Từ gia.
Từ Cẩn Du đã bị bệnh mấy ngày, trong nhà từ trên xuống dưới đều bận bịu.
Từ lão phu nhân nhìn Từ Cẩn Du trên giường, không khỏi than thở: “Đây là thế nào vậy? Không phải lang trung đã nói không có gì đáng ngại sao? Nhưng uống nhiều thuốc như vậy rồi cũng không thấy chuyển biến tốt, muốn ta lo chết hay sao.”
Từ Cẩn Du yếu ớt an ủi Từ lão phu nhân: “Tổ mẫu yên tâm… con cũng… không bị bệnh gì lớn... chỉ là trong lòng phiền muộn… không muốn ăn gì.”
Từ khi nàng ta biết được Hoàng thượng ban hôn cho Bùi Khởi Đường và Cố Lang Hoa, trong lòng nàng ta giống như bị khoét mất một miếng thịt, chỉ muốn mỗi ngày lấy nước mắt rửa mặt.
Nàng ta thật sự rất đau lòng.
Tại sao Bùi Khởi Đường lại muốn lấy Cố Lang Hoa, rốt cuộc hắn nhìn trúng nàng ở điểm nào. Nàng ta nghĩ không thông, cũng nghĩ mãi mà vẫn không hiểu. Trong lòng vô cùng hối hận, nếu như sớm xin phụ thân và tổ mẫu đi nói với Bùi gia một tiếng, phải chăng sẽ không phải là cái kết quả này không.
Đến cả Cố Lang Hoa mà Bùi Khởi Đường cũng muốn, làm sao có thể không đồng ý chuyện kết hôn của hai nhà Bùi, Từ.
Nhất định là Bùi gia không coi trọng đứa con trai này, chê hắn quá mức ngang bướng, mới có thể tùy tùy tiện tiện đáp ứng.
Bọn họ thật sự thành thân rồi, nàng ta nên làm thế nào đây? Những ngày tháng sau này của nàng ta phải sống thế nào đây?
Nghĩ tới những thứ này, nàng ta làm sao cũng không ăn được, không ngủ được.
Thấy cháu gái ngày một gầy ốm đi, Từ lão phu nhân nắm lấy tay Từ Cẩn Du: “Du tỷ nhi, rốt cuộc con không thoải mái chỗ nào, nói với tổ mẫu đi.”
Từ Cẩn Du lắc lắc đầu, nói thì có ích lợi gì, chẳng lẽ nàng ta còn mong đợi Bùi Khởi Đường chống lại thánh chỉ sao? Mặc dù trong lòng nàng ta mong đợi Bùi Khởi Đường làm như vậy, nhưng bọn họ chưa gặp nhau được mấy lần, cũng chưa nói chuyện gì cả. Hắn cũng không có khả năng có tình cảm sâu đậm với nàng ta, cho nên sẽ không giống những thứ diễn trên kịch kia, nghĩ đủ cách cũng phải cưới nàng ta vào cửa.
Chỉ cần nghĩ tới điều này, Từ Cẩn Du liền vô cùng khó chịu, nàng ta nhắm mắt lại, uể oải nói: “Tổ mẫu, mẫu thân, con chỉ muốn yên tĩnh nghỉ ngơi, nghỉ ngơi rồi sẽ khỏi thôi.”
Từ lão phu nhân chỉ đành để cho Hàng thị đỡ đứng dậy, Hàng thị không yên tâm dặn dò Đinh ma ma: “Đừng đóng cửa sổ chặt quá, phải chú ý lò sưởi, người mắc bệnh sợ nhất là khí than.”
Đinh ma ma nói: “Phu nhân yên tâm đi, nô tỳ nhất định sẽ chăm sóc Đại tiểu thư thật tốt.”
Đợi đến khi đám người Từ lão phu nhân ra khỏi cửa. Đinh ma ma bưng canh cho Từ Cẩn Du: “Đại tiểu thư, người hãy ăn chút đi, tiếp tục như vậy thì sẽ tổn thương đến cơ thể mất.”
Từ Cẩn Du lắc lắc đầu: “Ta khó chịu lắm, không muốn ăn.” Nghĩ tới đây nước mắt lại chảy xuống, chỉ thiếu một bước nữa thôi, nếu như nàng ta xin Thái hậu nương nương ban hôn cho nàng ta trước Cố Lang Hoa, tình hình đã không phải như bây giờ rồi.
Người đang vui vẻ chờ gả cho Bùi Khởi Đường sẽ chính là nàng ta.
Tại sao, tại sao lại đợi đến tận sau cuộc chiến Tây Hạ nàng ta mới gặp được Bùi Khởi Đường, nàng ta thật sự không cam lòng.
Đinh ma ma nhẹ giọng nói: “Đại tiểu thư, bây giờ người đứng cũng không vững, đi cũng không đi nổi, làm sao có thể đoạt lại người, chẳng lẽ người cam chịu số phận như thế hay sao?”
Từ Cẩn Du ngước mắt lên kinh ngạc nhìn Đinh ma ma: “Ngươi đang nói cái gì? Ta…”
Đinh ma ma thở dài, mặt đầy vẻ quan tâm: “Đại tiểu thư đang suy nghĩ gì nô tỳ đều biết cả, nếu tiểu thư không cam lòng, tại sao không giành lại cho mình.”
Mặt Từ Cẩn Du đầy bi thương: “Đã… muộn rồi... không ai… có thể cãi được lệnh của vua.”
“Cũng chưa chắc,” Đinh ma ma nói, “Nô tỳ nghe nói một chuyện, Thường viên ngoại của Thành Tây có hai nữ nhi, Thường gia định hôn sự cho con gái lớn, phu gia của con gái lớn chính là vị thiếu gia mà con gái nhỏ thích, Thường gia nhất thời sơ xuất mà chia rẽ một đôi uyên ương, nhưng ai biết, con gái lớn còn chưa xuất giá đã bệnh mà chết, Thường gia không muốn mất mối hôn sự này, liền gả
con gái nhỏ qua đó.”
Đinh ma ma dừng lại chốc lát: “Đại tiểu thư người nói cái này có phải là định mệnh nhân duyên hay không, người hãy suy nghĩ đến bản thân mình một chút, nếu như người ở Cố gia…”
Nghe lời này, Từ Cẩn Du rùng mình một cái, ngẩng đầu lên nhìn về phía Đinh ma ma.
Đinh ma ma không tránh không né đối mặt với Từ Cẩn Du.
Cơ thể Từ Cẩn Du không ngừng co về phía sau: “Ngươi nói cái gì? Ngươi nói gì ta nghe không hiểu, ngươi đi ra ngoài trước đi, ta... muốn nằm một lát.”
“Đại tiểu thư,” Đinh ma ma thấp giọng nói, “Người đừng lừa mình dối người nữa, những chuyện đó không phải người đã nghĩ đến rồi hay sao? Cho dù người làm như không biết, Cố Lang Hoa đó sớm muộn cũng sẽ tìm tới cửa. Nàng ta trước là thành hôn với Bùi Khởi Đường, sau là tới Từ gia nhận thân thích, đoạt đi mọi thứ của người, đến lúc đó người chẳng còn gì nữa.”
“Không, không,” Từ Cẩn Du nói, “Ta không phải là con riêng, ta là Từ Đại tiểu thư đường đường chính chính, ngươi đừng có nói lung tung... nếu không ta sẽ... ta sẽ...”
Đinh ma ma nói: “Nô tỳ không nói linh tinh, nô tỳ tới là để hầu hạ Đại tiểu thư, giúp Đại tiểu thư, Đại tiểu thư có nhớ chuyện ở trong cung hay không?”
Đinh ma ma là chỉ những nội thị đánh đập tra hỏi Hà ma ma ngay trước mặt nàng ta kia.
Nhớ tới cảnh tượng khi đó, lông tơ trên người Từ Cẩn Du dựng đứng hết lên.
Chuyện này trừ những nội thị kia cùng nàng ta và Hà ma ma ra không có ai biết được, tại sao Đinh ma ma lại biết.
Đinh ma ma nói: “Hà ma ma không còn nữa, lão gia lo lắng cảnh ngộ của Đại tiểu thư, nên mới cho nô tỳ tới giúp đỡ người.”
Nghe lời này của Đinh ma ma, Cẩn Du cảm thấy mình lại rơi vào trong một cơn ác mộng.
Lão gia trong miệng Đinh ma ma là Từ Sĩ Nguyên.
Nàng ta thật sự chính là con gái của Từ Sĩ Nguyên.
Không, nàng ta không phải.
Tại sao ông trời lại muốn đùa giỡn với nàng ta như vậy. Để cho nàng trở thành Từ Đại tiểu thư, lại muốn đoạt đi tất cả của nàng ta, không, không ai có thể cướp đi thứ thuộc về nàng ta được.
Từ Cẩn Du cắn chặt răng: “Ngươi nói gì, ta không biết, từ nay... không được nhắc đến nữa...”
Đinh ma ma lập tức nói: “Đại tiểu thư yên tâm, nô tỳ sẽ không nói cho người khác, lão phu nhân, lão gia, phu nhân đều sẽ không biết. Hơn nữa chuyện năm đó sắp xếp hết sức kỹ càng, mặc dù lão phu nhân đã sai người đi thăm dò, nhưng không tra ra được chút dấu vết nào. Đại tiểu thư cứ yên tâm, trừ phi... Cố Lang Hoa kia... dùng thủ đoạn gì. Cố Lang Hoa cũng không phải là một người dễ sống chung, trong tay nàng ta có rất nhiều thám tử, bản lĩnh của những người đó người cũng biết, cho nên người phải đề phòng trước.”
Từ Cẩn Du cảm thấy quanh người lạnh như băng, không nhịn được run lẩy bẩy.
Đinh ma ma nói: “Nô tỳ chỉ nói chuyện này, nếu như người ở Cố gia, bây giờ người sắp thành thân không phải chính là người và Bùi Tứ gia kia sao, có lẽ hai người mới chính là nhân duyên trời định, Cố Lang Hoa kia chẳng qua là cướp của người.”
Ánh mắt Từ Cẩn Du sáng lên, nhưng rất nhanh trở nên ảm đạm đi: “Vậy thì thế nào chứ?” Nói tới chỗ này nàng ta mới cảm thấy lỡ lời, “Ngươi đừng có nói lung tung, ta là nói...”
Đinh ma ma than thở: “Nô tỳ đều biết, nô tỳ là đau lòng thay người, người đây có coi là bị người ta động số mệnh hay không? Nếu như là bị người ta động số mệnh, không bằng đến Trường Xuân Quan cầu xem, nói không chừng có thể cầu được.”
Từ Cẩn Du lắc đầu theo bản năng: “Ta vốn cũng không có gì để cầu, ta không đi.”