Dạo Bước Phồn Hoa

Khó thoát xử phạt


trước sau

Thái hậu giết Triệu khanh, điều động Cấm quân, còn giết cả hai thái giám hầu hạ ở Đông Các lúc đó.

Nhắc tới cái này Thường An Khang lập tức lau mồ hôi lạnh trên trán, may mà hắn bị Hoàng thượng phái đi xem đánh cầu, nếu không cũng là con đường chết.

Hoàng đế cau mày suy nghĩ, như vậy tình hình bên ngoài bây giờ thế nào?

Nghĩ tới đây, Hoàng đế ngước mắt lên: “Bây giờ là ai đang thống lĩnh Cấm vệ?” Nếu như là người bên cạnh Thái hậu, về cơ bản ông ta có thể xác định, mình đã bị Thái hậu giam lỏng.

Thường An Khang nói: “Bởi vì chuyện lần này bất ngờ, cho nên Thái hậu để cho Bùi Khởi Đường Bùi đại nhân tạm thời thống lĩnh Cấm vệ quân của hành cung.”

Bùi Khởi Đường?

Sắc mặt Hoàng đế giãn ra chút.

Thái hậu dùng người của ông ta, vậy thì chứng minh ông ta còn chưa bị đoạt quyền.

Hoàng đế liếm môi: “Truyền Bùi Khởi Đường vào đây.”

Thường An Khang đáp lời.

Không lâu sau, Bùi Khởi Đường được dẫn vào trong phòng.

Hoàng đế mặc áo choàng rộng, mỏi mệt ngồi trên giường mềm, sắc mặt lộ ra vẻ tái nhợt, ánh mắt hỗn độn. So với thần thái sáng láng của Bùi Khởi Đường, nhìn ông ta càng thêm lụn bại điêu tàn.

Bùi Khởi Đường tiến lên hành lễ.

Hoàng đế lập tức nói: “Bên ngoài thế nào rồi? Có loạn không?” Có phải mọi người đều biết chuyện hắn uống thuốc rồi không?

Bùi Khởi Đường nói: “May mà Thái hậu nương nương để cho Cấm vệ kịp thời phong tỏa Đông Các, lại nhốt Hoàng hậu ở hậu viện. Cho nên, mọi người mặc dù nghe được chút động tĩnh ở tiền điện, nhưng cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Thái hậu nương nương đã để cho người tiết lộ tin tức ra ngoài, nói là có người định hạ độc trong đồ ăn của Hoàng thượng, cũng mượn cớ này nhốt tất cả mọi người trong phòng.”

Trong nháy mắt, trừ Cấm vệ và cung nhân hầu hạ, không có ai đi đi lại lại ở bên ngoài nữa.

Hoàng đế nghe lời này có chút bất ngờ.

“Lưu tướng đâu?” Hoàng đế hỏi.

Bùi Khởi Đường nói: “Lưu tướng ở Trị Phòng.”

Trị Phòng chật ních văn võ đại thần, Lưu Cảnh Thần đang trấn an tất cả mọi người.

Chuyện này tất phải cho ra cái kết quả, không thể nào tùy tùy tiện tiện là che giấu được.

Hoàng đế chỉ cảm thấy đau đầu vô cùng, người dường như bị móc rỗng vậy.

“Bùi khanh,” Hoàng đế hô một tiếng, “Khanh cảm thấy tiếp theo phải làm thế nào?”

Bùi Khởi Đường ngẩng đầu lên: “Vi thần còn có hai chuyện muốn bẩm báo với Hoàng thượng.”

Hoàng đế gật gật đầu.

Bùi Khởi Đường tiến lên hai bước, đứng yên ở nơi đó, đến khi Hoàng đế nhìn qua, mới rõ ràng nói: “Đỗ Kỳ Trọng của Thị Vệ Ti đã khai nhận, những năm này cấu kết tham ô quân lương, buôn bán hàng lậu với Trang Vương. Vi thần theo lời khai của Đỗ Kỳ Trọng, đã sai người đi các nơi thăm dò mấy cửa hàng buôn bán hàng lậu của Trang Vương ở Giang Tây, Phúc Kiến, Sơn Đông. Thái hậu nương nương cũng tự truy xét được hàng lậu này của Trang Vương, cùng nộp lên triều đình làm bằng chứng.”

Hoàng đế ngước mắt lên, mặt kinh ngạc: “Thái hậu không nói giúp Trang Vương?”

Bùi Khởi Đường nói: “Thái hậu nghe nói vi thần đang tra án, phân phó xuống phải tra đúng sự thật, không cần dè chừng thân phận Trang Vương.”

Hoàng đế nhẹ nhàng vuốt ve đồ ngọc trong tay. Trang Vương luôn làm việc cho Thái hậu, ông ta còn tưởng rằng sau khi chuyện ầm ĩ lên, Thái hậu sẽ nghĩ đủ cách bảo vệ Trang Vương, lại không nghĩ rằng Thái hậu làm như vậy.

Bùi Khởi Đường nói tiếp: “Còn có một chuyện nữa…” Hắn nói rồi dừng một chút, “Triệu Thừa Diễn ở trong đại lao khai rằng, Triệu gia những năm này vì lấy được sự khen ngợi của triều đình, ngụy tạo lời khai và chứng cứ, đổ oan cho mệnh quan triều đình đi theo Khánh Vương mưu phản, làm ra rất nhiều án oan. Năm đó Tào Ung đảm nhiệm Đại Lý Tự Khanh từng vì vậy vạch tội Triệu Quang Hiền, lại bị Triệu Quang Hiền trả thù, ngược lại bị vu hãm mưu phản. Tào Ung bị hành quyết tội mưu nghịch, thân bằng hảo hữu đều bị liên lụy, rất nhiều người bởi vì không chịu thừa nhận tội danh mưu phản mà bị đánh chết ở đại lao.”

Hoàng đế biết Tào Ung, Tào Ung có tiếng thanh quan, nếu như không phải là tìm được thư từ qua lại với Khánh Vương, ông ta cũng không tin Tào Ung sẽ mưu phản.

Hoàng đế nhíu mày: “Trẫm có xem qua chứng cứ năm đó của Tào Ung.”

Bùi Khởi Đường nói: “Những thư tín kia là ngụy tạo.”
Nói rồi hắn cầm văn thư đưa cho nội thị bên cạnh.

Nội thị lập tức trình cho Hoàng đế.

Hoàng đế cúi đầu nhìn, mặc dù văn thư này mới tinh, nhưng cùng với thứ mười mấy năm trước ông ta thấy giống nhau như đúc: “Đây là…”

Bùi Khởi Đường nói: “Vi thần dựa theo tất cả giấy tờ ngụy tạo mà Triệu Thừa Diễn nói, lúc đầu nhìn quả nhiên khó phân thật giả. Bởi vì liên quan đến Tào Ung, trên dưới Tào gia bị nghiêm hình tra khảo. Đệ đệ Tào Gia của Tào Ung, bị giam ở đại lao Hoàng Thành Ti nhiều năm, chịu hết hành hạ tra tấn, hai chân thối rữa thành xương trắng, vẫn chống đỡ để sống tiếp, chính là vì muốn minh oan cho trên dưới Tào gia, minh oan cho những quan viên dính líu đến Tào gia, minh oan cho người năm đó bị tộc Triệu thị đổ oan làm nghịch thần phản tặc.”

Giọng nói của Bùi Khởi Đường vang vang mạnh mẽ, khiến cho người nghe không khỏi chấn động tinh thần.

Hoàng đế đã sớm biết Triệu gia lấy việc công làm việc tư, lại không nghĩ rằng Tào Ung cũng là do một tay bọn họ hãm hại.

“Hoàng thượng, bây giờ là lúc để bộc lộ sự uy nghiêm của người,” Bùi Khởi Đường nói, “Tất cả mọi người đều đang đợi một kết quả, nếu như người rửa sạch oan khuất bao nhiêu năm nay, trên dưới triều đình có bộ mặt mới, còn ai bám lấy chuyện Đông Các hôm nay nữa.”

Hoàng đế hơi suy nghĩ, vào giờ phút này, đúng là cần một vụ án trọng đại để thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.

Cũng cho ông ta lý do thích hợp trừng phạt Hoàng hậu và người Triệu gia.

Hoàng đế nói: “Tào Gia đang ở đâu?”

Bùi Khởi Đường nói: “Vi thần đã cho người đón Tào Gia từ đại lao Hoàng Thành Ti đến hành cung, Hoàng thượng có thể triệu kiến hắn bất cứ lúc nào. Vì thời của Thẩm Xương Cát không ngừng dùng cực hình với Tào Gia, đến mức vết thương trên người Tào Gia hàng năm thối rữa, e rằng tính mạng khó giữ, có điều… Nếu như Hoàng thượng có thể cho Thái Y Viện điều trị cẩn thận, Tào Gia còn có thể sống sót, mà tất cả, đều là ân điển Hoàng thượng ban cho.”

Điều này hiển nhiên là lựa chọn tốt nhất.

Hoàng thượng nhìn về phía Bùi Khởi Đường, ánh mắt thâm sâu: “Mời Lưu tướng qua đây, Trẫm và Lưu tướng cùng gặp Tào Gia kia, còn về vụ án Triệu gia… khanh phải cẩn thận tra rõ. Cho dù Triệu gia là mẫu tộc của Hoàng hậu nương nương, Trẫm cũng quyết không thể nhân nhượng bọn họ.”

Bùi Khởi Đường khom người: “Hoàng thượng thánh minh.”

Hoàng đế hiển nhiên rất tín nhiệm Bùi Khởi Đường: “Khanh là thần tử tâm phúc của Trẫm, những chuyện này cứ giao cho khanh làm. Khanh yên tâm đi điều tra, bất luận tra được đến kẻ nào cũng không cần sợ, Trẫm sẽ làm chỗ dựa cho khanh.”

Bùi Khởi Đường đáp lời, từ từ lui ra đại điện.

Hoàng đế thở một hơi dài: “Chuyện độc dược...”

Nội thị bên cạnh tiếp lời: “Dĩ nhiên là Triệu gia gây nên, Triệu gia biết được Hoàng thượng lệnh vi thần tra chuyện nguỵ tạo khẩu cung, liền sinh ra tâm tư hành thích vua…”

Nói như vậy, Hoàng hậu nương nương tất nhiên cũng không thoát khỏi liên quan, bởi vì sau khi hành thích vua, phải có người thừa kế ngôi vị Hoàng đế, Hoàng hậu không có con, chỉ có thể nhận con thừa tự trong tông tộc. Hoàng hậu phù trợ ấu đế lên ngôi, liền có thể buông rèm chấp chính, nắm triều cục ở trong tay mình.

Triệu thị có loại tội danh này, Hoàng thượng sẽ có thể đẩy tất cả sai lầm lên người bọn họ.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện