“Tổ mẫu,” Từ Cẩn Du ôm lấy Từ lão phu nhân, mỗi lần chỉ cần nàng ta làm như vậy, trái tim tổ mẫu sẽ mềm xuống, “Trước đây là người bảo vệ con, bây giờ nên đến cháu gái bảo vệ người, người yên tâm... cháu gái không thể để cho người mất mặt. Chuyện này qua đi chúng ta cùng trở về Hàng Châu, tương lai cháu gái... cũng gả ở Hàng Châu, tiện hầu hạ tổ mẫu.”
Từ Cẩn Du biết, Từ lão phu nhân sẽ không thể nào đồng ý. Lần này Từ lão phu nhân gióng trống khua chiêng đi tới kinh thành, lễ vật tùy thân mang theo mấy chục xe, nói với trưởng bối trong tộc, Hàng Châu vừa lạnh vừa ướt không thích hợp dưỡng lão, trong kinh khô ráo ở thoải mái hơn, nếu ảo não trở về thế này, Từ lão phu nhân nhất định sẽ cảm thấy mất mặt.
Cho nên, Từ lão phu nhân không thể nào trở lại Hàng Châu nữa, càng đừng nhắc tới chuyện mang nàng ta trở về.
Từ lão phu nhân đã sớm nói, Thái hậu nhất định sẽ cưới gả cho nàng ta, đây là vinh dự lớn nhất của Từ gia. Nếu như nàng ta và tổ mẫu đều xảy ra chuyện, vậy cũng không còn bất kỳ đường vãn hồi nào nữa.
Lại cũng không có ai nói đỡ cho Từ gia ở trước mặt Thái hậu.
Từ Cẩn Du đang suy nghĩ, Từ lão phu nhân đã đặt tay lên bả vai Từ Cẩn Du, trong lòng Từ Cẩn Du lập tức mừng rỡ, nước mắt lại chảy xuống, ngẩng đầu lên đáng thương nhìn Từ lão phu nhân.
...
Lời của Từ Cẩn Du, khiến cho trái tim Từ lão phu nhân dần ấm áp.
Từ lão phu nhân cay cay mũi, không uổng công bà ta thương yêu Cẩn Du của bà ta.
Thứ muội kia của bà ta mặc dù được phu quân yêu thích nhưng đã chết lâu rồi, không có cháu gái tốt như vậy ở bên cạnh, điểm này không bằng bà ta, càng không thể nào tranh đoạt với bà ta.
Bà ta không quan tâm Từ Như Tịnh kia nhưng lại không thể không để ý đến Cẩn Du một tay bà ta nuôi lớn.
Mặc dù đứa bé này không thông minh như bà ta muốn, nhưng cuối cùng trong lòng Cẩn Du vẫn có tổ mẫu bà ta đây, như vậy là đủ rồi, bà ta còn cầu cái gì nữa?
Bà ta không thể để cho đứa trẻ chắn trước mặt bà ta.
Bà ta không thể dùng Từ Như Tịnh để đổi lấy cháu gái ruột của bà ta.
Từ Cẩn Du muốn đứng dậy, nhưng nàng ta lại sợ tổ mẫu sẽ không ngăn nàng ta lại, lỡ thật sự để cho nàng ta xông tới quỳ xuống trước mặt cung nhân, nàng ta nên làm thế nào?
Trái tim Từ Cẩn Du đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, nhưng chuyện tới nước này nàng ta cũng chỉ có thể đánh cuộc.
“Cẩn Du, đỡ ta đứng lên.” Trong chớp mắt Từ lão phu nhân như già đi mấy chục tuổi, tóc bạc đầy đầu, mặt lụn bại.
Từ Cẩn Du kinh ngạc nhìn Từ lão phu nhân: “Tổ mẫu, người... người nên nghỉ ngơi...”
“Ta nói rồi, đỡ ta đứng lên.”
Lúc này Từ Cẩn Du mới rưng rưng tiến lên.
Từ lão phu nhân dùng hết sức mới đứng lên được, từng bước đi về phía cung nhân.
Mỗi bước dường như đều dẫm trên lưỡi đao, muốn chém bà ta thành hai khúc.
Đi tới trước mặt cung nhân, Từ lão phu nhân dừng lại thật lâu, mới há miệng run rẩy quỳ xuống, dùng giọng khàn khàn nói: “Thần thiếp có nội tình bẩm báo với Thái hậu nương nương.”
Các cung nhân trầm mắt lại, giống như tượng đất trong đại điện, không nói, chỉ yên tĩnh nhìn Từ lão phu nhân.
Miệng Từ lão phu nhân đắng chát: “Thái hậu nương nương, thứ nữ nhà thần thiếp bất hạnh chết chìm ở ao hoa sen trong cung, trong lòng bàn tay nàng ta nắm một nửa miếng ngọc quyết. Ngọc quyết kia rất nhiều người đều nhìn thấy rồi, bởi vì đó là miếng ngọc mà Triệu Tam lão gia đeo trên đai lưng. Thần thiếp từng tìm Hoàng hậu nương nương, Hoàng hậu nương nương lấy tính mạng người nhà thần thiếp ra uy hiếp, không cho phép thần thiếp nói ra bí mật này, vì vậy... thần thiếp chôn ngọc quyết ở chân tường nhà cũ, từ đó giữ kín như bưng. Thần thiếp già yếu, mê muội, làm như vậy thẹn với gia đình, thẹn với triều đình...”
Từ lão phu nhân khom người dập đầu trên đất.
