Ánh mắt Tào Gia lấp lánh nhìn Lang Hoa.
Lang Hoa nói tiếp: "Mấy ngày nữa Cố gia có một thương đội muốn tới phía tây Quảng Nam, đem theo dược liệu và lang trung, ở đó thử chữa trị dịch bệnh, xây dựng lại Vệ Sở."
Tào Gia cân nhắc cẩn thận: "Từ sau trận chiến với Giao Ly, Quảng Nam, Quảng Tây luôn trong tình trạng dân chúng lầm than, nhưng cứu tế mỗi năm triều đình phân phát cũng không ít, cũng có nhiều quan viên được phái tới đó, tình hình lại vẫn không có biến chuyển gì." Nói tới đây, trong lòng Tào Gia có chút kích động, không kìm được nóng lòng muốn thử.
"Sớm đã nghe nói Đại tiểu thư ở Thái Nguyên dùng bốn mươi lều quân trại nhận chữa thương binh, lần này tới phía tây Quảng Nam cũng muốn làm như vậy?"
Hiếm khi Tào Gia có hứng thú.
Lang Hoa nói: "Không giống lắm, những ngày này chúng ta luôn thu thập cách xử lý dịch bệnh ở các nơi, cách này vẫn là ngài dạy ta. Cách ngài điều tra bút tích, khiến ta nghĩ tới đi so sánh dịch bệnh gây bệnh và số người chết cùng một thời kì ở các nơi, tìm ra chỗ khác nhau, tìm được vài cách làm có hiệu quả."
Tào Gia nghe thấy mắt phát sáng: "Nguyện nghe chi tiết."
Lang Hoa nói: "Giang Ngô có tập tục lúc gặp dịch bệnh nếu có người chết sẽ lập tức hoả táng, mỗi lần dùng cách như vậy, dịch bệnh đều sẽ được khống chế nhất định. Hơn nữa sau khi bệnh dịch tới, lòng người hoang mang, nạn dân chạy trốn khắp nơi, cũng khiến cho dịch bệnh lan tràn hơn. Quan phủ luôn chỉ cứu trợ, cúng tế sau dịch bệnh, đối với người may mắn sống sót mà nói thì đó là sự an ủi, nhưng đối với bản thân dịch bệnh lại không có tác dụng gì."
"Nếu khi bắt đầu liền tặng quan tài, chôn thi thể, một là sự nhân từ của triều đình, hai là ổn định lòng dân, ba là có thể khống chế dịch bệnh lan tràn, điều đó lại khác, sẽ có rất nhiều người vì vậy sống sốt"
Nhiệt huyết trong lòng Tào Gia như sôi sục, sau khi ca ca qua đời, ông ấy rất ít khi có thể vui vẻ nói chuyện cùng người ta như vậy.
Điều càng khiến ông ấy không ngờ, đối phương chỉ là tiểu nha đầu.
Lang Hoa nói: "Tào đại nhân có biết Bùi gia ở phía tây Quảng Nam có chút căn cơ không, nếu Tào đại nhân đồng ý tới phía tây Quảng Nam chủ sự là tốt nhất."
"Đó là nơi triều đình lưu đày phạm quan, trong triều đình ai ai cũng nghe nói tới mà biến sắc, thật ra nơi đó tây nam giáp biển, sản vật phong phú, nơi đúc tiền lớn nhất của triều đình chính là ở đây..."
Hơn nữa vì loạn Giao Ly năm đó, triều đình luôn dồn binh ở Quảng Nam.
Tính kỹ, nếu điều chỉnh tốt, thì đó chính là một nơi tốt.
Lang Hoa không cần nói thêm nữa.
Tào Gia đã nói tiếp: "Quan viên từ đại lao Hoàng Thành Ti đi ra, chỉ sợ triều đình cũng sẽ không sắp xếp chức quan tốt cho họ, cuối cùng cũng là phải tới những nơi cằn cỗi đó, chi bằng cùng tới vùng khuyết quan của Quảng Nam."
Nếu Tào Gia còn có chân, giờ nhất định đã đứng lên.
Cố Đại tiểu thư nói không sai, nếu tim ông ấy thật sự đã chết, hoàn toàn có thể về nhà trồng ruộng, nhưng tim ông ấy rõ ràng vẫn sục sôi chí khí chưa yên.
Lang Hoa cười nói: "Bùi đại nhân đã đợi ở bên ngoài lâu rồi."
Tào Gia có chút kinh ngạc, không ngờ vì một người tàn phế như ông ấy, Cố Đại tiểu thư và Bùi gia lại tốn sức lớn như vậy, nghĩ tới đây, mắt ông ấy hơi ươn ướt.
Tào Gia nói: "Mời Bùi đại nhân vào đi!"
Lang Hoa gật gật đầu, gọi Ngô Đồng một tiếng.
Cửa mở ra, Bùi Khởi Đường đi vào.
Ánh mắt của Tào Gia rơi trên người Bùi Khởi Đường, theo lý mà nói dù Bùi gia lợi hại hơn nữa cũng chẳng qua được phong làm huân quý, nhưng ông ấy lại cảm thấy trên người Bùi Khởi Đường thoáng có một loại uy thế, loại uy thế đó giống như một thanh đao sắc ẩn giấu dưới vỏ đao, không ai biết rốt cuộc mức độ thế nào, toàn bộ bung ra lại là bộ dạng gì.
Bùi Khởi Đường không giống như người sẽ trở thành một danh thần, hắn càng giống bá chủ một phương hơn.
Mặt của Tào Gia đột nhiên đỏ lên.
Một Bùi Khởi Đường thế này kết đôi với Cố Lang Hoa như vậy.
Hôn sự của Bùi gia Cố gia này, giờ chẳng qua bị người ta hơi hơi bàn tán, là cười nói trò chuyện lúc nhàn rỗi thôi.
Nhưng rất nhiều người không biết, việc này nói không chừng sẽ là thứ quyết định khí vận tương lai, chốn đi về của rất nhiều người.
Dù sao Tào Gia năm đó cũng một lòng
hướng về triều đình nhưng vẫn bị gắn tội danh mưu phản, giờ bất luận làm việc gì, cũng chẳng qua là như vậy.
Tào Gia khom người hành lễ với Bùi Khởi Đường: "Tào mỗ nguyện tới phía tây Quảng Nam."
Lễ giáo như vậy đã quyết định tương lai ông ta sẽ đi theo Bùi Khởi Đường.
Bùi Khởi Đường lên trước đỡ Tào Gia lên: "Mời Tào đại nhân đứng lên."
"Ta đâu còn là Tào đại nhân gì nữa, chẳng qua là Bùi đại nhân và Cố Đại tiểu thư vẫn xưng hô như vậy, thực ra Tào mỗ đã không còn chức vị. Như vậy càng tốt, sống tiêu dao tự tại, bất luận đi đâu cũng không có ai ngăn cản," Tào Gia nói rồi nhìn về phía Lang Hoa, "Nếu không phải nghe lời Cố Đại tiểu thư vừa nãy, Tào mỗ còn đang trong hỗn độn."
Ánh mắt Tào Gia nhìn Lang Hoa có vài phần tán thưởng và khâm phục.
Bùi Khởi Đường nghĩ tới những lời Lang Hoa vừa nãy nói với Tào Gia đó, cũng chẳng trách Tào Gia có thể có vẻ mặt như vậy, hồi lâu hắn thu lại suy nghĩ mới nói: "Tào đại nhân sẽ tới Quảng Nam, nếu trên người có thể có quan chức, bất luận làm gì cũng đều sẽ tiện hơn nhiều."
Tào Gia lắc lắc đầu: "E là không dễ."
Bùi Khởi Đường lại nói: "Quảng Nam vốn không phải nơi gì tốt, nếu Tào đại nhân lại lập công, triều đình chắc chắn cũng sẽ mở tiền lệ."
Tào Gia nhìn ra ngoài cửa: "Bùi đại nhân nói là vụ án của Minh Tòng Tín? Vụ án khoa cử gian lận muốn điều tra e là không dễ thế."
Ánh mắt Bùi Khởi Đường hơi sâu: "Nếu có người bị trộm đổi bài thi thì sao? Người vốn có lẽ thi đỗ, lại rớt bảng, chỉ vì cuộn bài thi đã bị đổi cho người bên cạnh."
Tào Gia nói: "Dù tất cả bài thi đều sẽ được khảo quan sao chép một lượt, nhưng vẫn sẽ để lại bài thi gốc mà khảo sinh viết, chỉ cần để ta xem những bài thi đó, ta chỉ dựa vào nhận chữ, là có thể từ trong tất cả bài thi, tìm ra bài thi của người này."
Có Tào Gia thì không sợ những người đó động tay chân trên bài thi gốc, dù mô phỏng ra một bài thi, Tào Gia cũng sẽ tìm ra.
"Sự việc e là không chỉ như vậy," Lang Hoa ngẩng đầu lên, "Có lẽ Vân Nương biết một vài bí mật của Minh Tòng Tín, không thì Minh gia sẽ không luôn sợ ném chuột vỡ bình, nhất định phải đợi được tin Vân Nương không chữa được, mới có thể quang minh chính đại bỏ Vân Nương. Vì chỉ cần Vân Nương sống là có thể uy hiếp Minh Tòng Tín."
Tào Gia kinh ngạc: "Nhưng... không phải Triệu thị đã chết rồi sao?" Triệu thị đó ông ấy biết, thường ngày cùng bà tử giúp giặt khăn vải và quần áo băng bó vết thương, quét dọn nhà cửa, rất ít nói chuyện với người ngoài. Khi giúp người bị thương thay thuốc, dường như nhanh nhẹn hơn những bà tử đó rất nhiều, dù ăn mặc trang điểm không đẹp, nhưng trông lại không giống như người thường làm việc nặng. Bà tử cũng từng hỏi Triệu thị, ở lại đây có phải muốn theo Cố Đại tiểu thư học y thuật không, Triệu thị chỉ lắc đầu, thì ra nàng ta là muốn trốn ở đây sinh con.
Giờ không dễ gì sinh được con, nàng ta lại thắt cổ trong phòng.
Tào Gia nghĩ tới đây lắc lắc đầu, dù Triệu thị từng làm việc sai trái, nói cho cùng cũng là người đáng thương.
Lang Hoa gật gật đầu: "Triệu thị giờ thật sự đã chết rồi." Một người không nhìn rõ con đường phía trước, có khác gì chết.
Lang Hoa nói xong hỏi Tiêu ma ma: "Đã chuẩn bị xong chưa?"
Tiêu ma ma nói: "Xong rồi, đã bảo người tới Triệu gia và Minh gia, chúng ta đã chuẩn bị một cỗ quan tài đặt trong viện, đợi người hai nhà tới khiêng."
Tiêu ma ma vừa dứt lời, sai vặt bên ngoài vào bẩm báo: "Người của Triệu gia tới rồi."