Hồi lâu sau Thái hậu mới thở dài: “Độ tuổi giống như Ninh Vương đáng lẽ ra cũng làm cha rồi, đáng tiếc Ninh Vương phi không hiểu chuyện.”
Lang Hoa biết chuyện này.
Kiếp trước, Ninh Vương cũng là người có tình, vẫn luôn ôm ấp mối tình với Từ Như Tịnh, sau này mới đón một vị tiểu thư nhánh bên của Từ gia vào phủ.
Nói là cùng Ninh Vương đọc sách, viết chữ, nhưng thực ra chính là một người tiểu thiếp, Từ thị có đơm hoa kết trái được hay không, nàng cũng chẳng chú ý đến.
Nghĩ đến đây, Lang Hoa mới nhận ra, chuyện của Phủ Ninh Vương nàng biết rất ít.
Lang Hoa tiến lên dìu Thái hậu đứng dậy, cả đoàn người cùng trở về Từ Ninh Cung.
Bước vào cửa, Thái hậu luôn miệng dặn dò nô tài: “Mau đến thay y phục và giày sạch sẽ cho Ninh Vương, nhất định phải dùng đồ đã được làm nóng cho Vương gia mặc, bảo nhà bếp mang canh gừng đến, thêm chút mật ong vào nữa, nếu không Vương gia sẽ không uống đâu.”
Trình nữ quan tươi cười thưa vâng.
Những chuyện này đâu cần đến Thái hậu dặn dò, cung nhân trong Từ Ninh Cung đều sẽ làm thỏa đáng, Thái hậu không nề hà căn dặn như vậy có thể thấy địa vị của Ninh Vương trong lòng Thái hậu vô cùng quan trọng.
Tình mẫu tử bao năm nay lại càng trở nên sâu đậm hơn sau biến cố lần này của Ninh Vương.
“Triệu thị sao rồi?” Thái hậu mím môi uống trà nóng nhìn Lang Hoa hỏi.
Lang Hoa gật đầu: “Từ mạch tượng cho thấy, rất có khả năng bà ta đã mang thai rồi.”
Thái hậu rõ ràng đã có chuẩn bị, không hề quá đỗi kinh ngạc, chỉ trầm mặt lại: “Không ngờ lại có thời cơ này.”
Nếu Hoàng thượng nhiều con nối dõi, đứa trẻ này cũng không cần thiết lắm, nhưng với tình hình hiện tại, đứa trẻ này sẽ dẫn đến một đợt sóng lớn.
Thái hậu nắm được đứa trẻ này tương lai rất có khả năng sẽ ép được Hoàng đế thoái vị nhường ngôi.
Hoàng đế cũng sẽ cho rằng Thái hậu đã sớm biết Hoàng hậu nương nương có thai, nên mới cố ý sắp xếp người vạch trần chuyện Ngũ Thạch Tán, tiếp đến khơi ra vụ án Tào Gia. Chân tướng vụ án Khánh Vương mưu phản lộ rõ, uy tín của Hoàng đế tất nhiên sẽ bị tổn hại, đến lúc đó nếu Triệu thị sinh hạ hoàng tử, Thái hậu sẽ tận dụng hoàng tử để làm chấn động triều đình.
Lang Hoa vừa mới nghĩ đến đây, nội thị đã đến bẩm báo: “Triệu thị đã được sắp xếp ổn thỏa rồi.”
Thái hậu gật đầu: “Chăm sóc nàng ta cho cẩn thận, không để xảy ra bất cứ chuyện gì, nói cho ta nàng ta biết phải lấy đứa trẻ trong bụng làm trọng, Ai gia sẽ nói chuyện với Hoàng thượng, cho nàng ta được giữ lại đứa bé.”
