Huynh trưởng.
Không có ai A Tịnh mới gọi như vậy.
Trước mặt người ngoài thì thường gọi ông là Nhị lão gia, Sĩ Nguyên, Từ Nhị gia. Chỉ có A Tịnh của ông mới gọi ông thân mật như vậy. Ở Từ gia nhiều năm, huynh muội họ ngày ngày chăm sóc nhau, ông từng hứa với A Tịnh, nhất định sẽ nỗ lực đạt được công danh, rời khỏi cái nhà này, sau này mới có thể thật sự trở thành chỗ dựa của A Tịnh.
Nhưng mà A Tịnh không đợi được đến lúc đó.
Từ Sĩ Nguyên nuốt một hơi, nén nỗi đau xuống, ngước mắt nhìn người trước mặt.
Người đó mặc trường bào màu trắng, ánh mắt trong veo, trên mặt tỏa ra nét nho nhã, không có sự ngu dốt và đơn thuần của ngày trước, đây mới là dáng vẻ mà Ninh Vương vốn có.
Từ Sĩ Nguyên bước đến hành lễ, nhưng lại được Ninh Vương đỡ lấy tay.
Ninh Vương thấp giọng nói: "Huynh trưởng không cần đa lễ, nhất là trước mặt A Tịnh."
Từ Sĩ Nguyên lộ ra nụ cười đau khổ, trong ánh mắt có vài phần yên tâm: "Triệu thị bị bắt, cuối cùng A Tịnh đã được minh oan, ta vốn định thương lượng với người trong tộc, đưa A Tịnh đến chôn cất cạnh mộ tổ tiên Từ thị, đáng tiếc... Nay lại xảy ra chuyện, e rằng cả tộc Từ thị sẽ không nể mặt ta."
Ninh Vương nhìn xuống phần mộ nằm đơn độc kia: "Huynh trưởng cũng đừng vì thế mà lo lắng, dù có chuyển đến mộ tổ tiên Từ gia, A Tịnh cũng sẽ không vui."
Từ Sĩ Nguyên mím môi: "Không phải ta không biết, chỉ là ta cảm thấy A Tịnh ở đây quá cô đơn."
"Huynh trưởng yên tâm," Ánh mắt Ninh Vương xa xăm, "Ta sẽ không để A Tịnh không ai cúng tế, sẽ có một ngày, ta sẽ tổ chức tang lễ hoành tráng cho nàng, cho nàng một thân phận, đây mới chính là thứ A Tịnh muốn."
Từ Sĩ Nguyên có chút kinh ngạc, ông biết tình cảm sâu nặng của Ninh Vương dành cho A Tịnh, nhưng không ngờ Ninh Vương lại có suy nghĩ như vậy.
"Nếu A Tịnh có linh thiêng, cũng sẽ... " Từ Sĩ Nguyên nói đến đây liền cảm thấy đau xót.
Ninh Vương thở dài: "Chỉ tiếc là, vẫn phải để A Tịnh tiếp tục đợi, ta bây giờ vẫn là một Ninh Vương đần độn, dù huynh trưởng xảy ra chuyện, ta cũng không thể quang minh chính đại ra tay giúp đỡ."
Từ Sĩ Nguyên thấp giọng nói: "Công tử yên tâm, chuyện của Diêm Trường Quý chỉ liên lụy tới ta, chỉ cần công tử không sao, mọi chuyện có thể từ từ suy tính."
Từ Sĩ Nguyên ngập ngừng nói: "Cũng không biết lần này... công tử có bị người khác nghi ngờ không."
Sắc mặt Ninh Vương hơi lo lắng: "Thái hậu nương nương đã có cảnh giác, vì vậy đã xử lý Thang ma ma."
Từ Sĩ Nguyên không nhịn được nói: "Nếu những năm gần đây công tử không cẩn thận hành sự thì đã sớm bị Hoàng đế mượn cớ trị tội. Thái hậu nương nương dù có biết được cũng sẽ suy nghĩ cho công tử."
Ninh Vương mỉm cười: "Trong lòng mẫu hậu trước giờ luôn là giang sơn xã tắc, điều này ta đã biết từ lâu."
Từ Sĩ Nguyên có chút hối hận, nếu không phải Hứa thị nói Thái hậu luôn muốn nắm quyền nên mới nhằm vào công tử thì bọn họ cũng không tăng thêm phòng bị với Thái hậu. Sớm biết sẽ có kết quả hôm nay, bọn họ đã cho Thái hậu biết sự thật hoặc kéo Thái hậu về phía mình.
Rất nhiều chuyện, rõ ràng biết kết quả nhưng đến lúc làm lại khoanh tay bó gối. Ông ta nắm trong tay con cờ Hứa thị, không biết là tốt hay xấu.
Ninh Vương nói: "Huynh trưởng có chuyện gì mà muốn gặp ta gấp?"
Từ Sĩ Nguyên nghiêm mặt: "Ta nghi ngờ Bùi gia là người của Khánh Vương, Bùi Khởi Đường trăm phương ngàn kế muốn lật lại vụ án Khánh Vương, giống với hành động của Triệu Linh như lời Hứa thị nói, ta đột nhiên cảm thấy... "
Từ Sĩ Nguyên còn chưa nói xong, ánh mắt Ninh Vương hơi lóe lên: "Hai người có đó nhiều điểm giống nhau."
Từ Sĩ Nguyên gật đầu: "Nếu lỡ Thế tử Khánh Vương chưa chết... "
Từ Sĩ Nguyên không khỏi căng thẳng, nếu tất cả như bọn họ nghĩ, chuyện Hứa thị nói có phải sẽ xảy ra không?
Ninh Vương
nghĩ lại dung mạo của Bùi Khởi Đường: "Nếu đúng như vậy, chúng ta đã trễ một bước. Hoàng thất ở rong cung quỳ xin Hoàng thượng ân điển, vụ án Khánh Vương nay đã điều tra lại. Dù có người bẩm báo hậu nhân Khánh Vương vẫn còn sống, Bùi Khởi Đường sẽ nói có người cản trở điều tra."
Vì vậy, bất luận ra sao, bọn họ đã thua rồi, chỉ có thể đợi thời cơ, nghĩ cách đối phó.
"Vương gia, có tin tức trong cung," Thuộc hạ bước đến bẩm báo, "Hoàng thượng hạ chiếu thư, Khánh Vương là bị người khác hãm hại, Lễ bộ Thượng thư dẫn người vào cung bàn bạc lễ nghi hồi phục phong hiệu cho Khánh Vương và viết lại tên dòng họ Khánh Vương vào gia phả hoàng thất."
Từ Sĩ Nguyên chau mày. Vụ án Khánh Vương có kết quả nhanh như vậy, có lẽ là do Thái hậu lấy cái chết làm áp lực.
Thuộc hạ nói tiếp: "Hoàng thượng còn hạ một thánh chỉ, ban hôn cho Bùi Khởi Đường và trưởng nữ của Cố Thế Hoành, thánh chỉ này ngày mai sẽ đưa đến Bùi gia và Cố gia."
Ninh Vương im lặng không nói gì. Cố Lang Hoa gả cho Bùi Khởi Đường khiến lòng hắn không vui. Lần đầu tiên nghe Hứa thị nói đến Cố Lang Hoa, hắn không để tâm, nữ nhân chỉ dựa vào nam nhân mà sống, gả cho ai thì sẽ có thân phận đó. Dù là Thái hậu nương nương cũng vậy.
Đến khi đi Tây Hạ, hắn mới phát hiện Cố Lang Hoa không giống nữ tử bình thường.
Cố Lang Hoa không dịu dàng như A Tịnh, mà ngược lại rất kiên cường, dũng cảm.
Vì thế hắn động lòng, muốn Thái hậu ban Cố Lang Hoa cho hắn, Cố Lang Hoa lại né tránh mấy lần.
Vị Cố Đại tiểu thư này thông minh hơn hắn tưởng.
Nếu nàng ta thật sự gả cho Bùi Khởi Đường, sẽ trở thành trợ thủ đắc lực cho Bùi Khởi Đường.
Trong lòng Ninh Vương bật ra hai tiếng: Không thể.
Sẽ không dễ dàng để bọn họ toại nguyện như vậy!
...
Trời vừa sáng, Lễ bộ viên Ngoại lang gõ cửa nhà Cố gia.
Cố gia trên dưới liền náo nhiệt.
Lang Hoa giống thường ngày, thức dậy sửa soạn rồi thỉnh an Cố lão thái thái, đi ra đến sân, thấy lồng đèn đỏ, nàng không khỏi kinh ngạc.
Cố Thế Hoành không giấu được vui mừng: "Một lát thánh chỉ ban hôn sẽ đến."
Tai Lang Hoa nóng lên, hai má cũng ửng hồng.
Không phải vừa giải oan cho Khánh Vương sao? Triều đình đáng lẽ phải bận chuyện Khánh Vương, sao Hoàng thượng lại gấp gáp ban hôn cho Bùi Khởi Đường như vậy.
Trừ phi là Bùi Khởi Đường nhân cơ hội xin ban hôn.
"Không phải phụ thân nói muốn con ở nhà thêm vài năm sao," Ánh mắt Lang Hoa trách móc nhìn Cố Thế Hoành đang cười liên tục, "Nói một đằng làm một nẻo."
"Ban hôn thì khác," Cố Thế Hoành lấy tay chỉnh lại tóc trên trán của Lang Hoa, "Mang thánh chỉ gả vào nhà chồng, sẽ không ai dám ức hiếp con."
Hai người vừa nói vừa đi vào sân của Cố lão thái thái.
Khương ma ma đi đến: "Lão thái thái dặn dò nô tì hầu hạ Đại tiểu thư thay y phục đợi thánh chỉ."
"Không vội," Lang Hoa cười nói, "Ta cùng tổ mẫu ăn sáng trước."
Khương ma ma lắc đầu: "Không được, trễ giờ nhận thánh chỉ sẽ không may mắn đâu."
Lang Hoa bị Khương ma ma kéo vào cửa, thay giày màu hồng đào, còn chưa kịp uống nước, A Mạt đã cười nói: "Đến rồi."
Tim Lang Hoa bất giác đập nhanh, đột nhiên căng thẳng.