Bùi Khởi Đường đi vào đại điện.
Hứa thị trên mặt đất từ từ ngẩng đầu lên, ánh mắt rơi xuống mặt Bùi Khởi Đường.
Mặc dù hắn còn trẻ, Hứa thị vẫn có thể nhìn một cái nhận ra được ngay, người này nhìn không giống bức hoạ, bức họa chỉ có thể vẽ ra dung mạo một người lại không thể vẽ ra khí thế của một người.
Hắn tướng mạo anh tuấn, Đại Tề không có kẻ nào có thể so sánh được, cặp mắt ung dung lạnh lùng kia, trên người còn có loại uy nghi bẩm sinh, khiến cho người ta không dám nhìn thẳng.
Hắn chính là con trai của Khánh Vương mà cả Đại Tề không ai không biết.
Nhìn bóng người Bùi Khởi Đường cao ngất, Hứa thị không tự chủ được phát run. Bọn họ tới rồi, tất cả lại trở về kiếp trước, chỉ có điều tới nhanh hơn, càng làm cho người ta sợ hãi hơn.
Hứa thị muốn trốn đi, xoay người chạy trốn thật xa, dù là chạy tới mật thất tối tăm kia cả đời cũng không ra ngoài nữa cũng được. Bà ta thật hối hận đã đồng ý với Từ Sĩ Nguyên đi tới trước mặt Hoàng thượng.
Hoàng thượng sẽ tin lời Cố Lang Hoa và Bùi Khởi Đường, sẽ giết bà ta.
Bùi Khởi Đường tiến lên hành lễ.
Hoàng đế ngước mắt lên, nhìn Hứa thị: “Hắn là con trai của Khánh Vương mà ngươi nói?”
Cả người Hứa thị rúc về phía sau: “Đúng... chính là hắn...”
Bùi Khởi Đường có chút tò mò nhìn Hứa thị: “Vậy ngươi nói cho ta biết, tại sao ta lại là con trai của Khánh Vương? Mẫu thân ta là ai? Ta sinh ra ở đâu, vì sao bây giờ lại là Bùi Khởi Đường?”
Hứa thị đang định nói.
Bùi Khởi Đường khom người hành lễ với Hoàng đế: “Việc này rất trọng đại, xin Hoàng thượng lệnh Trung Thư Xá cho người ghi chép lại lời của phu nhân này vào án, bất luận tương lai có ai chất vấn, đều có chứng cứ mà tra.”
Lang Hoa nghe lời này khẽ nhướn mày lên. Nếu như bị người của Trung Thư Xá ghi chép lại, vậy bất luận là đến khi nào, tất cả chuyện xảy ra hôm nay đều có thể đến tủ hồ sơ của Trung Thư Tỉnh mà tra lại.
Hoàng đế nhìn về phía Lưu Cảnh Thần.
Lưu Cảnh Thần nói: “Như thế cũng tốt, tránh cho nghe nhầm đồn bậy, có một số việc ghi càng rõ ràng càng tốt.”
Hoàng đế nhìn tấu chương của Bùi Khởi Đường trên bàn, chuyện hôm nay đúng là hết sức quan trọng.
“Truyền người của Trung Thư Xá.” Hoàng đế lệnh một tiếng, không tới thời gian một chung trà, người của Trung Thư Xá đã bày xong bút mực.
Tất cả mọi người đều nhìn Hứa thị.
“Nói.” Âm thanh Hoàng đế âm trầm, doạ cho nội thị, cung nhân sợ run lẩy bẩy.
Hứa thị nuốt nuốt nước bọt: “Khánh Vương nuôi hắn ở bên ngoài phủ, cho nên triều đình không bắt được hắn, hắn hóa thân thành Triệu Linh, luôn ẩn náu ở Giang Chiết, sau đại chiến ở Trấn Giang Thẩm Xương Cát bắt Triệu Linh, hắn không có chỗ trốn, chỉ đành đổi thành thân phận Bùi Khởi Đường.” Đúng, chính là như vậy, nhất định là như vậy.
Bùi Khởi Đường nhướng mày lên: “Ngươi vì sao lại chắc chắn ta chính là người gọi là Triệu Linh kia như vậy.”
Hứa thị bỗng nhiên nói, “Kiếp trước... ta từng gặp ngươi, ngươi lấy Từ Lang Hoa, các ngươi... ở bên nhau, ngươi mưu cầu Hoàng vị, đăng cơ Hoàng đế.”
“Kiếp trước?” Bùi Khởi Đường mặt đầy không hiểu, mờ mịt nhìn về phía Hoàng đế và Tôn chân nhân, “Hoàng thượng, vi thần không thể nào giải thích chuyện của kiếp trước, muốn biết phu nhân này nói là thật hay giả, sợ rằng chỉ đành mời Tôn chân nhân đăng đàn làm phép, bốc quẻ tính cho kiếp trước kiếp này của vi thần.” Hoàng đế chỉ thấy trên mặt Bùi Khởi Đường lộ ra nụ cười không che giấu nổi.
Quá nực cười rồi.
Từ có thể biết trước tương lai đến kiếp trước, lời nói của Hứa thị này lại lộn xộn bừa bãi như vậy.
Hoàng đế theo ánh mắt Bùi Khởi Đường nhìn về phía Tôn chân nhân: “Trẫm lại không biết chính giáo cũng tin kiếp trước kiếp sau, vậy Tôn chân nhân là kiếp nào?”
Sắc mặt Tôn chân nhân khó coi, Hứa thị nói “Kiếp trước”, Bùi Khởi Đường lập tức đá đến chân ông ta.
Ông ta luôn sùng bái chính là lịch kiếp ứng vận, những năm này truyền đạo cho Hoàng thượng, cũng nói đến không tán thành lục đạo luân hồi, ông ta thân là chân nhân, làm sao có thể lật lọng trước mặt Hoàng đế.
Nhưng sấm thư là theo như lời ông ta, Hứa thị là ông ta tìm tới, ông ta không thừa nhận chính là đang bác bỏ chính mình.
Tôn chân nhân nhất thời đầm đìa mồ hôi lạnh.
Ánh mắt Bùi Khởi Đường khẽ rực lên: “Chân nhân vẫn chưa luận đạo, làm sao đã ướt đẫm
mồ hôi như thế, như vậy làm sao còn có thể nói ra lời được, có phải kêu người đưa quần áo tới, tắm gội thay quần áo, lại tới đăng đàn làm phép không.”
Tôn chân nhân nhắm mắt lại, mặc niệm đạo pháp, hết sức chống đỡ.
Hoàng đế giận tím mặt, nghiêm nghị nói: “Lôi hắn xuống cho ta.”
Tôn chân nhân nghe lời này cuối cùng hỗn loạn: “Hoàng thượng đây là cớ gì, đạo nhân chỉ là xem tinh tượng, mới biết...”
Lời Tôn chân nhân còn chưa nói xong đã bị cung nhân tiến lên lôi khỏi nệm hoa sen, ném trên đại điện, cả người lập tức trở nên nhếch nhác vô cùng.
Hoàng đế cười lạnh một tiếng, không để ý tới Tôn chân nhân, mà đi tới bên cạnh Hứa thị: “Ngươi luôn miệng nói mình có thể biết trước tương lai, vậy Trẫm hỏi ngươi, ngươi có thể biết mình lúc nào sẽ chết không?”
Hứa thị dường như bị hút khô huyết dịch, bà ta chợt nhớ tới những cực hình trong đại lao Hoàng Thành Ti khiến cho bà ta sống không bằng chết kia.
Không, bà ta không muốn chịu những thứ kia nữa.
“Ngươi có biết tội khi quân sẽ liên luỵ đến cửu tộc không?” Hoàng đế lạnh lùng nói.
Liên luỵ đến cửu tộc.
Trước mắt Hứa thị tối sầm lại, bà ta sẽ chết, không, không chỉ bà ta chết mà sẽ còn liên luỵ đến Cẩn Du, bởi vì Cố Lang Hoa đã biết Cẩn Du mới là con gái của bà ta.
Bà ta vì Cẩn Du mới trở về, làm sao có thể hại chết Cẩn Du.
Bà ta không thể.
Hoàng đế nói: “Ngươi nói cho Trẫm biết, Minh Tòng Tín và Từ Sĩ Nguyên đang làm việc cho ai? Là ai dạy ngươi nói những câu vừa rồi.”
Khuôn mặt Từ Sĩ Nguyên chợt lóe lên trước mặt Hứa thị.
Không, bà ta không thể phản bội Sĩ Nguyên.
“Hứa thị,” Giọng nói của Lang Hoa truyền tới, “Bà có biết là ai nói ra bí mật ta và Từ Cẩn Du bị hoán đổi không?”
“Chính là Tôn chân nhân trước mắt bà, là ông ta tính ra được số mệnh bị hoán đổi của ta và Từ Cẩn Du, hôm nay bà mới đứng ở đây, nói ra cái gọi là lời tiên tri, bà và Từ Cẩn Du chẳng qua chỉ là con cờ trong tay người khác thôi.”
Hứa thị dường như bị một tảng đá lớn đập trúng.
Không, sẽ không đâu.
Hứa thị hốt hoảng lắc đầu: “Các ngươi lừa ta, các ngươi... đều đang lừa ta... Sĩ Nguyên không phải người như thế, ông ấy sẽ không hại con gái của mình đâu. Ông ấy nói đợi đến khi lật đổ được Bùi Khởi Đường rồi, sẽ không có ai có thể trói buộc ông ấy, ông ấy sẽ lấy ta, cũng sẽ nhận Cẩn Du về, người một nhà chúng ta sẽ vui vẻ hạnh phúc ở bên nhau. Sĩ Nguyên đồng ý với ta rồi, ông ấy đồng ý với ta rồi... Chỉ cần làm xong chuyện này, sẽ không cần ẩn nấp nữa, từ nay về sau thiên hạ chính là của công tử, ha ha ha, công tử... thiên hạ của công tử.”
Ánh mắt Hoàng đế rực lên, cả người trở nên sắc bén: “Ai là công tử?”
Hoàng đế vừa dứt lời, Tôn chân nhân vốn bị người kéo từ nệm hoa sen xuống bỗng nhiên nhảy lên xông tới chỗ Hứa thị.
“Hộ giá.” Nội thị bên cạnh hô to một tiếng, Hoàng đế bị doạ, lập tức nắm lấy vạt áo Bùi Khởi Đường.
Phất trần trong tay Tôn chân nhân mạnh mẽ đánh lên đầu Hứa thị, Hứa thị chỉ cảm thấy “ong” một tiếng, đau đớn kịch liệt lập tức truyền từ đỉnh đầu xuống, thứ gì nóng hổi lập tức theo tóc mai bà ta chảy xuống. Bà ta còn chưa kịp phản ứng liền bị một bóng người đè xuống đất, cổ bà ta cũng bị siết chặt, cả người không thở nổi. Lúc bà ta sắp mất đi ý thức, bóng đen kia đã bị người kéo ra.