Trong phòng lúc này tĩnh lặng không tiếng động, mấy vị phu nhân vốn là cầu xin tha thứ đều ngẩn cả ra. Kỷ Quốc Công phu nhân bên cạnh gần như hồn phi phách tán. Các nàng đều nghĩ sai rồi, cho là hành cung gây ra động tĩnh như vậy là bởi vì Trang Vương, nhưng chưa từng nghĩ qua là vì Hoàng hậu và Triệu gia.
Kỷ Quốc Công phu nhân phục hồi tinh thần lại, lập tức tê liệt ngã xuống ghế.
Tại sao Hoàng hậu muốn giết chết Từ Như Tịnh, trong tay Từ Như Tịnh còn
nắm vật mà Triệu Tam lão gia luôn mang trên người? Kỷ Quốc Công phu nhân thường xuyên đến cung Khôn Ninh, bà ta cũng đã nghe nói mấy lời đồn đại, lại không nghĩ rằng lời đồn đại này lại là thật.
Hồi lâu, cửa lại mở ra, lần này đi vào là một nội thị.
Sắc mặt nội thị tái nhợt, trong ánh mắt có chút hoảng hốt và sợ hãi, từng bước đi tới trước mặt Từ lão phu nhân.
Từ lão phu nhân ngẩng đầu lên, thấy khuôn mặt quen thuộc này, bà ta như muốn ngất xỉu.
Đây là người bên cạnh Hoàng hậu nương nương, hôm nay còn đưa cho bà ta hai cái hộc hoa.
Nhìn thấy nội thị này, Từ lão phu nhân không khống chế được run rẩy. Đường lui cuối cùng bị đóng kín rồi, bà ta chẳng những phải thừa nhận giúp Hoàng hậu che giấu chuyện này, hơn nữa còn phải thừa nhận đã nhận lợi ích của Hoàng hậu.
Từ lão phu nhân cắn chặt răng mới không để răng run rẩy: “Thái hậu nương nương, đều là sai lầm của thần thiếp, là thần thiếp lòng tham không đáy, cho là có thể được Triệu thị che chở...”
Cửa lần nữa bị đẩy ra.
Ngoài cửa là Hàng thị sắc mặt tái nhợt, trên mặt Hàng thị tràn đầy kinh ngạc, ngơ ngác nhìn Từ lão phu nhân, sau đó quay đầu nhìn sau lưng.
Từ Tùng Nguyên đứng ở cách đó không xa.
“Mẫu thân,” Giọng của Từ Tùng Nguyên từ bên ngoài truyền tới, “Hoá ra người đã sớm biết A Tịnh là bị người hại chết… Sao người lại có thể làm ra chuyện như thế này? A Tịnh là con gái của người, muội muội của con, chúng ta nên đòi lại công bằng cho muội ấy chứ.”
Từ lão phu nhân nghe lời này, nhìn nhìn lại Hàng thị, chỉ nghe bên tai nổ ầm lên, khí nóng lập tức xông lên đầu.
Bà ta thật sự muốn cho rằng đây là một cơn ác mộng.
Nếu không làm sao lại để cho tất cả chuyện xấu đều xảy ra ở thời khắc này? Hôm nay bà ta chỉ hy vọng mở mắt ra tất cả sẽ tan thành mây khói.
Từ lão phu nhân xiêu vẹo ngã xuống, Từ Cẩn Du lập tức tiến lên đỡ, nhưng cuối cùng lực không đủ, bà cháu hai người cùng lảo đảo ngã xuống đất.
Hàng thị đè nén tiếng kinh hô, mím chặt môi, đứng tại chỗ không động đậy.
Lúc này Từ lão phu nhân đã là nữ quyến phạm sai lầm, hẳn do Thái hậu nương nương xử lý, bà ta không thể bởi vì Từ lão phu nhân là mẹ chồng của mình, mà làm hỏng quy củ của Thái hậu nương nương.
Sai chính là sai.
Hơn nữa cái sai này của Từ lão phu nhân quá to lớn.
“Mẫu thân,” Hàng thị nói, “Người giấu ngọc quyết kia ở chỗ nào? Bây giờ con sẽ cho người đến nhà cũ thu hồi lại, người không thể sai lầm thêm nữa.”
Từ lão phu nhân cả người xụi lơ không có khí lực: “Ở... bắc viện... hàng rào chân tường...”
Bắc viện, hàng rào chân tường, nơi đó là nơi nhà cũ xử lý chất thải, Từ lão phu nhân lại chôn đồ ở nơi đó.
Hàng thị quay đầu nhìn Từ Tùng Nguyên.
Từ Tùng Nguyên đứng ở giữa viện, cuối cùng ngẩng mặt lên, trong mắt là vẻ vô cùng kiên định: “Ta đi cầu Hoàng thượng, lần này... nhất định phải làm rõ ràng.”
Từ Tùng Nguyên nói xong, xoay người đi ra ngoài, nội thị bên cạnh lập tức đi theo.
...
Từ Cẩn Du cố gắng muốn ngồi dậy nhưng Từ lão phu nhân giống như là bức tường, chặt chẽ đè ở trên người nàng ta, nàng ta hoàn toàn không thể động đậy.
Nàng ta không quan tâm thứ cô chết như thế nào, nàng ta chỉ muốn biết, chuyện này có phải đã không còn liên quan đến nàng ta hay không, tương lai nàng ta còn có thể trở lại bên cạnh Thái hậu nương nương hay không.
“Mẫu thân,” Từ Cẩn Du nhìn về phía Hàng thị, “Người mau đến xem xem, tổ mẫu... không ổn lắm...”