Dưới bụng sư tử đá quả nhiên có một miếng đá màu xanh.
Lang Hoa lấy tay sờ vào, ngón tay còn chưa đặt lên sư tử đá thì tiếng của Quản gia Từ gia truyền đến: "Cố Đại tiểu thư, lão phu nhân, phu nhân nhà chúng ta mời ngài vào."
Cố Đại tiểu thư.
Lang Hoa nhất thời không có phản ứng.
"Cố Đại tiểu thư."
Quản gia lại hô to một tiếng Lang Hoa mới giật mình quay đầu lại nhìn Quản gia.
Quản gia cúi người hành lễ: "Phu nhân chúng ta phải thay y phục, mời ngài theo nô tài vào phòng khách trước."
Lang Hoa gật đầu rồi cùng Tiêu ma ma bước vào, đi qua cửa thùy hoa thì nhìn thấy Thọ Sơn Thạch.
Bây giờ là mùa đông, trong vườn không có bất kì hoa cỏ tô điểm, nhưng Lang Hoa vẫn cứ nhìn về phía Thọ Sơn Thạch.
Quản gia phát hiện dáng vẻ kì lạ của Lang Hoa liền cười nói: "Nếu Đại tiểu thư đến vào mùa hè thì có thể nhìn thấy hoa dâm bụt do đại phu nhân trồng, đại phu nhân rất thích hoa dâm bụt…"
"Và Phượng Tiên Hoa."
Lang Hoa tiếp lời Quản gia.
Quản gia không khỏi sửng sốt: "Sao Cố Đại tiểu thư biết? Nhất định là đại phu nhân nói với ngài."
Lang Hoa ngẩng đầu nhìn qua: "Đó là cây lựu phải không?"
Đi qua cửa nguyệt lượng, có một cây lựu, trên cây còn vắt giàn hoa, treo xích đu còn to hơn cả xích đu của Cố gia ở Trấn Giang, nếu đứng bên trên đung đưa, dường như có thể nhảy ra khỏi tường.
"Cố Đại tiểu thư, chúng ta đi tiếp đi!" Quản gia thấy Lang Hoa đứng đó thì vội nói.
Lang Hoa gật đầu rồi đi qua cây lựu.
Không biết âm thanh từ đâu đến, vang lên bên tai Lang Hoa, dường như đến từ nơi rất xa, nhưng lại giống như bên cạnh nàng.
Gió thổi qua cành lá cây lựu, rào rào.
"Lang Hoa, từ từ, con từ từ thôi"
"Mẫu thân con hát cho người nghe." Tiếng cười hi hi ha ha truyền đến.
Một phu nhân đứng đó không xa, trên mặt đầy vẻ lo lắng: "Mau đến đây, phụ thân con trở về nhất định sẽ trách phạt con."
"Không sợ, không sợ, con đọc sách phụ thân sẽ không giận nữa."
"Ninh ẩm kiến nghiệp thủy, bất thực vũ xương ngư. Ninh hoàn kiến nghiệp tử, bất chỉ vũ xương cư."
Lông mày phu nhân càng nhíu chặt: "Nữ nhân thì đọc những thứ này để làm gì?"
"Vậy con đọc cái khác."
Cô bé ngẩng đầu, cảm nhận mùi vị của gió lướt trên má, từng chút từng chút một, vừa thoải mái vừa êm dịu.
"Cáo cụt đuôi, ngươi muốn giết ta ta sẽ giết ngươi."
"Trường Can hẻm, hẻm Trường Can. Năm nay giết Lang Lãng, năm sau trảm Chu Hoàn."
"Đứa trẻ này."
Cô bé cười khanh khách không ngừng, hai chân không ngừng dùng lực, sắp không chịu được mà buông tay ra, để cho toàn thân bay lên.
"Lang Hoa, mẫu thân có làm cho con bánh đậu xanh, mau đến đây ăn thử xem ngon không."
Xích đu cuối cùng cũng ngừng lại, cô bé giống như chim yến mới sinh, giang tay nhào về phía trước, nhào đúng vào lòng của phu nhân.
"Hư quá," Phu nhân vỗ nhẹ vào mông cô bé, "Nếu lần sau còn thế này, ta sẽ cho người tháo hết giàn hoa và xích đu xuống."
Tất cả, tất cả... dường như nàng đã đi qua hết rồi, quên hết mọi thứ sau lưng, dần dần cách nàng càng xa.
"Cố Đại tiểu thư, ngài sao rồi?"
"Cố Đại tiểu thư, ngươi không khỏe ở đâu sao?"
Lang Hoa mù mờ ngước mắt lên, nhìn thấy vị phu nhân đó, tất cả dường như giống y hệt trong mơ.
Bà ấy là ai?
Nước mắt Lang Hoa tuôn trào từ bao giờ mà nàng không hề hay biết, chảy xuống hai má, rơi từng giọt.
Sắc mặt vị phu nhân đó đột nhiên thay đổi, lập tức bước đến: "Lang Hoa, đã gặp phải chuyện gì rồi? Ngươi từ từ nói đừng vội, ta và lão gia sẽ giúp ngươi, có phải là Nhị lão gia chúng ta…"
Hàng thị suýt chút nữa nói ra sự lo lắng của mình, không hiểu sao nhìn thấy Lang Hoa đau lòng bà cũng thấy vô cùng khó chịu.
Ánh mắt trong veo của Lang Hoa, mang theo sự mơ màng và đau xót nhìn bà, lòng bà trở nên lạnh buốt, chỉ muốn ôm ngay Lang Hoa vào lòng mà vỗ về.
"Đừng vội, đừng vội, chuyện gì cũng có thể giải quyết."
Hàng thị
vỗ nhẹ vào lưng Lang Hoa, giọng líu ríu, tâm trạng Lang Hoa cũng dần ổn định lại, Lang Hoa quay đầu nhìn thấy cây lựu, nhưng không thấy giàn hoa và xích đu.
"Sao không có xích đu?" Lang Hoa không nhịn được mà lẩm bẩm nói.
"Xích đu…" Hàng thị không ngờ Lang Hoa lại hỏi vậy, nhất thời ngẩn ra, "Trước kia có… ta muốn treo giàn hoa ở đây, cho người buộc xích đu phía trên, nhưng Cẩn Du của chúng ta không thích những thứ đó."
Không chỉ Cẩn Du không thích, đến lão phu nhân cũng cảm thấy không trang nghiêm, nên giàn hoa treo lên đều bị tháo xuống.
Lang Hoa gật đầu, nàng có một cảm giác, thời gian giống như nước chảy ra từ ngón tay nàng rồi biến mất, khi định thần lại thì tất cả đã thay đổi.
Thời khắc đó, Lang Hoa hoài nghi rốt cuộc mình là ai.
"Ninh ẩm kiến nghiệp thủy, bất thực vũ xương ngư. Ninh hoàn kiến nghiệp tử, bất chỉ vũ xương cư."
Bài đồng dao này nàng nghe được từ đâu? Kiếp trước hay kiếp này? Nàng không nhớ nổi.
Từ Cẩn Du bước vội đến cửa nguyệt lượng, lập tức nhìn thấy mẫu thân và Lang Hoa đứng ở đó.
Mẫu thân đang vỗ nhẹ vào lưng Cố Lang Hoa, không biết đang nói gì, nhưng vẻ mặt rất dịu dàng, thậm chí còn có vài phần cưng chiều.
Từ Cẩn Du chỉ cảm thấy máu trong người bị hút cạn, mẫu thân rất ít khi ân cần với nàng như vậy, nhưng hôm nay lại đối xử với Cố Lang Hoa như thế.
Rốt cuộc thì nàng hay Lang Hoa mới là con của mẫu thân.
Cái gì Lang Hoa cũng muốn tranh với nàng, Thái hậu, Bùi Khởi Đường, bây giờ là đến mẫu thân.
Từ Cẩn Du nắm chặt tay, hít thở sâu hai tiếng, như vậy mới có thể ổn định tâm trạng, nàng bước qua đó: "Mẫu thân, Lang Hoa, sao hai người lại ở đây? Tổ mẫu và phụ thân đều đang đợi trong phòng khách."
Giọng Từ Cẩn Du có chút sắc bén, muốn ném Lang Hoa ra khỏi suy nghĩ.
Từ Cẩn Du thân thiết bước đến nắm lấy tay Hàng thị, dựa đầu vào: "Mẫu thân, hai người đang nói gì vậy…" vừa nói vừa nhìn Lang Hoa, sắc mặt đột nhiên thay đổi, "Lang Hoa sao thế? Đang đau lòng chuyện gì?"
"Không có gì," Lang Hoa lấy khăn lau nước mắt rồi nhìn xung quanh, "Ta cảm thấy nơi này rất quen thuộc, nếu cây lựu này đổi thành cây hoa gạo, ta sẽ hoài nghi mình đang ở Hàng Châu."
"Ta cũng thích cây hoa gạo," Hàng thị kéo tay Lang Hoa, "Nếu có thời gian, chúng ta cùng về Hàng châu, nhà tổ của chúng ta ở Hàng Châu trồng rất nhiều cây hoa gạo."
Lang Hoa cảm thấy Hàng thị rất thân thiết, giống như người quen biết đã lâu, từng lời nói từng hành động, đôi mắt nụ cười đều in sâu trong ký ức của nàng, nên rất hợp tình, rất tự nhiên. Nếu có cơ hội, nàng muốn nói vài câu với Hàng thị.
Vừa nghĩ đến đây thì giọng Từ Cẩn Du xen vào.
"Lang Hoa, muội đến vì người đó phải không?"
Lang Hoa gật đầu, không trả lời câu hỏi của Từ Cẩn Du, ánh mắt sáng rực rỡ nhìn Hàng thị: "Từ phu nhân, khi rảnh rỗi ta có thể đến đây chơi không?"
"Được, dĩ nhiên là được," Hàng thị cười thành tiếng, "Nếu ngươi có thể đến thường xuyên thì tốt quá rồi."
Từ Cẩn Du không nhịn được mà nhếch môi.