Dạo Bước Phồn Hoa

Tình cờ gặp gỡ


trước sau

Ngô Đồng dụi đến sưng cả mắt.

Lang Hoa dặn A Mạt rót trà cho Ngô Đồng, A Mạt chau mày nhìn Ngô Đồng, gương mặt chán ghét, một đại nam nhân lại ngồi đây khóc lóc đến cả một canh giờ.

“Được rồi,” Lang Hoa khuyên bảo, “Ngươi đến Bùi gia một chuyến, nói với Bùi thái phu nhân, gần đây tinh thần Thái phi không được tốt, khi ta đi chẩn mạch cho Thái phi, Thái phi còn nhắc đến Bùi thái phu nhân, muốn mời thái phu nhân hôm khác đến Từ Ninh Cung một chuyến.”

Bùi thái phu nhân nhất định sẽ hiểu ý của nàng.

Nếu như Thái hậu và Hoàng thượng ầm ĩ lên vì chuyện gì, Thái phi thường điều đình từ bên trong. Thái phi không có con trai nối dõi, không có quan hệ thiệt hơn với bất cứ bên nào. Liễu gia cũng không tranh giành với đời, chỉ cần nhìn Liễu Tử Dụ là có thể biết được thái độ của Liễu gia. Liễu gia tuyệt đối sẽ không tham gia vào tranh đấu, cho nên bây giờ cho dù xét thế nào, Thái phi và Liễu gia đều có thể khiến người khác tin tưởng, ít nhất thì họ cũng sẽ giúp Bùi gia nói mấy câu công bằng.

Ngô Đồng lau mặt rồi gật đầu: “Ta đi ngay đây.” Nói xong liền gấp rút đi ra ngoài.

“Quay lại đây,” Lang Hoa nói, “Ngươi rửa mặt sạch sẽ đã rồi hãy ra ngoài.”

Bộ dạng này của Ngô Đồng chắc chắn sẽ dọa cho Bùi thái phu nhân sợ.

Lang Hoa nghĩ: “Ngươi có biết Trương Đồng và Phùng sư thúc ở đâu không?”

Ngô Đồng nói: “Biết chứ.” Công tử đã nói rồi, cho dù Cố Đại tiểu thư hỏi gì hắn cũng không được giấu giếm, chỉ cần bẩm báo thành thực là được.

“Nếu ngày mai Bùi Khởi Đường còn chưa trở về Bùi gia thì mời Phùng sư thúc tới.”

Ngày thường Phùng sư thúc cứ ra vẻ hi hi ha ha, thực ra rất dễ bị kích động, một ngày không gặp Bùi Khởi Đường không biết sẽ làm ra chuyện gì.

Cử Ngô Đồng đi xong, Lang Hoa nhìn Tiêu ma ma: “Gửi thiệp đến phủ Thư Vương, ta muốn đi gặp Ngọc Song.”

Tiêu ma ma lập tức đi sắp xếp.

Lang Hoa ngẩng đầu nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ, người đang ẩn nấp trong Dưỡng Tế Viện, nàng cũng nên đi gặp rồi.

Tin rằng Bùi Khởi Đường có thể ổn định cục diện trong cung, nàng chỉ cần từ từ hành động, sẽ nhanh chóng xoay chuyển được cục diện, đến lúc đó họ có thể xem kịch hay được rồi.



Từ Sĩ Nguyên uống hai tách trà, giữa môi và răng có một làn hương thơm, nằm trên giường xem sách một lát, ông ta thấy trong lòng càng thư thái hơn.

Khuất Thừa Như làm tốt lắm, đã khiến Hoàng thượng nghi kỵ Bùi Khởi Đường rồi.

Từ Sĩ Nguyên mỉm cười, Bùi Khởi Đường không thông minh như hắn nghĩ, bại trận nhanh như vậy, bị phạt quỳ bên ngoài cung, chẳng qua cũng chỉ vì một nữ nhân.

Người thông minh nên biết thuận thế mà tạ ơn Hoàng thượng ban thưởng, Bùi Khởi Đường liều lĩnh làm quá lên, cho rằng lập được chiến công ở Tây Hạ thì có thể khiêu chiến với uy nghiêm hoàng quyền.

Cũng không nhìn Hàn Chương xem, đó chính là tấm gương dành cho hắn.

Từ sau khi đánh trận Tây Hạ, Hàn Chương giống như bị ghẻ lạnh quăng sang một bên, không cho hắn đến biên cương, cũng không cho hắn chức thực, chẳng qua chỉ mang danh quyền quý, đứng một bên không có việc gì. Vị tướng quân chiến tích huy hoàng khi xưa, nay chỉ e ngay cả đao trong tay cũng hoen gỉ cả rồi.

Nghĩ đến đây Từ Sĩ Nguyên liền cảm thấy có chút tiếc nuối.

Nếu Bùi Khởi Đường thoải mái từ bỏ Cố Lang Hoa, có lẽ công tử còn có thể được như ý nguyện, cục diện hiện tại… kết quả sẽ ra sao đây?

Từ Sĩ Nguyên gập cuốn sách trong tay lại.

Vẫn sẽ giống như vậy, Bùi gia sẽ từ bỏ hôn sự này, trải qua sóng gió này Bùi Khởi Đường mới hiểu được làm một thần tử là như thế nào.

Giống như năm đó ông ta bị Từ lão thái thái ném vào phòng củi chịu lạnh hai ngày hai đêm, cuối cùng ông ta cũng hiểu được làm một thứ tử là như thế nào. Khi ông ta nhìn thấy thi thể của A Tịnh, ông ta đã hiểu phải báo thù như thế nào.

“Lão gia,” Phụ tá tiến lên nói, “Lục gia mới sáng sớm đã đến chùa lễ tạ, đến giờ vẫn chưa thấy về.”

Lục lão thái thái cũng là một người thông minh, bà ta biết chọn thời cơ, thực sự là không chỗ nào không nhúng tay vào.

Chỉ cần ông ta đạt được mục đích, người của Lục gia ra sao ông ta không hề quan tâm đến.

“Lục Anh đi chưa?”

Phụ tá nói: “Lục Tam gia vốn ở trong nhà thủ hiếu, sau này có tin truyền đi rằng Lục lão thái thái bị ngất trong tự, Lục Tam gia lập tức qua đó.”

Xem ra sắp có kịch hay xem rồi, cứ như vậy Lục Anh sẽ không còn đường
lui nữa, hoàn toàn cắt đứt duyên phận với Cố gia rồi.



Mẫn Giang Thần đưa lại cuốn kinh thư trong tay cho hòa thượng chủ trì.

Chủ trì niệm một câu phật ngữ, “A di đà phật, thí chủ thật có lòng.”

Chuyện của Lục gia đã gây thêm phiền phức trong tự, làm vậy cũng coi như là thể hiện thành ý, sắp tới năm mới rồi, đây cũng là lần cuối cùng nàng ra khỏi cửa, nhân tiện giúp Mẫn gia thờ cúng.

Mẫn Giang Thần đi từ phòng thiền ra, đang định dặn dò nha hoàn đi chuẩn bị xe ngựa.

“Mẫn thí chủ,” Vị tăng tiếp khách đi tới nói, “Thí chủ có biết vị Lục thí chủ đó cũng tới đây lễ tạ không?”

Lẽ nào là Lục Anh?

Mẫn Giang Thần lắc đầu: “Sự phụ đừng nói cho người nhà Lục gia biết, ta phải đi ngay đây.” Nàng đã hạ quyết tâm sau này sẽ không gặp lại Lục Anh nữa.

Nói xong Mẫn Giang Thần liền hành lễ rồi đi xuống núi, vừa ra khỏi viện liền nhìn thấy một nha hoàn khuôn mặt lo lắng đi tới, hiển nhiên là cũng chuẩn bị xuống núi, tiểu nha hoàn nhìn thấy Mẫn Giang Thần liền mở to mắt nhìn, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc vui mừng: “Mẫn Đại tiểu thư, sao tiểu thư lại ở đây, a di đà phật, cầu xin Mẫn Đại tiểu thư hãy cứu lão thái thái nhà chúng ta đi.” Nói xong liền quỳ xuống trước mặt Mẫn Giang Thần.

Mẫn Giang Thần không hiểu ra sao, cẩn thận đánh giá nha hoàn đó, nha hoàn này nhìn rất quen mắt, nàng không nhớ đã gặp ở đâu rồi.

“Mẫn Đại tiểu thư, nô tỳ… nô tỳ là hạ nhân Lục gia, trước đây khi ở Cố gia tại Trấn Giang nô tỳ đã từng thỉnh an tiểu thư, có lẽ Đại tiểu thư không nhớ nô tỳ, nhưng nô tỳ nhớ rất rõ Đại tiểu thư,” Nha hoàn thở gấp rồi nói tiếp, “Lão thái thái nhà nô tỳ lễ tạ trong tự, nhưng không ngờ phát bệnh cũ, trong tự lại không có thuốc chữa trị, bây giờ chúng nô tỳ cũng không biết phải làm thế nào.”

Các hộ lớn mỗi khi gia khỏi nhà đều chuẩn bị sẵn trên xe ngựa một chiếc hạp nhỏ, bên trong đựng những đồ dùng cấp thiết cần dùng đến, trong đó sẽ có mấy bình thuốc. Lục lão thái thái có bệnh tại sao lại không chuẩn bị thuốc? Lục gia sao lại đến mức này rồi?

Mẫn Giang Thần căn dặn nha hoàn: “Mang chiếc hộp trong xe của ta ra đây, lát nữa tăng tiếp khách trong tự mời lang trung đến, không chừng có thể cần dùng đến.”

Trong núi vẫn có thể tìm được lang trung, nhưng cũng không có thuốc tốt.

Nha hoàn thưa vâng rồi lập tức đi lấy thuốc.

“Lão thái thái ở đâu?” Mẫn Giang Thần nhìn hạ nhân Lục gia, “Ngươi dẫn ta đến xem sao.”

“Ở trong phòng thiền.” Nha hoàn vui vẻ đáp, “Đại tiểu thư quả là người có tấm lòng Bồ Tát.”

Nữ quyến Lục gia nghỉ ngơi tại phòng thiền ở vườn lê cách đó không xa lắm, nha hoàn đi trước dẫn đường, Mẫn Giang Thần dẫn theo ma ma quản sự đi theo sau.

Trong viện vô cùng vắng vẻ.

Mẫn Giang Thần không khỏi cảm thấy kỳ lạ, theo lý mà nói Lục lão thái thái phát bệnh, đáng ra người Lục gia phải rối loạn cả lên mới đúng chứ.

Mẫn Giang Thần đang định hỏi, nha hoàn Lục gia đã đẩy cửa ra.

Mẫn Giang Thần nhìn thấy bóng người trong phòng, không phải là Lục lão thái thái mà là một nam tử.

Lục Anh.

Mẫn Giang Thần bống ngẩn người ra, chuyện này là sao? Là Lục Anh sai nha hoàn gọi nàng đến đây để gặp sao? Tại sao hắn có thể lừa gạt nàng như vậy? Nếu bị người khác biết được thì phải làm sao?

Mẫn Giang Thần cắn môi, nhưng ánh mắt lại không nhịn được dừng lại trên người Lục Anh.

Có vẻ Lục Anh lại gầy đi nữa rồi, trường bào rộng lớn phủ trên người, càng thể hiện rõ thân hình gầy còm của hắn hơn, khuôn mặt không hề có màu máu, đôi mắt lộ ra vài phần mệt mỏi, hắn đã không còn bộ dạng như trước kia nữa.

Trong lòng Mẫn Giang Thần không khỏi run rẩy.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện