Dạo Bước Phồn Hoa

Ta đồng ý


trước sau

Lang Hoa quan sát Bùi Khởi Đường từ đầu đến chân.

“Bây giờ huynh cảm thấy thế nào rồi?” Hiện đang là thời kỳ rét đậm, hắn ở bên ngoài lâu như vậy, cho dù có khỏe mạnh đến đâu cũng sẽ thấy không ổn.

“Không sao.” Bùi Khởi Đường cười nói: “Khi xưa trốn triều đình vây bắt ở Giang Chiết, thường xuyên bị vây trong núi, trời đông giá rét còn mưa, cả người ướt sạch, vẫn phải cưỡi ngựa đi cả đêm, chuyện như hôm qua chỉ là chuyện nhỏ.”

Trong mắt người khác là chuyện rất lớn, nhưng hắn lại mỉm cười coi như không, tuy biết là hắn đang an ủi nàng, nhưng Lang Hoa vẫn thở phào.

Bùi Khởi Đường vẫn luôn nghĩ cách để nàng thoải mái như vậy.

Cho dù ngày hôm qua lâm vào nguy hiểm, nhưng lúc này hắn vẫn luôn suy nghĩ cho nàng.

“Ta nghe Bùi thái phu nhân nói rồi, nàng bảo thái phu nhân đi cầu xin Thái phi giúp đỡ…” Bùi Khởi Đường thấy ấm áp trong lòng, “Nếu không phải vậy thì nội thị trong Từ Ninh Cung sẽ không mang áo lông cừu và đệm đến cho ta.”

Lang Hoa biết tính Thái phi, trong cung cũng chỉ có Thái phi mới có thể âm thầm sắp xếp những việc này, cho dù bị Hoàng thượng biết cũng không quá phản cảm, bởi vì Thái phi chính là người như vậy.

Lang Hoa nói: “Huynh có đau vai không?” Dù sao ở đó cũng có vết thương cũ.

“Nàng cứ luôn hỏi vai ta,” Giọng Bùi Khởi Đường dịu dàng, “Có phải bởi vì trong kiếp trước của nàng trên vai ta có vết thương cũ không?”

Trong kiếp trước, Bùi Khởi Đường khiến người khác kính nể ấy có yếu điểm lớn nhất nằm trên vai.

Lang Hoa gật đầu: “Kiếp trước huynh trúng tên độc, nhưng không gặp được lang trung giỏi như Hồ tiên sinh, cho nên sau này đều dùng kiếm tay trái, lại không được dùng trường đao nặng.”

Nghe được những lời này, Bùi Khởi Đường bỗng cảm thấy có một cảm xúc trào dâng, có lẽ hắn trùng sinh đến bên nàng, chính là ý trời sắp đặt: “Lang Hoa, chính nàng đã tìm thấy đá Ma Bà, giải độc cho ta, nếu không biết được dược liệu Phan Quốc đó ta cũng vẫn chỉ như vậy, một người liệu có bao nhiêu cơ hội được sống lại? Có lẽ đó chính là duyên phận giữa chúng ta.”

Kiếp trước Bùi Khởi Đường chính là đối thủ của Lục Anh, mối quan hệ giữa họ chỉ là nàng thỉnh thoảng nghe thấy Lục Văn Hiển và Lục nhị thái thái chửi mắng Bùi Khởi Đường. Cái chết của nàng có lẽ là sự kiện duy nhất thực sự liên hệ nàng và Bùi Khởi Đường lại với nhau.

Ai có thể ngờ được, cuối cùng nàng lại thích hắn.

Lang Hoa không trốn tránh, đôi mắt nàng vẫn lấp lánh như sao, ánh mắt dịu dàng dừng lại trên người hắn. Bùi Khởi Đường bỗng cảm thấy trong lòng hắn rung động, vô thức giơ tay ra kéo lấy Lang Hoa.

Đôi tay nàng vô cùng mềm mại, hai người gần nhau như vậy, có thể nghe được nhịp thở của nhau. Nhịp thở của hắn hơi trầm, của nàng lại rất nhẹ, nàng cúi mặt mỉm cười, khóe miệng có mấy phần ngại ngùng.

Cảm giác trái tim đập loạn lên truyền đến, ánh mặt trời như một sợi kim tuyến bao vây chặt lấy hắn, khiến hắn tựa như không thở nổi.

Giọng Bùi Khởi Đường hơi lạc đi: “Lang Hoa, ta nhờ Bùi thái phu nhân đến Cố gia cầu hôn nàng có được không? Chúng ta mãi mãi không rời xa nhau nữa.”

Hắn nắm chặt lấy tay nàng, thậm chí còn khiến nàng thấy hơi đau, lông mi hắn hơi nhíu, vẻ mặt tràn ngập sự kỳ vọng và khẩn thiết.

Lang Hoa nhìn thấy hình bóng mình trong mắt Bùi Khởi Đường, còn rực rỡ hơn cả trước kia.

Kiếp trước nàng không có đôi mắt, không biết được người mình thích ngóng trông là như thế nào, hôm nay nàng đã nhìn thấy rồi.

Trải qua một kiếp, nàng đã nhìn thấu được sự vô sỉ của Lục gia, sau khi trùng sinh, nàng đã biết được lòng dạ của Hứa thị, nàng từng bị nhà chồng hãm hại, bị người thân lợi dụng, dường như số phận đã quá tàn nhẫn với nàng.

Nay phượng hoàng niết bàn, trùng sinh từ cõi chết.

Nàng đến đây, tự tay thay đổi cuộc đời của mình.

