Hoàng đế nhìn Bùi Khởi Đường, nghĩ về Bùi gia.
Khi Tiên hoàng còn, Bùi gia nhậm chức ở Phúc Kiến, luôn trung thành hết mực, chưa từng để xảy ra bất kỳ sơ suất nào, khi đó hắn còn là Thái tử, chính là nhằm vào điểm này của Bùi gia nên mới hao tâm tổn trí lôi kéo, nhưng Bùi gia vẫn luôn không quá gần gũi với hắn, cho đến sau khi hắn đăng cơ, Bùi gia mới thực sự tận trung với hắn.
Trong lòng hắn hiểu rõ, thần tử như Bùi gia sẽ không dễ gì bị người khác mua chuộc, điều này càng đáng quý hơn.
Bao năm nay, Bùi Tư Thông ở Phúc Kiến luôn được bách tính yêu mến, không hề khiến hắn thất vọng. Tuy sau này do sức khỏe không cho phép nên tạm thời cáo quan về quê, nhưng vẫn chiếm vị trí quan trọng trong lòng hắn, hắn biết ngày tháng qua đi rồi cũng sẽ có lúc dùng đến Bùi gia.
Xảy ra chuyện ở Trấn Giang và Hàng Châu, hắn cho người triệu kiến Bùi Tư Thông, quả nhiên Bùi Tư Thông xưa nay vẫn luôn tận tâm tận lực làm việc cho hắn. Bùi Khởi Đường lại dẫn binh đến Tây Bắc lập được đại công.
Cho dù thế nào, hắn cũng không nên nghi ngờ Bùi gia mới đúng.
Nghĩ đến đây ánh mắt Hoàng đế sáng lên, nếu không phải vì Thái hậu đã ra tay với hắn thì hắn sẽ không thẩm vấn Bùi Khởi Đường.
“Tạ Hoàng thượng,” Bùi Khởi Đường quỳ xuống, “Nhưng vi thần không thể nhận ân thưởng này, khẩn cầu Hoàng thượng thu hồi thánh mệnh.”
Hoàng đế kinh ngạc ngẩng đầu.
Trong phòng là bầu không khí vừa yên tĩnh lại nặng nề, dường như một trận mưa bão sắp kéo tới, Thường An Khang đứng hầu hạ bên cạnh đã tái mét mặt, đôi mắt lộ rõ sự sợ hãi.
“Ngươi nói cái gì? Nói lại một lần nữa cho Trẫm xem?” Giọng Hoàng đế trầm thấp như tiếng sấm cuồn cuộn.
“Vi thần không dám lĩnh nhận ân thưởng Hoàng thượng ban, bởi vì vi thần đã có người mình thích, tuy nàng ấy vẫn luôn không quan tâm đến vi thần… nhưng trong lòng vi thần vẫn luôn hướng về nàng. Vi thần chuẩn bị nói với các trưởng bối trong gia tộc đến cầu thân.”
Ánh mắt Hoàng đế sắc bén như dao: “Người đó là ai?”
“Vi thần không thể nói được.” Bùi Khởi Đường mím chặt môi, “Chỉ cần một ngày nàng chưa đồng ý, hai nhà chưa định hôn ước theo lễ tiết thì vi thần chưa thể nói được.”
Hoàng đến đứng dậy, giống như một đỉnh núi bao trùm lên người Bùi Khởi Đường.
“Ngươi cho rằng nếu ngươi không nói thì Trẫm không biết sao?” Hoàng đế giận dữ, “Trẫm đã biết người đó là ai từ lâu, người ngươi thích đó là Cố Đại tiểu thư, chính vì thế nên ngươi mới đối phó với Lục gia. Lục gia mới mang quà đến tận nhà nhận lỗi.”
Trên mặt Bùi Khởi Đường hiện lên vẻ ngạc nhiên: “Không hẳn là vậy, vi thần chưa bao giờ đối phó với Lục gia.”
“Còn cứng miệng,” Hoàng đế nổi cả gân xanh trên trán, “Khuất Thừa Như đã gặp người của Lục gia ở nhà ngươi, ngươi còn dám lừa gạt Trẫm.”
Cơn giận như ngọn lửa bị gió thổi, một khi nổi lên không thể thu lại được. Hoàng đế cầm nghiên đài trên ngự án ném thẳng về phía Bùi Khởi Đường.
Bỗng chốc, mực chu sa bay tứ phía, nghiên đài cũng lao thẳng lên người Bùi Khởi Đường.
Thường An Khang lập tức tiến đến bên cạnh Bùi Khởi Đường quỳ xuống hô lên: “Xin Hoàng thượng bớt giận, Hoàng thượng bớt giận.”
Nói xong Thường An Khang quay sang nhìn Bùi Khởi Đường: “Bùi đại nhân, chuyện đã đến nước này ngài hãy nói thật với Hoàng thượng đi, đừng để Hoàng thượng tức giận, Hoàng thượng vẫn luôn rất xem trọng đại nhân, ngài…”
“Nô tài lắm lời.” Hoàng thượng nghiêm giọng nói, “Người đâu, lôi tên tiện nô này xuống phạt ba mươi trượng cho ta, để hắn nhớ kỹ.”
Thường An Khang không ngờ rằng chỉ giúp Bùi Khởi Đường nói đỡ vài câu lại có hậu quả như vậy, lập tức bò dưới đất cầu xin: “Hoàng thượng tha cho nô tài đi, nô tài không dám thế nữa.”
Hoàng đế làm ngơ như không nghe thấy, cho đến khi cung nhân và Cấm vệ tiến lên lôi Thường An Khang ra ngoài.
Tiếng kêu thảm thiết của Thường An Khang truyền đến, khiến cả Cần Chính Điện càng thêm âm u đáng sợ.
Bùi Khởi Đường vẫn quỳ nghiêm chỉnh tại đại điện, vẻ mặt kiên định vẫn như cũ.
Bùi Khởi Đường không chịu cúi đầu nhận sai khiến Hoàng thượng như phát hỏa, hận không thể lập tức rút kiếm đâm cho hắn một nhát.
Giống như Thái hậu giết chết người Triệu gia, ngay tức khắc giết chết Bùi Khởi Đường.
“Hoàng thượng,” Tiểu nội thị thấp giọng nói, “Bùi Tư Thông đại nhân truyền lệnh bài đến, cầu Hoàng thượng triệu kiến.”
Bùi Tư Thông đến cũng nhanh lắm.
Bùi gia.
Hoàng đế hận không thể nghiến răng ken két, nếu không phải là Bùi gia, hắn đã sớm đâm thẳng một kiếm xuống. Trong triều trên dưới có ai lại không biết Bùi gia là người của hắn chứ.
Bùi Tư Thông và Bùi Khởi Đường đều
là người có công lao.
Nếu không có cớ chuẩn xác, hoặc bằng chứng xác thực mà hắn đã xử lý Bùi gia, triều thần sẽ nghĩ hắn lòng dạ lạnh lùng.
“Nói cho Bùi Tư Thông biết,” Hoàng đế nói, “Trẫm chuẩn bị chỉ hôn một tiểu thư ở độ tuổi thích hợp trong kinh cho Bùi Khởi Đường, bảo hắn về nhà chuẩn bị tiếp chỉ.”
Nội thị thưa vâng, đang chuẩn bị lui xuống.
Nhưng Bùi Khởi Đường lại nói: “Vậy thì vi thần chỉ có thể kháng chỉ không tuân theo được.”
Hoàng đế nắm chặt lấy lòng bàn tay, trong đôi mắt đã hiện lên tia máu chằng chịt: “Ngươi có biết kháng chỉ là tội gì không?”
“Vi thần biết,” Bùi Khởi Đường ngẩng đầu lên, “Quân xử thần chết thần không thể không chết, cha muốn con chết con không thể từ, tuy vi thần mới ra làm quan chưa lâu nhưng cũng đã hiểu đạo lý này từ lâu. Nếu vi thần đã kháng chỉ thì cũng có thể gánh chịu được hậu quả, chỉ mong Hoàng thượng đừng làm liên lụy đến những người khác trong Bùi gia.”
Hoàng đế nhìn chằm chằm vào Bùi Khởi Đường.
Trong mắt Bùi Khởi Đường tuy cũng có sự sợ hãi, nhưng ánh mắt vẫn trong veo như cũ.
Tuổi vẫn còn nhỏ nhưng khí độ bất phàm.
Bên cạnh hắn cần có thần tử tâm phúc như vậy, không ngờ lại vì một nữ tử mà mê muội đầu óc.
“Loại nữ nhân như vậy, không biết nữ tắc, không tuân theo lễ tiết,” Hoàng thượng lạnh lùng nói, “Phải nhốt vào gia am dạy dỗ…”
Hoàng đế vừa dứt lời, trong Cẩn Chính Điện lập tức vang lên tiếng Bùi Khởi Đường.
“Hôn quân.”
Hai chữ không thể rõ ràng hơn được nữa thốt ra từ miệng Bùi Khởi Đường.
Cả Cẩn Chính Điện như bị chấn động.
Long nhan đại nộ.
Hoàng đế đang muốn xả cơn giận.
Bùi Khởi Đường nói tiếp: “Nếu Hoàng thượng làm vậy thì có khác gì hôn quân? Không phân gian tà, không bàn thị phi, hôm nay chẳng qua chỉ là giết một nữ tử, giết một trung thần, vậy ngày mai còn thế nào nữa?”
“Coi mạng người như cỏ rác, tương lai tất sẽ bị triều thần xa rời, há chẳng phải là tạo cơ hội cho lũ phản tặc hay sao?” Bùi Khởi Đường trợn trừng mắt nhìn thẳng vào Hoàng đế, “Vi thần dám khuyên Hoàng thượng, chớ có hành động như vậy.”
“Hoàng thượng muốn điều tra rõ xem vi thần có thực sự hãm hại Phương gia, Lục gia hay không không hề khó, nếu võ đoán định cho vi thần tội danh này, vi thần không thể tin phục được,” Bùi Khởi Đường nói tiếp, “Khi xử lý những vụ án đó vi thần đã biết chắc chắn bởi vì điều tra phá án sẽ bị người ta thù hận, chuốc họa vào thân. Vậy nên vi thần cũng chưa từng nghĩ đến chuyện thuận nước đẩy thuyền, ném lại những vụ án này cho Hình bộ và Đại Lý Tự, như vậy có thể thoát thân an toàn được rồi.”
Bùi Khởi Đường mỉm cười: “Đáng tiếc, năm xưa sau khi Tào Ung điều tra vụ án Khánh Vương mưu phản, Đại Lý Tự đã khiến các quan viên trong triều mỗi khi nhắc đến đều biến sắc, rất nhiều quan viên thà cam chịu bị giảm chức cũng không muốn bị điều đến Đại Lý Tự. Giờ Đại Lý Tự chẳng có tác dụng gì, các quan viên trong đó đa số đều đang chuẩn bị di chuyển tạm thời dừng lại, sẽ nhanh chóng bị điều đi, trong nha môn sớm đã không còn người có thể dùng được. Nếu vi thần thoát thân không chịu tiếp nhận công việc, Hoàng thượng sẽ giao lại vụ án này cho Đại Lý Tự, cho dù một năm nửa năm cũng không có tiến triển gì. Không tin Hoàng thượng có thể lật lại hồ sơ vụ án của Đại Lý Tự, nhìn xem bao năm nay Đại Lý Tự có tự mình điều tra kết án không? Nếu còn những nha môn như Hình bộ, Đại Lý Tự, Hoàng thượng sẽ giống như một tên mù bị bịt mắt, không nhìn rõ thị phi đen trắng nữa.”