Thái hậu đã tận mắt chứng kiến bộ dạng của Hoàng đế sau khi dùng Ngũ Thạch Tán nên ra tay xử lý Triệu thị, vậy nên Triệu thị mới bị nhốt trong tẩm cung đã bị bỏ phế đằng sau Từ Ninh Cung. Triệu thị đã nằm trong lòng bàn tay của Thái hậu nương nương.
Thái hậu và Hoàng thượng nhất định sẽ đấu đá nhau để tranh Triệu thị, Hoàng thượng tất nhiên sẽ không trực tiếp nhằm vào Thái hậu, đối mặt với nguy cơ lớn nhất là Bùi gia và Cố gia.
Từ vụ án tham ô của Đường Bân đến vụ án oan của tào Gia đều do phụ thân và Bùi Khởi Đường xử lý.
Nghĩ đến đây Lang Hoa liền ngẩng đầu lên, nhìn thấy một bóng người đằng sau tấm rèm trong nhà trong.
Có người đứng ở đó nhìn về phía bên này.
Thái hậu cũng để ý đến, bất giác nói: “Ninh Vương, con đứng đó làm gì vậy?”
Ninh Vương vén bức rèm, rụt rè bước tới, ánh mắt trốn tránh, cuống quýt giải thích: “Con không nhìn gì cả… con… con không nhìn thấy gì hết.”
Lang Hoa quay đầu lại nhìn đối diện ánh mắt của Ninh Vương, trong ánh mắt ấy có một tia hoảng loạn, có một tia hoan hỉ, giống như muốn gặp nàng nhưng lại sợ bị nàng phát hiện, nhất thời ngẩn ra trước mặt nàng không biết phải làm thế nào.
Trong phòng có một luồng không khí dị thường đang chuyển động.
Khóe miệng Trình nữ quan hơi cong lên, tràn ngập ý cười: “Nô tỳ đi mang điểm tâm cho Vương gia.”
“Đừng quên mang theo bánh đậu xanh đó.” Ninh Vương nói xong lại cúi đầu xuống.
Trình nữ quan cười nói: “Cố Đại tiểu thư thích ăn gì Vương gia cũng nhớ kìa.”
Trong phòng bỗng yên tĩnh.
Thái hậu cúi đầu uống trà, Lang Hoa vẫn mỉm cười như cũ, tựa như không hề nghe thấy gì.
Trình nữ quan nhìn Ninh Vương: “Câu chuyện hôm qua nô tỳ kể cho Vương gia còn chưa hết, Vương gia có muốn nghe tiếp không?”
Ninh vương lập tức đứng dậy: “Có, tất nhiên là có rồi, ta đi theo ma ma nghe kể
chuyện.”
Trình nữ quan và Ninh Vương cùng lui xuống.
Thái hậu đặt tách trà xuống, nhìn Lang Hoa đầy ấm áp: “Ngươi ngày càng xinh đẹp, tương lai ai lấy được ngươi quả là có phúc.”
“Thái hậu nương nương quá đề cao thần nữ rồi,” Lang Hoa nói đến đây bỗng ngừng lại, ngẩng đầu lên nhìn, ánh mắt trong veo, tâm thái đúng mực, “Vừa nãy thần nữ đã nói chuyện với Triệu thị.”
Ánh mắt Lang Hoa thâm sâu, dường như đã nghĩ đến vẻ mặt khi nãy của Triệu thị: “Phú quý phồn hoa đều chỉ như mây gió thoảng qua, thứ khó có được nhất là giữ được bổn tâm của mình, nếu tâm ý tương thông, thì năm tháng bình yên, không sợ hãi gì nữa.”
Thái hậu bị lời nói của Lang Hoa làm cho kinh hãi, ánh mắt bỗng nhiên hoang mang nghĩ lại những chuyện xưa, hồi lâu sau mới hoàn hồn lại, nhìn Lang Hoa thắm thiết: “Ngươi đúng là đứa trẻ ngoan.”
Lang Hoa hầu hạ Thái hậu ngồi dậy cắt cành mai.
Thái hậu cầm lấy kéo nhưng hồi lâu vẫn không động tay: “Khó khăn lắm cây hoa này mới lớn lên xanh tốt, Ai gia cũng không nỡ cắt tỉa,” Nói xong bỗng ngừng lại, “Cứ để mặc nó đi!”
Lang Hoa đặt chậu hoa trở về chỗ cũ, Thái hậu bưng tách trà nhấp một ngụm: “Phụ thân ngươi điều tra phá án cũng không dễ dàng gì, nghe nói Phương gia gì đó muốn áp chế phụ thân ngươi nên đào cả hài cốt tổ tông Cố gia lên.”
“Không phải vậy thưa Thái hậu.” Lang Hoa thành thật bẩm báo, “Ngày hôm đó có tuyết lớn, Phương gia và Lục gia tìm nhầm chỗ nên không làm kinh động đến tổ tiên, ngược lại Lục lão thái gia lên núi bị nhiễm phong hàn, về đến quán trọ thì qua đời.”
Thái hậu nhăn mày: “Đây có lẽ là ông trời có mắt.”
Lang Hoa đứng dậy thêm trà cho Thái hậu: “Lục gia và Cố gia vốn là thông gia, tổ tiên đều đến Trấn Giang định cư, mấy chục năm nay đều giúp đỡ lẫn nhau. Nhưng đến đời phụ thân, Lục gia có con cháu vào làm quan, phụ thân của thần nữ lại lưu lạc ở Tây Hạ, hai nhà dần xa cách nhau hơn.”
Không cần nói thêm chuyện sau nữa, Thái hậu đã bắt đầu hiểu ra: “Lục gia muốn chèn ép các ngươi, không ngờ gia đình ngươi lại đến kinh thành, phụ thân ngươi nhậm chức ở Hoàng Thành Ti, còn Lục gia lại ngày càng tiêu điều.”
Lang Hoa nói: “Tổ mẫu thần nữ nhìn thấu được bản tính của Lục gia, mời các trưởng bối trong tộc đến hủy bỏ hôn ước với Lục gia, nhưng từ đó lại khiến Lục lão thái gia ghi hận trong lòng. Lần này không biết tại sao lại gặp được người của Phương gia trên đường đi, cùng liên thủ với Phương gia, không kể ngày đêm lên núi đào hài cốt tổ tiên, do vậy mới tạo nên kết cục như vậy.”
Thái hậu không khỏi thở dài: “Phụ thân ngươi dốc lòng làm việc vì triều đình, nhưng vụ án của Tào Gia không dễ gì phá được, chỉ e đằng sau còn có nhiều oan khuất.”
Nói đến đây Thái hậu liền ngẩng đầu lên: “Nếu gặp phải chuyện gì, ngươi cứ đến Từ Ninh Cung gặp Ai gia, Ai gia sẽ làm chủ cho ngươi.”
Lang Hoa liền cúi người tạ ân.
Thái hậu trầm mặt: “Không còn sớm nữa, ngươi lui đi!”
Lang Hoa đặt ấm trà trong tay xuống, đi ra khỏi đại điện.
Trình nữ quan nhanh chóng bước vào đại điện, tiến lên thấp giọng nói: “Nương nương, thế nào rồi? Cố Đại tiểu thư có hiểu dụng ý của nương nương không?”
Thái hậu vuốt ve miếng ngọc kỳ lân trong tay, giống như một lão tăng ngồi thiền: “Ai gia vốn nghĩ rằng nàng ta rất thông minh, nay xem ra nào chỉ có thông minh lanh lợi mà còn là người có trí tuệ hơn ngươi. Những thứ người khác chưa nhìn thấu được nàng ta đã sớm thấu hiểu cả rồi! Cho dù là Ai gia chỉ e cũng khó cưỡng ép được nàng ta, chuyện này có thành được hay không, phải xem nàng ta lựa chọn thế nào rồi!”