơi choáng váng đầu óc, bây giờ đã đỡ hơn, Thư Vương phi không cần lo lắng.”
“Như vậy sao được,” Thư Vương phi từ trước đến giờ luôn nhiệt tình, “Những bệnh này nhỏ không để ý, đến lúc thật sự nghiêm trọng rồi, hối hận cũng không kịp.”
Từ Cẩn Du hốt hoảng gật đầu: “Tổ mẫu, người nghe lời Thư Vương phi đi.”
Thư Vương phi nhìn về phía ngoài cửa, lần nữa thử thăm dò muốn đi ra khỏi phòng.
Cấm vệ lập tức tiến lên ngăn cản.
Thư Vương phi nói: “Ngươi có biết Từ đại nhân của Trung Thư Tỉnh không? Mẫu thân của Từ đại nhân bị bệnh, hoặc là ngươi để cho người kêu Ngự y tới, hoặc là để cho bà ấy đi ra ngoài khám xem.”
Cấm vệ không nói gì.
Thư Vương phi nhíu mày: “Có nghe thấy không hả?”
Cấm vệ vẫn đứng đó không nhúc nhích.
Lần này Từ lão phu nhân thật sự cảm thấy sợ hãi. Cấm vệ không quan tâm bọn họ.