Nàng sẽ không khóc lóc nữa, nàng sẽ chỉ lo lắng cho người yêu mình, sẽ không lưỡng lự băn khoăn nữa, nàng sẽ chỉ ôm ấp hy vọng tiến về phía trước. Cho dù trăm năm sau có phải chia xa, cũng sẽ không mang đầy hận thù và tuyệt vọng trong lòng như kiếp trước nữa, thay vào đó sẽ chỉ còn lại niềm vui và yên bình.

Đây chính là cuộc đời nàng lựa chọn cho mình.

Lang Hoa mở ngón tay ra sau đó chầm chậm đan tay vào tay Bùi Khởi Đường.

“Ta đồng ý.”

Lang Hoa ngẩng đầu, nói lại rõ
ràng một lần nữa, “Ta đồng ý với huynh, từ nay về sau ta và huynh sẽ không phụ nhau.” Nói xong khuôn mặt nhỏ nhắn của Lang Hoa cũng đỏ bừng lên.

Bùi Khởi Đường lại giống như bị định chú: “Lang Hoa… ta không nghe lầm chứ…”

Giọng của hắn có chút run rẩy, toàn thân căng lên như sợi dây đàn.

Nàng đồng ý.

Hồi lâu sau hắn mới cười rộ lên, nụ cười tựa như ánh bình minh sáng chói bên trời.

Lang Hoa chỉ cảm thấy đôi tay Bùi Khởi Đường nắm lấy tay nàng buông lỏng hơn, nàng còn chưa hoàn hồn lại, cả người đã bị nhấc cao lên.

“Huynh bỏ ta xuống.” Lang Hoa vừa ngại ngùng vừa bối rối, thẹn thùng oán trách.

Hắn chỉ cười: “Lang Hoa, từ nay về sau không có nàng và ta, chỉ có hai chúng ta, đời này kiếp này cũng luôn như vậy.”

Nhìn nụ cười của hắn, trong lòng Lang Hoa bỗng thấy cay cay, suýt chút nữa nàng lại rơi lệ.

Chỉ có chúng ta, không có cô đơn, chỉ có ở bên nhau mãi mãi.

Lang Hoa phát hiện hình bóng Bùi Khởi Đường trong kiếp trước đã ngày càng rõ nét hơn.

...

A Mạt bưng món thịt dê hầm nóng hổi từ nhà bếp đi ra, nhưng lại bị Tiêu ma ma chặn lại ở ngoài bức rèm.

“Ma ma…” A Mạt vừa mở lời, Tiêu ma ma liền lắc đầu.

A Mạt không khỏi nhìn A Quỳnh đứng bên cạnh, hai nha đầu đều hiểu ý.

Nhất định là tiểu thư đang nói chuyện với Bùi Tứ gia.

Nhưng bầu không khí ngày hôm nay dường như có điều gì đó khác thường.

Trước đây tiểu thư vô cùng lãnh đạm với Bùi Tứ gia, cho dù Bùi Tứ gia chưa ăn cơm cũng chỉ kêu nhà bếp tùy tiện làm mấy món mang đến, hôm nay giờ Dần lại cho người đi hầm thịt dê, lúc đó nàng ta còn thấy lạ. Lão thái thái không thích ăn đồ dầu mỡ, Đại tiểu thư cũng ăn uống thanh đạm, làm món đó không lẽ để lão gia bồi bổ sao?

Đoán đông đoán tây cuối cùng khi biết được kết quả liền khiến bọn họ thấy vô cùng kỳ lạ.

A Mạt nghĩ đến đây lại ngẩng đầu lên, nhìn thấy nụ cười còn trên khóe môi Tiêu ma ma, bỗng chốc hiểu ra. Bùi Tứ công tử vẫn luôn theo đuổi Đại tiểu thư, lẽ nào hôm nay cuối cùng Đại tiểu thư cũng động lòng rồi sao?

Vậy… chẳng phải là trong nhà sắp có hỷ sự rồi sao?

“Bưng cơm canh vào đi!”

Giọng Lang Hoa truyền tới, A Quỳnh vội vã tiến lên vén rèm, A Mạt tự tay bưng nồi canh nóng hổi vào phòng.

“Mau ăn đi.” Lang Hoa nói, “Ăn xong rồi huynh mau về nhà nghỉ ngơi đi.” Cả đêm không ngủ, nhưng hắn vẫn còn hưng phấn như vậy.

Bùi Khởi Đường cầm lấy đũa bát.

Lang Hoa nói: “Ta đã nói với phụ thân là huynh đến đây rồi, lát nữa huynh đến thư phòng nói chuyện với phụ thân đi! Có một số chuyện ta không tiện nói với phụ thân nên nói trước với huynh.”

Đám người Tiêu ma ma và A Mạt lui xuống.

Lang Hoa mới nói tiếp: “Ta đã từng nói với huynh chuyện Triệu thị kiếp trước có thai, ta thấy kiếp này giống như kiếp trước, có người sẽ không để Triệu thị sinh đứa con này ra, đám người đó nhất định sẽ nghĩ cách để khống chế kết quả vụ án này, cho nên… chúng ta nhất định phải đối phó với Triệu gia trước.”

“Phụ thân ta sẽ xin từ quan với triều đình, Cố gia cũng sẽ làm ra vẻ như sắp rời khỏi kinh thành. Trong đại quân Hoàng Thành Ti bỗng nhiên không thẩm vấn người nữa, Triệu gia nhất định sẽ cảm thấy kỳ lạ, chỉ cần có chút hy vọng, bọn họ đều sẽ cố gắng hết sức để đấu tranh cho mình, cho nên… Triệu gia và đám người đó nhất định sẽ đấu với nhau.”

“Chúng ta lùi lại một bước, vừa khéo có thể ép được người đứng trong bóng tối đó hiện thân.”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện