Dạo Bước Phồn Hoa

Đuôi cáo


trước sau

Ngoài cửa ồn ào nhốn nháo, trong nhà lại có Cố Lang Hoa nhìn chằm chằm vào.

Từ lão phu nhân bỗng cảm thấy lực bất tòng tâm, bà đưa tay xoa đầu, như muốn ngất xỉu đi. Hàng thị và Từ nhị thái thái lập tức đỡ lấy bà.

Từ nhị thái thái hiểu ý đồ, lập tức cao giọng: "Mẫu thân, mẫu thân đừng lo, đại ca nhất định sẽ có cách, sẽ không để người của quan phủ đưa lão gia đi."

Từ lão phu nhân không nói gì, dặn dò Hàng thị: "Ngươi và Cẩn Du tiếp Cố Đại tiểu thư, nhị nương dìu ta về phòng nghỉ ngơi."

Từ lão phu nhân và Từ nhị thái thái vào trong phòng.

Hàng thị nhìn sang Lang Hoa, vừa định nói chuyện thì bị Lang Hoa kéo đi: "Lần trước phu nhân dạy ta làm điểm tâm, ta thử rồi nhưng vẫn không làm được, phu nhân dạy ta lần nữa đi."

Lang Hoa bước ra cửa, Từ Cẩn Du cũng vội đi theo.

"Từ tỷ tỷ đừng tới," Lang Hoa cười nói, "Ta nấu ăn không giỏi, khó tránh bị chê cười, ta không muốn để tỷ tỷ biết."

Cố Lang Hoa lại ngang nhiên từ chối nàng ta như thế. Từ Cẩn Du rất tức giận.

"Cẩn Du," Hàng thị nói, "Nghe theo Lang Hoa đi."

Lang Hoa kéo Hàng thị đi vào trong vườn.

Gió lạnh thổi vào cửa, Từ Cẩn Du bỗng co rúm lại, quay sang nhìn Từ Tùng Nguyên: "Phụ thân, người không cảm thấy Cố Lang Hoa rất quá đáng sao? Đây là Từ gia, sao có thể để nàng ta muốn làm gì thì làm."

Từ Tùng Nguyên dường như không để ý tâm trạng của Từ Cẩn Du: "Lang Hoa là khách, lại vì chuyện của Từ gia mà đến, đây đã là hiếm có."

Từ Cẩn Du ngạc nhiên, "Người còn nói thay cho nàng ta, nàng ta đến là muốn tố cáo Từ gia, nói gì mà triều đình ra thông báo, nhà giàu có phát thuốc, chính là muốn dọa người, làm khó nhị thúc, rốt cuộc người nghĩ sao vậy? Còn muốn xem Cố Lang Hoa là ân nhân sao?"

Nàng rất thất vọng, cái nhà này khiến nàng ngày càng thất vọng, phụ thân cứ tiếp tục thế này, tương lai Từ gia nhất định sẽ suy bại.

...

Trong viện của Từ Sĩ Nguyên, tuy cửa luôn đóng nhưng vẫn không cản được gió lạnh thổi vào phòng.

Từ Sĩ Nguyên chỉ cảm thấy đầu ngón tay lạnh buốt.

Phụ tá thấp giọng báo: "Hôm trước thuộc hạ có gặp Diêm Trường Quý, không ngờ hôm nay hắn lại bị hiệu thuốc bắt được. Lúc hắn hành sự, thuộc hạ đã dặn dò rất kỹ, nhất định phải cẩn thận, không nên động vào Cố gia, vậy mà hắn và Nhị lão gia lại nhắm vào bã thuốc của Cố gia."

Vậy là xảy ra chuyện.

Từ Sĩ Nguyên nheo mắt, quân cờ trong tay bất giác rơi xuống đất, đây là cái bẫy mà Cố gia đã sớm giăng ra, ông ta không cảnh giác mà trực tiếp bước vào, nếu ông ta không mua hiệu thuốc sẽ không bị Cố gia phát hiện ra manh mối.

Phụ tá nói: "Diêm Trường Quý đến Từ gia là muốn đổ mọi chuyện lên người Từ nhị lão gia, hắn nhất định sẽ không khai ra lão gia."

Không ai biết rốt cuộc sẽ xảy ra chuyện gì.

Khi Diêm Trường Quý đi theo ông ta, hắn cũng là người rất sắt đá, hành sự dù bị người khác bắt được cũng không khai ra một chữ.

Nhưng bây giờ thì khác rồi, hai năm gần đây bọn họ làm mọi chuyện đều thuận lợi, thế lực của công tử ngày càng lớn, rất nhiều người đã quên mất nguy hiểm, cuộc sống ngày càng sung túc.

Giống như ông ta vậy.

Lần này ông ta mưu hại Cố gia và Từ gia, vốn cảm thấy đã sắp xếp rất cẩn thận, vậy mà đến cuối cùng kết quả lại như vậy.

Không chỉ vậy, Cố gia nhân cơ hội bắt được Diêm Trường Quý, muốn tìm ra người đứng sau lưng là ông ta.

Phụ tá nói: "Nhiều năm nay Từ nhị lão gia đều nghe lời lão gia, khai ra ngài không có lợi gì với ông ta, việc cấp bách trước mắt là tìm người gánh chuyện này."

"Đâu có dễ dàng như vậy," Từ Sĩ Nguyên nói, "Nếu Diêm Trường Quý không bị bắt, ngươi tìm người giả làm chủ của hắn thì xong chuyện. Nhưng một khi Diêm Trường Quý bị bắt vào đại lao, chỉ cần không khớp khẩu cung thì triều đình sẽ không kết án, Cố gia cũng sẽ không chịu để yên."

Ông ta luôn muốn thông qua Từ Chính Nguyên quản lý Từ gia, nếu chuyện lần này bại lộ, e rằng sẽ bị hoài nghi.

...

Từ lão phu nhân vào phòng lập tức kêu Quản gia đóng cửa.

Trong phòng chỉ còn Từ nhị thái thái hầu hạ.

Từ nhị thái thái
ngẩng đầu định nói chuyện, chỉ cảm thấy một làn gió nhẹ thổi vào mặt, sau đó là một tiếng "bốp", mặt bà ta đau buốt nóng rát lên.

Từ nhị thái thái ngạc nhiên ôm má, nhìn Từ lão phu nhân.

Sắc mặt Từ lão phu nhân rất khó coi, trên mặt lộ ra vẻ dữ tợn: "Mua hiệu thuốc của Cố gia là các ngươi phải không? Các ngươi lấy hai trăm ngàn lượng ở đâu ra?"

Từ nhị thái thái lắc đầu phủ nhận.

Từ lão phu nhân cười lạnh: "Còn không thừa nhận, đợi lão Nhị vào đại lao, ngươi trở thành quả phụ, đến lúc đó dù ngươi muốn thừa nhận cũng không kịp nữa."

"Mẫu thân," Nước mắt Từ nhị thái thái chảy xuống, "Thật sự không phải chúng con, chúng con không có tiền mua hiệu thuốc, lão gia... lão gia quen biết DiêmTrường Quý... dường như... nhìn thấy số bã thuốc đó... nên muốn kiếm ít tiền, đến tết sẽ để ra được chút tiền... cũng sẽ có thể diện hơn...”

Bọn họ cho rằng Cố gia xảy ra chuyện sẽ không rảnh để ý những chuyện này, nhưng lại không nghĩ đến tình hình trong cung thay đổi trong chớp mắt, không biết tại sao những hiệu thuốc đó lại phát hiện ra thuốc giả.

Phế vật!

Từ lão phu nhân hận không thể lấy roi đánh cho Từ nhị thái thái tan xương nát thịt.

Nếu hiệu thuốc Cố gia thật sự do hai người đó mua, bà sẽ nhìn với con mắt khác, nhưng nhìn dáng vẻ của nhị phu nhân, tám phần là đi gánh tội cho người khác.

"Người đó là ai?" Từ lão phu nhân nói, "Người mua hiệu thuốc là ai?"

Từ nhị thái thái câm nín.

Đây là đường tài lộc của bà ta, lão gia từng nói, chỉ cần để lộ ra, đường tài lộc của bọn họ sau này sẽ đứt đoạn, chút ít ngân lượng kiếm được từ công việc hiện giờ hoàn toàn không đủ, bà ta thà chịu đòn chứ không thể không có tiền.

Từ nhị thái thái quỳ xuống: "Mẫu thân, con... thật sự không biết."

Gân xanh trên trán Từ lão phu nhân như nổ ra: "Ngươi tử tế gớm nhỉ, biết che giấu cho kẻ khác, kẻ khác bán đứng các ngươi. các ngươi cũng không biết. Kẻ đó kiếm được hai trăm ngàn lượng từ hiệu thuốc của Cố gia, các ngươi thì sắp vào đại lao. Ngươi không nói ta cũng không hỏi nữa, sau này chuyện nhị phòng của các người đừng đến tìm lão thái bà như ta giải quyết."

"Bà già này nói các người hoàn toàn không nghe, nếu vậy thì nên ra ở riêng đi," Từ lão phu nhân đè tay vào ngực, "Các người cầm tiền rời khỏi Từ gia, trở về Hàng Châu đi."

Từ nhị thái thái cực kỳ hoảng sợ.

Ánh mắt Từ lão phu nhân trầm xuống, vẻ mặt kiên định, Từ nhị thái thái nhìn thấy không khỏi hoảng sợ.

"Mẫu thân," Từ nhị thái thái nói, "Con dâu chỉ biết... có thể là Tam thúc... Tam thúc mua hiệu thuốc."

Từ lão phu nhân hồi lâu mới định thần lại: "Tam thúc? Ngươi nói là..."

Từ nhị thái thái gật đầu, "Con dâu chỉ biết sơ sơ, đều là lão gia làm, lão gia sớm đã làm ăn cùng Tam thúc, chỉ sợ mẫu thân biết rồi nổi giận nên mới không nói ra."

Chính Nguyên lại đi liên thủ với tên súc sinh đó.

Từ lão phu nhân dường như bị người khác đánh một quyền, sắc mặt tái nhợt.

Con của bà lại đi liên thủ với con của tiện nhân đó. Nó không phải rất nghèo khó sao? Ở trọng trấn biên cương làm một thanh quan, tài sản chỉ có vài rương, kiếm đâu ra hai trăm ngàn lượng.

Tay Từ lão phu nhân run lên, hất chén trà trên bàn xuống đất.

Nghe thấy trong phòng truyền đến tiếng đồ sứ vỡ, Từ Cẩn Du lập tức bước vào: "Tổ mẫu, người sao thế?"

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện