Dạo Bước Phồn Hoa

Nhìn thấy mà không có được


trước sau

Từ Cẩn Du chưa từng giống như bây giờ, trong lòng tràn đầy kỳ vọng.

Nội thị của Từ Ninh Cung tiến vào phòng, cười hành lễ với đám người Từ Tùng Nguyên.

Từ lão phu nhân vật lộn muốn đứng dậy, nội thị vội vàng trấn an: “Thái hậu nương nương cố ý dặn dò, sức khoẻ lão phu nhân không tốt, không cần câu nệ lễ nghi, Từ gia có công, Thái hậu đều ghi tạc trong lòng.”

Mặt nội thị đầy ý cười, cung nhân bên cạnh bưng một cái hộp gỗ tử đàn đến.

Trong ánh mắt Từ Cẩn Du hiện ra ánh sáng, gần như không dám thở, nhìn chằm chằm miệng nội thị, rất sợ sót mất chữ nào. Nội thị nói đúng, nàng ta hầu hạ Thái hậu nhiều năm không có công lao cũng có khổ lao. Thái hậu nghe nói chuyện này rồi, mới sai người tới giúp nàng ta, nghĩ tới đây nước mắt Từ Cẩn Du lại muốn rơi xuống.

Nội thị xoay người mở hộp gỗ tử đàn ra, Từ lão phu nhân nhìn qua, là một miếng ngọc như ý, đá quý khảm dương chi bạch ngọc, viên chính giữa kia là nhẫn đá mắt mèo, nhìn tỏa sáng lấp lánh.

Từ lão phu nhân thấy qua không ít ngọc như ý, nhưng đều không đẹp bằng hôm nay.

Nhiều năm như vậy, Từ gia cũng nhận được không ít ban thưởng, nhưng cũng không vinh dự như vậy. Nếu như trưởng bối trong tộc biết được, nhất định sẽ làm to chuyện tới quỳ lạy, đây là một phần công lao không ai có thể tranh nổi.

Nội thị cười nói: “Đây là của hồi môn lúc Thái hậu nương nương tiến cung nhà mẹ đẻ đã tặng, luôn đặt ở trong kho riêng của Thái hậu nương nương. Lúc chúng ta nhận được lệnh cũng hết hồn, phải biết năm đó công chúa Bình An muốn nó, Thái hậu cũng không nỡ cho, bây giờ thưởng cho Từ gia, thật là phúc khí của Từ gia.”

Chỉ là một món đồ đã đủ để Từ gia vinh quang rồi, đặt ở trong nhà chính, bất luận ai tới cũng có thể thấy, làm sao không khiến cho người ta hâm mộ.

Từ Tùng Nguyên cũng rất kinh ngạc, vội vàng dẫn Hàng thị tiến lên dập đầu bái lạy, Từ Tùng Nguyên tự tay nhận lấy ngọc như ý.

“Đại tiểu thư trong phủ đâu?” Nội thị cười nói, “Thái hậu nương nương có giao phó, cái này nhất định phải giao đến tay Đại tiểu thư.”

Mọi người nhìn Từ Cẩn Du đang uể oải trên đất.

Từ Cẩn Du lập tức đứng lên hành lễ với nội thị.

Nội thị nhìn Từ Cẩn Du: “Từ Đại tiểu thư, Thái hậu nương nương nói cái này...”

Tim Từ Cẩn Du đập như trống đánh, trong lòng tràn đầy vui mừng, nàng ta không ngờ Thái hậu nương nương sẽ ban thưởng như vậy, vừa rồi nàng ta còn như rơi vào hầm băng, bây giờ... giống như là một giấc mơ.

Từ Cẩn Du lẳng lặng nghe.

Nội thị nói được một nửa đột nhiên ngừng lại, quay đầu nhìn Từ Tùng Nguyên, “Vị này là Từ Đại tiểu thư sao?”

Từ Cẩn Du ngước mắt lên, Từ Đại tiểu thư, nàng ta chính là Từ Đại tiểu thư, điều này có gì không đúng? Nghĩ tới đây, nàng ta dường như ý thức được cái gì, sắc mặt trở nên tái nhợt.

Nàng ta sai rồi, nàng ta đã không phải là Từ Đại tiểu thư nữa.

Không còn là Từ Đại tiểu thư nữa.

Từ lão phu nhân và Từ Tùng Nguyên cũng ngẩn người ra.

Hàng thị bên cạnh ánh mắt khẽ ngưng tụ, phản ứng lại trước tiên, nhìn Từ lão phu nhân mặt đầy mong đợi, trong lòng vô cùng vui sướng. Lão phu nhân luôn không chịu thừa nhận Lang Hoa là đứa bé của Từ gia, nhưng bây giờ phải hối hận rồi… Bà chính là muốn khiến cho lão phu nhân hối hận.

Hàng thị không đợi Từ Tùng Nguyên nói gì, tiến lên nói: “Trung quan nói là Lang Hoa sao?”

“Đúng,” Trên mặt nội thị lại nở ra nụ cười, “Chính là Từ Đại tiểu thư.”

Trước mắt Từ Cẩn Du tối sầm, tựa như sấm sét giữa trời quang, vật này lại là thưởng cho Cố Lang Hoa.

Là Thái hậu thưởng cho Cố Lang Hoa.

Tại sao? Thái hậu đưa vật này tới Từ gia là ý gì? Vì chứng minh cho Cố Lang Hoa, nói cho người Từ gia biết Cố Lang Hoa mới thật sự là Từ Đại tiểu thư sao?

Nàng ta trung thành hầu hạ Thái hậu như vậy, cuối cùng Thái hậu lại khoét đi trái tim nàng ta như thế.

Từ Cẩn Du lảo đảo, lui về phía sau mấy bước, ngã xuống đất.

Từ lão phu nhân cũng giống như biến thành tượng đất trong chùa, há miệng nhưng không nói ra được nửa chữ.

Ánh mắt nội thị loé lên sự ngạc nhiên, rất nhanh khôi phục như thường: “Xin hãy mời Từ Đại tiểu thư ra đây!”

Từ Tùng Nguyên nhíu mày, Lang Hoa không ở đây thì kêu như thế nào.

Hàng thị khom người nói: “Lang Hoa ở
Cố gia, làm phiền trung quan đưa tặng phẩm này đến Cố gia đi.” Đồ nên đưa đến Cố gia, Từ gia bọn họ có tư cách gì hưởng thụ vinh hiển như vậy.

Nụ cười của nội thị cứng đờ, nhưng lập tức hiểu ra: “Thái hậu nương nương muốn đưa Từ... Đại tiểu thư làm của hồi môn, mỗi ngày hẳn đều sẽ có thưởng, từ bày biện, đến y phục, chăn nệm, đều phải chiếu theo nghi thức của Công chúa mà làm, cho đến tháng ba Đại tiểu thư xuất giá... những thứ này đều phải đưa đến Cố gia sao?”

Chuẩn bị đồ cưới theo nghi thức của Công chúa.

Từ lão phu nhân giống như bị người ta hất một chậu nước đá lên mặt, cả người đều bị đông cứng nứt ra. Bà ta kêu Cẩn Du hầu hạ Thái hậu thật tốt, là muốn đến khi Cẩn Du xuất giá, Thái hậu có thể ban thưởng đồ cưới trang sức. Đó là thứ mà dùng bao nhiêu tiền bạc cũng không đổi được, ngày này rốt cuộc cũng tới rồi, nội thị bưng đồ vào Từ gia, cũng là muốn ban thưởng cho Từ Đại tiểu thư, nhưng không phải Cẩn Du mà là Cố Lang Hoa.

Cố Lang Hoa.

Những thứ bà ta nhìn thấy, không nhìn thấy, những thứ rạng rỡ kia, đều là cho Cố Lang Hoa.

Cố Lang Hoa, người bà ta ghét như thế lại là cháu gái ruột của bà ta, không những như thế, Cố Lang Hoa còn được Thái hậu yêu thích như vậy, lại sắp gả đến Bùi gia.

Từ Cẩn Du bà ta khổ tâm bồi dưỡng nhưng lại kinh khủng như vậy, làm ra chuyện đê tiện như vậy, kêu bà ta từ nay về sau phải đứng trong tộc Từ thị như thế nào.

Ngọc như ý khắc dương chi kia, giống như tâm huyết bà ta tiêu tốn nhiều năm, lại sắp bị người ta lấy đi, bà ta nhìn thấy, nhưng cuối cùng lại sắp mất đi.

Hàng thị gật gật đầu với Từ Tùng Nguyên.

Từ Tùng Nguyên nói: “Nên đưa đến Cố gia, Lang Hoa là Đại tiểu thư của Cố gia, những thứ này cũng nên ban thưởng đến Cố gia.” Người thực sự dưỡng dục Lang Hoa chính là Cố gia, đồ đưa đến Cố gia, Lang Hoa mới càng vui vẻ hơn.

Nội thị đóng tráp lại, cười nói: “Vậy chúng ta đến Cố gia đây, đưa đồ đến đó, cũng sớm trở về phục mệnh Thái hậu nương nương.”

Từ Tùng Nguyên vội vàng tiễn nội thị ra ngoài.

Từ lão phu nhân mất sức ngã ở trên giường mềm, mồ hôi ướt đẫm quần áo, giống như chút sức lực cuối cùng của bà ta đã bị mang đi.

Làm sao Thái hậu nương nương không biết phải đưa đồ đến Cố gia chứ, đây là cố ý chỉ điểm bọn họ, đừng vô lễ với Cố Lang Hoa nữa. Cẩn Du ở bên cạnh Thái hậu nương nương nhiều năm như vậy, cuối cùng vẫn không bằng Cố Lang Hoa.

Đây chính là ông trời trừng phạt bà ta sao?

“Tổ mẫu…” Giọng của Từ Cẩn Du truyền tới.

Từ lão phu nhân lập tức bị lời ấy làm nhói đau: “Đừng gọi ta là tổ mẫu nữa, ta không có... đứa cháu... như ngươi…” Nói tới đây bà ta giơ tay ra, “Giao nó... cho trong tộc… xử lý...”

Từ Cẩn Du kéo tay Từ lão phu nhân: “Tổ mẫu, người nhìn cháu gái đi, người luôn yêu thương cháu gái như vậy... Chẳng lẽ người thật sự muốn Cố Lang Hoa trở lại Từ gia sao? Người hãy coi như chưa xảy ra chuyện gì đi, cháu gái sẽ hầu hạ người, cung phụng dưới gối, chúng ta vẫn sẽ như trước đây.”

Lời của Từ Cẩn Du giống như một ngọn lửa, nướng Từ lão phu nhân nóng bỏng.

“Ta... không phải là… tổ mẫu của ngươi,” Từ lão phu nhân một lần nữa nghiến răng nghiến lợi nói, nếu như không phải là Từ Cẩn Du ngu xuẩn như vậy, làm sao có thể có chuyện như ngày hôm nay? Vốn dĩ bà ta có thể cả đời cũng không biết sự thật, “Đều là ngươi tự làm tự chịu…”

Đúng, tự làm tự chịu.

Nét mặt của Từ lão phu nhân trở nên hung ác đáng sợ: “Ngươi không muốn... đến trong tộc? Vậy thì cạo đầu… làm ni cô đi!”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện