Dạo Bước Phồn Hoa

Tiếng xấu đồn xa


trước sau

Kiều ma ma cả buổi không nói gì.

Lục Anh chau mày: "Ma ma không biết sư mẫu ở trong Dưỡng Tế Viện sao?"

Kiều ma ma nhất thời không biết nói sao nên cười gượng: "Nên đợi lão gia đến kinh thành rồi hãy nói."

"Ta gặp người hầu của Minh gia trước cửa Dưỡng Tế Viện," Lục Anh nói, "Chuyện này có liên quan đến danh tiếng của sư phụ, không thể sơ xuất."

Kiều ma ma nói: "Có lẽ Lục Tam gia nhìn nhầm rồi, thái thái nhà chúng ta sao lại ở Dưỡng Tế Viện, nô tì đã sớm đến kinh thành, nhưng chưa từng nghe qua chuyện này. Nếu giống như lời Tam gia nói, thì chuyện này không thể xem thường, nô tì sẽ phái người ra ngoài thành đón lão gia, hỏi lão gia xem nên giải quyết thế nào."

"Nếu trong nhà không tiện," Lục Anh ngập ngừng, "Ta sẽ bảo người trong nhà đi đón tiếp, đưa người về đây rồi, các người sẽ nhanh chóng biết rõ mọi chuyện."

Lục Anh nói xong thì bước ra ngoài.

Kiều ma ma chợt cuống lên: "Lục Tam gia, đây là chuyện của Minh gia, ngài đừng nhúng tay vào."

Lục Anh nói: "Chuyện liên quan đến danh tiếng của sư phụ..."

Kiều ma ma không biết làm sao mới cản được Lục Anh, trong đầu nghĩ ra lí do: "Thái thái không bẩm báo đã lén về kinh thành, tiên sinh nổi trận lôi đình, nên đón thái thái về hay không chúng ta không thể làm chủ được. Lục Tam gia nên nghe ta khuyên, chuyện này không liên quan đến ngài, ngài đừng vì lòng tốt mà làm hỏng chuyện, lại gây thêm phiền phức cho lão gia chúng ta."

Lục Anh lúc này mới quay người lại: "Vậy đứa trẻ thì sao?"

"Đứa trẻ..." Mặt Kiều ma ma như kiêng kỵ điều gì, "Tất cả phải đợi lão gia định đoạt..."

Kiều ma ma vừa nói xong thì nghe bên ngoài có tiếng nói truyền đến: "Đồ đã chuẩn bị xong chưa, không phải Lục Anh đến trước rồi sao? Lục Anh đâu rồi?"

Lục Anh nghe thấy liền bước ra ngoài.

Bảy tám sĩ tử tay bưng nhiều đồ đứng trong sân.

"Lục Anh..." Mọi người nhìn thấy Lục Anh lập tức đến tiếp đón, "Thì ra ngươi ở đây, chúng ta vẫn đang bàn bạc, có cần cưỡi ngựa ra ngoại thành đón tiên sinh hay không, ngươi nghĩ sao?"

Lục Anh sắc mặt u ám, cả đám người đang cười nói khi nhìn thấy sắc mặt này của hắn liền sững sờ.

Lục Anh ngẩng đầu: "Sư mẫu sinh con trong Dưỡng Tế Viện, sư phụ vẫn chưa về kinh, chúng ta có cần đón sư mẫu về không."

Nghe chuyện thế này, tất cả mọi người đều ngẩn ra, hồi lâu mới có người trả lời.

"Sao lại sinh bên ngoài, con trẻ lưu lạc bên ngoài là không ổn, sao không nghe tiên sinh nhắc đến… Sư mẫu đến kinh thành lúc nào, sao lại không ở nhà."

Kiều ma ma bị dọa đến hồn vía lên mây, chuyện này vốn nên để Minh gia và Triệu gia tự giải quyết là được. Thái thái là vợ tái giá, danh tiếng rất không tốt, Triệu gia cũng không dám làm phiền nhiều, nhưng nếu làm ồn để mọi người đều biết thì phía lão gia sẽ rất phiền phức.

Lục Anh nói: "Tiên sinh trước giờ xem trọng lễ nghi, hiện giờ, bất luận ra sao cũng không hợp quy tắc."

"Như thế là không hợp lễ nghĩa."

"Nhà mẹ đẻ của sư mẫu đều ở kinh thành phải không? Dường như từng nghe có người nói đến, hay là bên nhà mẹ đẻ xảy ra chuyện rồi, nên để người qua đó hỏi thăm thì mới ổn."

Lục Anh nói: "Trong Dưỡng Tế Viện toàn là thương binh và phạm nhân của Hoàng Thành Ti, ở lại đó e rằng không ổn. Ta cảm thấy nên cho người đến bẩm báo cho tiên sinh trước, sau đó đến đón sư mẫu về nhà, như vậy sẽ không có sơ xuất gì. Chúng ta thân là học trò của tiên sinh, biết được chuyện này không thể trơ mắt đứng nhìn, tương lai biết ăn nói thế nào với tiên sinh."

Vài người biết được Lục Anh là học trò tâm đắc của Minh Tiến sĩ, Lục Anh nói vậy nhất định có cái lí riêng của hắn, lại nói tiếp: "Về lý là phải như thế, nên phái người đi xem thử, để tránh xảy ra chuyện lớn."

Kiều ma ma thấy không cản được, chân run đến mức suýt ngã xuống, chuyện này không giải quyết tốt, lão gia trở về nhất định sẽ trách phạt bà
ta.

...

Vân Nương mơ hồ nghe thấy có người nói chuyện.

"Minh thái thái ở đây sao?" Tiếng nữ nhân truyền đến, ánh mắt Vân Nương đầy vẻ hoảng sợ.

Bà tử bên cạnh nhìn Vân Nương: "Đến tìm ngươi phải không? Ta cho bọn họ vào xem thử."

Nữ quyến bên ngoài đều là ma ma quản sự của các nhà, cầm y phục và đồ dùng đứng nhìn vào phòng.

Vân Nương chưa nói gì, bà tử đã mở cửa.

Vân Nương nhìn thấy có người bước vào, nỗi lo sợ trong lòng càng lớn hơn, nàng ta lớn tiếng la lên: "Đừng... đừng qua đây... ta không muốn trở về... ta không thể về. Hắn sẽ đánh chết ta, đánh chết ta rồi lấy vợ khác, con của ta... con của ta suýt bị hắn giết... Ta không thể về."

Vân Nương hét lên, rụt vào trong mền run bần bật: "Hắn không phải muốn bỏ ta sao? Vậy thì cứ bỏ ta đi, ta... chạy ra thì sẽ... như ý hắn, hắn có thể... lấy vợ khác."

Ma ma quản sự vừa bước vào thấy vậy liền không dám lại gần, trong đó có một người to gan nói: "Minh thái thái, chúng ta đưa người về Minh gia, tĩnh dưỡng sức khỏe."

"Ta không về... bọn họ sẽ âm thầm giết ta... giống như Minh thái thái lúc trước, chết rồi... cũng không ai hỏi đến, một câu bệnh chết là xong... đủ rồi... là ta có mắt như mù, là tại ta..."

Vân Nương đột nhiên giở chăn ra, trong mắt đầy suy nghĩ phức tạp: "Ta biết rồi... chịu khổ thế này... chi bằng chết đi cho xong..."

Vân Nương nói xong thì đâm đầu vào bức tường ở đầu giường.

"Ôi, không thể làm vậy," Bà tử bên cạnh bước đến cản lại, Vân Nương đâm vào người bà ta, bà ta đau đến mức cả buổi mới thở được, túm chặt lấy Vân Nương, "Ngươi đừng làm loạn, trước khi Đại tiểu thư chúng ta đi có dặn dò, nếu ngươi không chịu đi, ai cũng không thể ép ngươi."

Vân Nương nghe được những lời này lập tức rớt nước mắt.

Bà tử lại nói lần nữa: "Nghe chưa, không ai được ép buộc."

Nữ quyến đều ngẩn ra, không có biện pháp.

Một nữ nhân thà ở lại Dưỡng Tế Viện chứ không chịu về nhà chồng, nhất định là đã chịu rất nhiều uất ức ở Minh gia. Nếu không sẽ không giống lời nàng ấy nói, trở về Minh gia chính là con đường chết?

...

Chuyện ở Dưỡng Tế Viện nhanh chóng lan truyền.

Mẫn Hoài ở Lại bộ kiểm tra danh sách sĩ tử Giang Chiết, lời của Lục Anh lại vang bên tai ông.

Không lẽ những người này thật sự giống Lục Anh nói, họ đều quen biết Minh Tiến sĩ? Minh Tòng Tín rất nổi tiếng ở Giang Chiết, học trò của hắn rất nhiều, ông còn muốn đưa Mẫn Tử Thần đến chỗ Minh Tòng Tín học hành.

Nếu Minh Tòng Tín phẩm chất ngay thẳng sẽ không có gì để nói, nếu hắn thật sự có ý kết bè phái mưu lợi...

Mẫn Hoài từ nha môn đi ra, đi thẳng về nhà, vừa bước vào cửa, Mẫn Tử Thần lập tức ra đón: "Phụ thân, người có nghe gì chưa, Minh Tiến sĩ đó thật sự có vấn đề. Vợ ông ta rời khỏi Minh gia, trốn trong Dưỡng Tế Viện, nói gì cũng không chịu về Minh gia."

"Lời Lục Anh đều là thật, người trách nhầm Lục Anh rồi."

Mẫn Tử Thần nói một mạch hết tin đồn: "Từ Sĩ Nguyên đó lúc trước cũng có giao tình với Minh Tiến sĩ. Từ Sĩ Nguyên lấy hai trăm ngàn lượng mua hiệu thuốc của Cố gia, vậy tiền ở đâu ra? Hay bọn họ cùng nhau... gian lận... không lẽ là gian lận?"

Mẫn Hoài chau mày, nếu thật sự có gian lận, đó cũng là sơ xuất của ông.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện