Dạo Bước Phồn Hoa

Sự vùng vẫy cuối cùng


trước sau

Từ Tùng Nguyên không nói còn tốt, nói đến đây, đôi mắt của Từ lão phu nhân như sắp lồi ra ngoài.

Không tính là nuôi không nó.

Cái gì gọi là không tính là nuôi không nó.

Ý của Từ Tùng Nguyên, bà ta đã dưỡng dục con riêng của Từ Sĩ Nguyên.

Cẩn Du từ lúc bi bô tập nói đến hôm nay, bà ta cầm tay mà dạy, dùng tim mà thương, trong phòng có thứ gì tốt đều phải cho Cẩn Du. Mỗi lần Cẩn Du từ trong cung trở lại, dù bà ta có mệt mỏi cũng phải giúp Cẩn Du sắp xếp chuyện trong cung một lần, ngay cả Hàng thị cũng không hết lòng như bà ta.

Vậy mà Cẩn Du lại không phải là cháu gái ruột của bà ta, mà là cháu gái ruột của con tiện nhân kia.

Thế này có khác nào bà ta tự tát mình một cái đâu.

Từ lão phu nhân chỉ cảm thấy trái tim đau như bị kim châm.

Sau khi lão thái gia chết, bà ta liền thề phải đuổi tất cả mọi thứ của con tiện nhân kia ra khỏi Từ gia.

Từ Như Tịnh chết quá tốt, Từ Sĩ Nguyên đi quá tốt, cuối cùng Từ gia này cũng thái bình rồi.

Lại không nghĩ rằng bà ta ôm cốt nhục của con tiện nhân kia trong lòng.

Cẩn Du lại là con gái của Từ Sĩ Nguyên.

Bà ta không tin, bà ta tuyệt đối không thể tin.

“Ta muốn gặp lão phu nhân.” Tiếng kêu thê lương bên ngoài truyền tới.

“Lão phu nhân, không phải nô tỳ muốn đi đến Trường Xuân Quan, là Đại tiểu thư sai nô tỳ đi, Đại tiểu thư cũng là bị người Cố gia lừa gạt, chúng ta đều mắc bẫy của người Cố gia rồi.”

Đây là tiếng của Đinh ma ma.

Mặt Hàng thị biến sắc, bà sai người nhốt Đinh ma ma lại, không ngờ tìm khắp nơi cũng không tìm được người. Bà sợ Đinh ma ma thừa dịp hỗn loạn chạy ra ngoài, nên sai tất cả người của Từ gia cẩn thận tìm, rốt cuộc tìm được người ở sau núi đá thọ.

“Để cho bà ta vào,” Từ lão phu nhân nói, “Ta có lời muốn hỏi bà ta.” Bà ta bệnh mấy ngày rồi, còn chưa kịp hỏi Đinh ma ma, Cẩn Du rốt cuộc là thế nào, bà ta không tin Hàng thị, rất có thể Hàng thị bị Cố Lang Hoa qua mặt.

“Mẫu thân, người đừng hỏi nữa thì hơn,” Hàng thị thấp giọng nói, “Đợi sức khoẻ người tốt rồi, hãy hỏi.”

“Để cho bà ta vào.” Từ lão phu nhân quát to một tiếng, doạ cho ma ma quản sự không dám sơ suất nữa, lập tức dẫn Đinh ma ma bên ngoài vào.

Đinh ma ma lập tức quỳ xuống đất, ngẩng đầu lên nhìn Từ lão phu nhân, Từ Tùng Nguyên và Hàng thị, lúc này mới nói: “Lão phu nhân, lão gia, phu nhân, nô tỳ bị oan, Đại tiểu thư cũng bị lừa, đều là Cố gia dùng thủ đoạn, Đại tiểu thư của chúng ta đến Cố gia chỉ là muốn biết rõ rốt cuộc là thế nào. Đại tiểu thư một lòng nghĩ tới lão phu nhân, làm sao có thể đến Cố gia nhận người thân được.”

Trong lòng Từ lão phu nhân sáng lên, tựa như thấy được một tia hy vọng: “Ngươi nói cái gì? Cố gia lừa Cẩn Du? Bọn chúng có phải là muốn đối phó với Hứa thị mới lợi dụng Cẩn Du hay không.”

Hàng thị nghe lời này không khỏi cảm thấy lạnh lòng.

Lão phu nhân trước sau không thích Lang Hoa, nhưng sự thật đã đặt ở trước mắt, vẫn không chịu thừa nhận.

Từ gia không giúp đỡ Lang Hoa, chẳng lẽ còn muốn náo loạn trước mặt Hoàng thượng sao.

“Là thật,” Đinh ma ma nói, “Lão phu nhân, người gọi Đại tiểu thư tới hỏi một chút thì sẽ biết, người không tin lời nô tỳ, nhưng phải tin lời Đại tiểu thư. Đại tiểu thư là một tay người nuôi lớn.”

Từ lão phu nhân vẫn không nói gì, ma ma quản sự bước nhanh vào nói: “Lão phu nhân, Đại tiểu thư tới rồi, quỳ ở bên ngoài, muốn gặp người.”

Vốn không muốn gặp lại Từ Cẩn Du, nghe được lời vừa rồi của Đinh ma ma, Từ lão phu nhân không khỏi mềm lòng, bà ta hẳn nên gọi Cẩn Du tới hỏi cho rõ ràng.

Từ lão phu nhân nói: “Gọi Cẩn Du vào đây.”

Từ Cẩn Du vừa bước vào cửa, cả người liền nhào tới bên giường mềm, ngước khuôn mặt tái nhợt lên. Mới qua mấy ngày, cả người nàng ta đã gầy đi, nhìn tiều tụy khác thường, dường như một trận gió cũng thổi ngã được.

“Tổ mẫu,” Từ Cẩn Du thút thít lên tiếng, “Cháu gái là bị người ta gài bẫy, cháu gái lén chạy đến Cố gia, chính là muốn nói với Cố gia, để cho bọn họ đừng tới tìm cháu gái, cháu gái vĩnh viễn là Đại tiểu thư của Từ gia. Ai biết Cố gia nhưng lại đổi trắng thay đen, nói cháu gái đi
nhận thân thích trước, cháu gái không có, làm sao cháu gái có thể làm ra loại chuyện này.”

Từ Cẩn Du dựa ở bên cạnh Từ lão phu nhân khóc không ngừng: “Trên đời này chỉ có tổ mẫu đối với cháu gái tốt như vậy, cháu gái làm sao có thể nỡ rời khỏi tổ mẫu.”

Từ lão phu nhân nhìn Từ Cẩn Du, không nói ra lời, nếu như là mọi khi bà ta sớm đã ôm Từ Cẩn Du vào trong ngực dỗ dành, nhưng chuyện xảy ra hai ngày nay, khiến cho bà ta lưỡng lự trong lòng.

Từ lão phu nhân nói: “Con nói là thật sao?”

Từ Cẩn Du lau lau nước mắt: “Ngàn lần là thật, cháu gái không dám nói dối.”

Đinh ma ma cũng nói: “Đại tiểu thư nói đều là thật.”

Thấy mấy người khóc loạn lên, Hàng thị nhìn về phía Từ Tùng Nguyên.

Từ Tùng Nguyên nhíu mày vừa định nói, Hàng thị đã nói trước: “Nói năng bậy bạ, đến lúc này rồi, các ngươi lại vẫn còn nói bậy được, còn muốn vu cáo hãm hại Cố gia.”

Từ Cẩn Du hốt hoảng lắc đầu: “Không có, con không có.” Nàng ta không thể thừa nhận, nếu như nàng ta thừa nhận, nhất định sẽ bị đuổi ra khỏi Từ gia.

Hàng thị lạnh nhạt nói: “Con có liên lạc với Tam thúc của con không?”

“Không ạ,” Từ Cẩn Du chột dạ cúi đầu xuống, không dám nhìn ánh mắt Hàng thị, “Con làm sao lại qua lại với Tam thúc được.”

Hàng thị nhìn Đinh ma ma: “Ngươi thì sao? Ngươi ở Từ gia nhiều năm như vậy, không phải là nghe lệnh của Tam lão gia sao?”

Không đợi Đinh ma ma nói gì, Hàng thị nói tiếp: “Ngươi có một đứa con trai ở Sơn Tây, mua một tiểu viện nhỏ, còn có một trăm mẫu ruộng tốt, ta nói có đúng không?”

Sắc mặt Đinh ma ma lập tức trở nên xanh mét, bà ta ngơ ngẩn nhìn Hàng thị.

Hàng thị nói tiếp: “Ngày Cẩn Du đến Bùi gia, không phải là ngươi đến tiểu viện của Tam lão gia sao? Ta sai người đi theo ngươi, ngươi ở chỗ Tam lão gia nửa giờ.”

Đinh ma ma hiển nhiên không ngờ Hàng thị lại tra cẩn thận như vậy.

Hàng thị đưa văn thư trong tay cho Từ lão phu nhân: “Mẫu thân nhìn xem, đây là tin tức mà con dâu mới lấy được, phía trên viết rõ ràng nhà cửa và ruộng nương mà Đinh gia mua sắm.”

Hàng thị mím mím môi, tờ giấy này là Cố gia đưa tới.

Nếu như không phải là Cố gia, bọn họ vẫn chẳng hay biết gì.

Từ lão phu nhân nhìn tờ giấy tay không dừng được phát run, một ma ma quản sự không thể mua nổi ruộng nương như vậy.

“Cái thứ ăn cây táo rào cây sung nhà ngươi,” Từ lão phu nhân nói, “Ngươi giống y như những đạo sĩ đó, tới để hại Từ gia chúng ta. Lão Tam không phải là bị bắt vào đại lao sao? Đưa bà ta qua đó, để ngục tốt thẩm vấn cho cẩn thận.”

Từ lão phu nhân nói tới đây liền thở gấp: “Lột da bà ta, rút gân bà ta, tuyệt đối không thể bỏ qua cho bà ta.”

Đinh ma ma nhìn vẻ mặt dữ tợn của Từ lão phu nhân.

Từ lão phu nhân chỉ Đinh ma ma: “Từ Sĩ Nguyên đã sụp đổ ngươi không biết sao? Người làm việc cho hắn như các ngươi cũng sẽ không có kết cục tốt đâu. Ta lập tức cho người đến Sơn Tây trói con trai ngươi cùng tới cho một nhà các ngươi được đoàn tụ.”

Đinh ma ma biết Từ lão phu nhân không phải đang doạ bà ta. Những năm này chỉ cần chuyện gì có liên quan đến thứ tử, thứ nữ của Từ gia, Từ lão phu nhân đều bắt hết, tuyệt đối sẽ không có nửa điểm nhân nhượng. Bà ta đã nghe nói Hứa thị bị bắt, Tam lão gia cũng khó thoát tai kiếp, sẽ không còn ai che chở cho bà ta nữa.

Đinh ma ma nhìn Từ Cẩn Du nhờ giúp đỡ, nhưng Từ Cẩn Du lại rụt cổ ngồi tại chỗ.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện