Dạo Bước Phồn Hoa

Một nhà ba người


trước sau

Trong nhà lao tối tăm, ánh mắt Hứa thị phát ra ánh sáng, lóe lên trong bóng tối, giống như dã thú bị chọc tức, bất cứ lúc nào cũng có thể cắn vào cổ Từ Sĩ Nguyên.

Từ trước đến nay Từ Sĩ Nguyên chưa từng sợ Hứa thị, nhưng lần này ông ta lại sinh lòng sợ hãi, không phải vì Hứa thị mà là vì người khống chế buổi thẩm vấn này.

Người kia là Bùi Khởi Đường hay Cố Lang Hoa, nghĩ tới đây mồ hôi Từ Sĩ Nguyên theo sống lưng chảy xuống.

Trái tim Từ Sĩ Nguyên giống như bị lửa nướng vậy, sớm biết thế này, ông ta nên giết chết Hứa thị.

Hứa thị mỉa mai nói: “Ông có mưu tính thế nào đi nữa, cuối cùng cũng sẽ thất bại, kiếp trước như vậy, kiếp này cũng sẽ như vậy, vị công tử kia của ông, cuối cùng vẫn phải chết trong tay Bùi Khởi Đường.”

Hứa thị nhìn trong bóng tối: “Không phải các ngươi vẫn luôn muốn biết công tử là ai sao? Bây giờ ta sẽ nói cho các ngươi biết.”

Từ Sĩ Nguyên lại bất chấp mọi thứ, lập tức cắt đứt lời Hứa thị: “Có phải Cố Lang Hoa đang ở đây không? Hứa thị, bà đừng quên Cố Lang Hoa đã đối phó với bà thế nào, nói không chừng nó đang dụ cho bà mắc bẫy đấy.”

Hứa thị nhìn trong bóng tối, chỉ nghe thấy một giọng nói trong trẻo: “Thắp đèn lên đi!”

Đó là tiếng của Cố Lang Hoa, Hứa thị kinh ngạc nhìn sang.

Ánh đèn chiếu sáng căn phòng bên cạnh, một thiếu nữ đang ngồi ở trên ghế, người từng ngăn cản ngục tốt tra tấn Hứa thị, đang khom người nghe thiếu nữ phân phó. Mặt Hứa thị đột nhiên đỏ lên, vừa rồi bà ta còn mong đợi người kia có thể tin lời bà ta, có thể cứu bà ta, nhưng không ngờ người kia lại nghe lệnh của Cố Lang Hoa.

Cố Lang Hoa mà bà ta luôn căm hận.

Lang Hoa đứng dậy, từ từ đi lên trước.

Mặt mũi Hứa thị đã dần vặn vẹo, giờ khắc này giống y như kiếp trước.

Lang Hoa nhìn Hứa thị, nàng đã từng coi Hứa thị như mẹ đẻ, luôn hy vọng có thể hầu hạ dưới gối. Mà nay nàng mới biết, người luôn được nàng coi là người thân này, lại là kẻ thù đã hại nàng cả một đời: “Bà muốn cái gì?”

Đây là câu hỏi Lang Hoa luôn muốn hỏi: “Cố gia đối đãi với bà không tệ, từ sau khi bà vào cửa, tổ mẫu liền giao việc bếp núc cho bà, mặc dù phụ thân không muốn làm quan, nhưng cũng không phải không chịu làm gì cả, tiền của của Cố gia đủ cho bà sống sung túc cả đời.”

Lang Hoa nhìn Từ Sĩ Nguyên: “Kẻ này, nếu không phải là muốn vào quan trường, sẽ không tiếp cận bà. Ông ta thi đậu khoa cử, có vợ chính, cả nhà già trẻ sống ở Chân Định. Nếu không phải bà còn có giá trị lợi dụng, đời này ông ta tuyệt đối sẽ không gặp mặt bà. Bà nghĩ xem, với thủ đoạn của ông ta, năng lực của ông ta, năm đó lúc Thẩm Xương Cát xảy ra chuyện, nếu như đưa tay hỗ trợ một chút, bà cũng sẽ không bị nhốt trong tù. Sở dĩ giữ bà ở đại lao Hoàng Thành Ti, chẳng qua là ông ta muốn từ đó nắm bà trong tay. Khoảnh khắc bà tiếp cận ông ta, bà đã biến bà và con gái bà trở thành con cờ trong tay ông ta rồi.”

Trong lòng Từ Sĩ Nguyên lạnh như băng, vẻ mặt Cố Lang Hoa cao ngạo mà thản nhiên, ánh sáng tản ra trên người nàng ta khiến cho không kẻ nào khinh thường được, khiến cho người ta không thể nghi ngờ nàng ta. Đây chính là Từ Lang Hoa trong miệng Hứa thị, Từ Lang Hoa được Thái hậu tín nhiệm, thay Thái hậu chủ quản việc trong cung, tự tay viết chiếu thư phế Thái tử. Mặc dù đời này nàng ta sinh ra ở Cố gia nhưng vẫn khí thế bức người như cũ.

Giọng Từ Sĩ Nguyên khó khăn: “Ngươi nói những lời này chỉ là vì lừa gạt Hứa thị, ta chưa bao giờ coi bọn họ là con cờ...”

Lang Hoa nhìn sang: “Vậy ông hãy nói ra công tử là ai, Hứa thị và Từ Cẩn Du đều sẽ được thả ra khỏi đại lao, triều đình cũng sẽ không truy cứu sai lầm của bọn họ nữa.”

Chỉ đơn giản như vậy thôi.

Cái tên của một người có thể khiến cho hai nữ nhân này được ra khỏi đại lao.

Mồ hôi lạnh từ trán Từ Sĩ Nguyên chảy xuống, không ngờ Cố Lang Hoa lại đi một bước như vậy. Đẩy ông ta vào bước đường cùng, cho
dù ông ta không chịu nói, sau khi Hứa thị thất vọng về ông ta cũng sẽ nói ra, Từ Sĩ Nguyên nhìn Hứa thị, quả nhiên thấy được ánh mắt mong đợi của Hứa thị.

Từ Cẩn Du trong góc cũng ngẩng mặt lên.

Từ Sĩ Nguyên nuốt nuốt nước bọt: “Không có công tử gì cả, căn bản là không có chuyện như vậy, chẳng qua ta chỉ cùng Minh Tòng Tín lợi dụng khoa cử kiếm chút tiền bạc. Các ngươi lấy cái cớ diệt trừ phe đối lập với án Khánh Vương mưu phản kia, rõ ràng các ngươi lấy việc công để mưu lợi riêng...”

Khóe miệng Lang Hoa cong lên, trên mặt là nụ cười thương hại: “Hứa thị, cho dù bà có kiếp trước, bà cũng không nên trách ta. Bà dồn tất cả những gì mình có lên kẻ này, bà muốn có được cái gì chứ?”

Môi Hứa thị run rẩy, từ khi biết Từ Sĩ Nguyên, bà lo ông ta sẽ không có tên trên bảng vàng, không cách nào thuận lợi vào quan trường, tương lai không đấu lại được con của Khánh Vương và Cố Lang Hoa. Bà ta sợ Từ Sĩ Nguyên sẽ không thích Cẩn Du, đây đều là cách nghĩ của bà ta mà thôi. Từ Sĩ Nguyên có bao giờ từng lo lắng cho mẹ con bà ta đâu?

Cho dù là bây giờ, chỉ cần khai ra công tử là có thể cứu bọn họ, ông ta cũng không hề nhúc nhích.

Hứa thị thất vọng nhìn Từ Sĩ Nguyên, Từ Sĩ Nguyên ở bên bà ta, cuối cùng chỉ vì lợi ích.

Giọng Từ Sĩ Nguyên khàn khàn: “Lời của Cố Lang Hoa vốn không thể tin, huống chi nó còn không thể thao túng được triều đình...”

Lang Hoa cười nhìn Từ Sĩ Nguyên: “Chuyện cho tới bây giờ ngươi vẫn lợi dụng Hứa thị như cũ, muốn bà ta răm rắp nghe lời ngươi, bỏ lỡ cả cơ hội cuối cùng cứu Từ Cẩn Du. Bởi vì trong lòng ngươi, Hứa thị và Từ Cẩn Du căn bản chẳng là gì cả,. Ngươi chỉ hối hận, nếu như sớm giết Hứa thị liền bớt đi được phiền toái hôm nay. Ngươi thật sự có bản lĩnh chỉ điểm giang sơn thì cần gì phải lợi dụng bọn họ, cho dù rơi vào tình cảnh hôm nay, cũng không dám nói thật với bọn họ.”

Mặt Từ Sĩ Nguyên không nhịn được co quắp.

Lang Hoa nói: “Cho dù bây giờ tha cho ngươi, kết quả của ngươi sẽ vẫn như ngày hôm nay, không phải bởi vì ta, mà là vì ngươi. Ngươi chẳng qua có chút thủ đoạn hạ cấp, chỉ có thể làm những chuyện bẩn thỉu ở nơi xó xỉnh, rốt cuộc không nở mày nở mặt ra được.”

Ánh mắt Từ Sĩ Nguyên như muốn tóe ra lửa, Cố Lang Hoa lại làm nhục ông ta như vậy, sai lầm lớn nhất của ông ta chính là không sớm giết chết Cố Lang Hoa, nhưng bây giờ đã muộn rồi.

Nhìn thấy bộ dạng hối hận không kịp của Từ Sĩ Nguyên, Hứa thị bỗng bật cười: “Ta đã sớm bảo ông giết nó, ông không nghe, hôm nay rốt cuộc cũng nếm được sự khổ sở của ta, ha ha ha.”

Hứa thị cười một hồi: “Ông không chịu nói, thì để ta nói.”

Hứa thị dừng một chút: “Công tử chính là Ninh Vương, chính là cái tên Ninh Vương giả ngốc đó, Từ Sĩ Nguyên luôn bán sức lực cho Ninh Vương.”

Lời của Hứa thị giống như một chậu dầu nóng, hắt mạnh vào người Từ Sĩ Nguyên, khiến ông ta không cách nào chống đỡ được, lập tức ngã xuống đất.

Hứa thị nói: “Huynh muội các ngươi đều nhìn trúng Ninh Vương, một người muốn gả cho hắn, một người quyết một lòng đi theo hắn,” Nói tới đây bà ta cong môi lên, “Mỗi lần ngươi hỏi ta chuyện của Ninh Vương, trong ánh mắt tràn đầy vẻ mong đợi, ta vì làm yên lòng ngươi, chỉ có thể nói theo ý ngươi, Ninh Vương sớm muộn sẽ có một ngày có thể ngồi lên vị trí đó,” Nói tới đây bà ta cười lạnh, “Bây giờ ngươi không muốn hỏi ta sao? Rốt cuộc Ninh Vương có thể thành công hay không?”

Mặt Hứa thị đầy hận ý: “Ta nói cho ngươi biết, Ninh Vương không làm nổi Hoàng đế, ngươi và ta cũng vậy, đều sẽ chết ở chỗ này.”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện