“Để cho nó vào đi!” Thái hậu nhìn về phía Trình nữ quan, “Nếu không nó cũng sẽ cứ chờ ở ngoài thôi.”
Hoàng đế biết tính tình Ninh Vương như vậy, vĩnh viễn giống như một đứa trẻ nhỏ không buồn không lo.
Đang nói chuyện, Ninh Vương chạy vào, thấy Thái hậu và Hoàng đế, Ninh Vương lập tức cười: “Mẫu hậu, Hoàng huynh mọi người đều ở đây, con... con mang đồ tốt tới.”
Hai tay Ninh Vương che chặt, trên mu bàn tay loáng thoáng có hai vết máu. Thái hậu vốn ngồi ngay ngắn ở trên giường lớn cũng không khỏi lộ vẻ xúc động: “Tay con làm sao thế? Mau kêu Ngự y tới xem xem,” Nói rồi nhíu mày, “Nội thị và cung nhân bên cạnh con đâu rồi? Là kẻ nào hầu hạ Ninh Vương?”
“Mẫu hậu...” Cả người Ninh Vương đều hoảng hốt, “Không... không trách bọn họ... là con không cho bọn họ đi theo... con...”
Ninh Vương vội buông lỏng tay, đồ trong lòng bàn tay lập tức nhảy ra ngoài.
Thái hậu bị doạ, Trình nữ quan bên cạnh cũng thiếu chút nữa kêu thành tiếng.
Trong phòng lập tức vang lên tiếng “rích rích, rích rích”.
Hoàng đế cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười, Ninh Vương lại mang theo một con dế quay lại, ánh mắt hắn trầm xuống nhìn Ninh Vương: “Lớn thế nào rồi, sao vẫn còn chơi dế, lại nói đã qua tiết khí chơi côn trùng từ lâu rồi.”
Ninh Vương ủ rũ, khom lưng muốn đi tìm con dế kia.
Thái hậu lắc lắc đầu, sớm biết cũng không nên gọi Ninh Vương vào, vốn là đã loạn rồi, hắn tới càng tăng thêm phiền phức.
Thái hậu phân phó Trình nữ quan: “Nhanh đi bắt giúp nó đi, đừng để nó ngã nữa.”
Ninh Vương loáng một cái chui vào gầm bàn, lại loáng một cái đến giường bạt bộ trong phòng, cung nhân đi theo ồn ào, thanh âm hỗn tạp khiến cho Hoàng đế nhức đầu muốn nứt ra.
Vốn là muốn tới nói mấy câu tử tế với Thái hậu, ai ngờ Ninh Vương lại chạy tới.
Hoàng đế suy nghĩ một chút tiếp tục lời vừa rồi: “Mẫu hậu, nhi thần biết lỗi rồi, lần này xử lý Triệu thị...”
“Mẫu thân, mẫu thân.” Tiếng của Ninh Vương lại chen vào.
“Cốp” một tiếng, Ninh Vương “Ai ui” kêu lên khiến Thái hậu kinh hãi đứng dậy.
Thái hậu cất giọng nói: “Làm sao thế? Đập vào chỗ nào rồi?” Lại cũng không còn tâm tình nói chuyện với Hoàng đế, xoay người đi vào trong phòng.
“Vương gia, Vương gia bắt được con dế rồi.” Nội thị tới bẩm báo, Thái hậu và Hoàng đế mới thở phào nhẹ nhõm.
Trình nữ quan phân phó: “Còn ngẩn ra làm gì, mau cầm hũ qua đi.”
Cung nhân bưng hũ sứ men chữ vạn ở bên cạnh đến, Ninh Vương cẩn thận bỏ côn trùng vào.
Đầu Ninh Vương đầy mồ hôi, trong mắt ngập tràn mừng rỡ, đưa tay muốn kéo Hoàng đế, Hoàng đế thấy hắn khắp người bụi bặm liền khéo léo né tránh.
Ninh Vương cũng không tức giận, xoay người đi kéo Thái hậu: “Mẫu thân, con bắt được xúc chức rồi.”
Con dế, cũng thường được gọi là xúc chức.
Thái hậu không khỏi cười nói: “Con còn nhớ nó gọi là xúc chức.”
Ninh Vương thuận theo gật đầu: “Đây là Mẫu hậu dạy chúng con, phụ hoàng, mẫu thân dẫn chúng con cúng tế nông thần, Mẫu thân giảng về nuôi tằm, còn nói cho chúng con con dế gọi là xúc chức. Xúc chức kêu chính là ngày trời lạnh nên dệt vải.”
“Mẫu thân còn dạy chúng con dệt vải, Hoàng huynh, Nhị ca, Tam ca và con vây quanh mẫu thân, chúng con bện cho mẫu thân một sợi lụa tơ tằm quấn ngang hông.”
Ninh Vương giống như là một con vật nhỏ ra sức lấy lòng người, hai mắt to nhìn Hoàng đế: “Hoàng huynh có còn nhớ không?”
Hoàng đế cũng thoáng nhớ có một chuyện như vậy, nhưng hàng năm đều phải cúng tế tiên nông, hắn đã sớm quên Thái hậu nói lúc nào rồi.
Lúc đó hắn đã lớn, được phong làm Thái tử, cho dù là ở trong cung nói cười, cũng phải cẩn thận, những chuyện mẫu từ tử hiếu này, chẳng qua cũng chỉ là làm dáng một chút thôi, chỉ có kẻ ngu mới có thể nhớ rõ ràng. Có điều lời này của Ninh Vương lại làm cho hắn tỉnh ra, nếu không hắn thiếu chút nữa bởi vì Thái hậu giúp hắn, liền móc hết những chuyện ở trong lòng kia ra thương lượng với Thái hậu.
Hắn động thủ giết Huệ vương và Khánh Vương, Thái hậu yêu quý nhất hai người con trai đó, làm sao có thể quên những chuyện này.
“Mẫu hậu,” Hoàng đế đứng lên, “Trẫm kêu Lưu tướng, Tạ tướng đến điện Cần Chính, Trẫm cũng phải đi về thương nghị cùng bọn họ xử lý Trang Vương và Triệu thị
như thế nào.”
Thái hậu gật gật đầu.
“Còn về những nữ quyến kia,” Hoàng đế nói, “Phiền mẫu hậu ra mặt...”
Thái hậu thở dài: “Ai gia biết rồi, ngươi đi đi, mấy ngày nay để cho Thái y điều dưỡng thân thể chút, đừng để bị lạnh.”
“Đúng vậy hoàng huynh, trời lạnh không thể ăn băng được.”
Ánh mắt Hoàng đế giật giật, trong ánh mắt lập tức tăng thêm mấy phần nổi nóng.
Đến một kẻ ngốc cũng biết ông ta dùng băng.
Thái hậu cố ý để cho Ninh Vương ở chỗ này nhắc nhở ông ta sao? Uy hiếp ông ta, nếu như ông ta còn dám không theo ý Thái hậu, Thái hậu sẽ nói chuyện xấu của ông ta cho khắp thiên hạ.
Hoàng đế một khắc cũng không muốn ở lại chỗ này, hành lễ với Thái hậu rồi vội vàng đi ra ngoài.
Thái hậu phân phó nội thị đưa Ninh Vương xuống rửa mặt chải đầu, trong phòng không có người ngoài, Trình nữ quan tới nói: “Nương nương, người không phải là muốn khuyên nhủ Hoàng thượng, để cho Hoàng thượng quan tâm quốc sự, lựa chọn một người tốt quản lý hậu cung sao.”
Thái hậu nâng chén trà lên uống, vừa rồi bà ta định nói như vậy, dẫu sao bây giờ triều đình không thể rời bỏ Hoàng đế, nhưng sau đó Ninh Vương vào cửa, trong phòng loạn lên, ý nghĩ của bà ta cũng bị rối loạn.
Ninh Vương nhắc tới chuyện năm đó, bà ta không khỏi nhớ tới hai con trai, trong lòng liền căm hận Hoàng đế.
Hoàng đế đứng dậy muốn đi, bà ta cũng không giữ lại.
“Kệ hắn đi,” Thái hậu nghĩ đến vẻ mặt không kiên nhẫn của Hoàng đế lúc gần đi, “Lại nói, cho dù Ai gia khuyên, hắn cũng chưa chắc sẽ nghe.”
Trình nữ quan có chút ngán ngẩm.
“Làm sao thế?” Thái hậu hỏi.
Trình nữ quan nói: “Nô tỳ biết, Thái hậu nhìn thấy bộ dạng của Hoàng thượng ở Đông Các, những ngày qua ngủ không yên giấc, nhất định là nghĩ tới Tiên hoàng, nô tỳ còn tưởng rằng mượn chuyện này, người và Hoàng thượng sẽ thân thiện lại.”
Dù sao cũng là mẫu tử, hơn nữa Hoàng thượng là Trữ quân Tiên hoàng quyết định.
Thái hậu đặt ly trà xuống. Có lẽ bà ta từng có cách nghĩ như vậy, có điều, một số việc chỉ là nghĩ chút thôi, bà ta không thể nào quên cái chết của Huệ Vương, Khánh Vương. Hoàng thượng cũng sẽ không đối với bà ta như đối với mẫu thân giống như Ninh Vương.
“Kêu phòng bếp chuẩn bị chút trà bánh cho Ninh Vương,” Thái hậu phân phó, “Lát nữa nó sẽ đói bụng.”
Trình nữ quan đáp lời, nhớ đến một chuyện: “Thái hậu nương nương, Từ lão phu nhân và Từ Đại tiểu thư làm thế nào? Hai người đều bị nhốt ở sương phòng suốt một ngày rồi.”
Thái hậu không thèm để ý: “Ai gia thật sự còn quên mất chuyện này, bên đó có động tĩnh gì không?”
Trình nữ quan nói: “Từ Đại tiểu thư muốn gặp Thái hậu, bộ dạng Từ lão phu nhân nhìn có vẻ bệnh cũng không nhẹ.”
“Những năm này Cẩn Du hầu hạ ta cũng là tận tâm tận lực, chuyện lần này không có liên quan quá lớn với nó,” Thái hậu đứng dậy, đi tới bên cửa sổ, “Ai gia cũng đang dạy nó, lúc nên thông minh phải thông minh, lúc không nên thông minh, phải học quy quy củ củ, nếu không thì đừng ở lại Từ Ninh cung.”
Thái hậu giơ tay cầm con cờ trong hũ: “Nếu như mấy đứa nhỏ bên cạnh Ai gia đều thông suốt giống như nó thì tốt biết bao nhiêu, lúc này Ai gia cũng sẽ không khó xử như thế.”