Dạo Bước Phồn Hoa

Không quay về


trước sau

Xe ngựa đi tới một nơi yên tĩnh thì dừng lại.

Lang Hoa dẫn Tiêu ma ma xuống xe ngựa.

Từ Tùng Nguyên tiến lên đón. Thấy Lang Hoa, Từ Tùng Nguyên không khỏi cay cay mũi, nước mắt rưng rưng, ông lập tức cúi đầu xuống ổn định ưu tư.

Ông không quên được một khắc Cẩn Du bi bô tập nói, biết gọi phụ thân kia. Bây giờ tình cảnh lúc đó như trở về trước mắt, chỉ có điều, giọng của Cẩn Du tựa như biến thành giọng của Lang Hoa.

Ông làm sao có thể ngờ, cha con thật sự gặp nhau lại muộn mười mấy năm.

“Lang Hoa,” Từ Tùng Nguyên nuốt nuốt nước bọt, giọng nói có chút khàn khàn, “Có mấy lời ta muốn nói với con.”

Từ Tùng Nguyên dừng một chút mới nói: “Chúng ta sẽ không bảo vệ Cẩn Du, Cẩn Du đã làm sai, cũng nên bị như vậy. Chờ nó từ trong đại lao ra, ta sẽ đưa nó đến trong tộc, hy vọng nó có thể chịu dạy dỗ. Nó là chúng ta nuôi lớn, có kết quả ngày hôm nay, cũng là lỗi lầm của chúng ta.”

“Là Từ gia chúng ta có lỗi với con, chúng ta không biết con bị đổi đến Cố gia. Lúc ấy con tới kinh thành, ta chưa nghe ngóng gì đã đến cửa dạy dỗ con, cũng là ta không đúng.”

Từ Tùng Nguyên miễn cưỡng cười: “Lang Hoa, con rất giỏi, con ở Cố gia là phúc của con.”

Nói đến phần sau, Từ Sĩ Nguyên không dám nhìn thẳng ánh mắt Lang Hoa, muốn khiến cho mình nhìn thoải mái chút, nhưng không khống chế được tâm tình kích động.

Lang Hoa nhẹ giọng nói: “Thật ra thì con đều nghĩ thông suốt rồi, năm đó người giáo huấn con, cũng là nể giao tình giữa hai nhà, không có ý xấu gì, chỉ là không biết tình cảnh của Cố gia.”

Từ Tùng Nguyên xấu hổ sắc mặt đỏ bừng, cũng bởi vì như vậy, không biết tình cảnh của Cố gia đã tùy tùy tiện tiện kết luận, ỷ vào mình nhậm chức ở trong triều liền xem thường Cố gia. Nếu như không phải vì ông tự đại, cũng sẽ không thể không ngẩng đầu nổi ở trước mặt Lang Hoa.

Lang Hoa nói tiếp: “Chuyện đó đã qua rồi, con không oán người.”

Từ Tùng Nguyên mím môi, ông chưa từng nghĩ Lang Hoa sẽ nói chuyện với ông như vậy, ông ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt Lang Hoa: “Vậy con...”

Lang Hoa lắc lắc đầu: “Nhưng con không thể trở về Từ gia, trong lòng con đã rõ ràng người là phụ thân của con, phu nhân là mẫu thân của con, Từ gia và con có quan hệ phức tạp, thậm chí...”

Thậm chí có một đời nàng lớn lên ở Từ gia, sống hết sức vui vẻ, hạnh phúc. Nhìn thấy Hàng thị trong lòng nàng luôn bị kích thích, ở trong lòng trong nàng rất tôn kính và hâm mộ học thức của Từ Tùng Nguyên, nhưng nàng vẫn không thể trở về như cũ, thậm chí tương lai nàng đối với Cố gia và Từ gia vẫn có khác biệt.

Đời này nàng chính là Cố Lang Hoa, sẽ không biến thành Từ Lang Hoa.

Thấy vẻ thất vọng tràn đầy trong mắt Từ Tùng Nguyên, nơi mềm mại nhất trong đáy lòng Lang Hoa cũng bị chạm đến: “Những năm này con ở Cố gia, sống chết của con đã sớm ở chung một chỗ với Cố gia. Những chuyện con làm kia, thất bại rồi sẽ liên luỵ đến toàn bộ Cố thị. Cố gia ở bên con đến hôm nay đã sớm gắn bó không thể phân ra, cho dù là phụ thân con có thêm con cái, con sẽ vẫn là trưởng nữ của Cố gia.”

Từ Tùng Nguyên suy nghĩ đến hành vi của Từ Cẩn Du, trong lòng bỗng nhiên vui mừng, bọn chúng cùng sinh ra đời, nhưng lại khác nhau như vậy. Trong mắt Cẩn Du chỉ có lợi ích, nhưng Lang Hoa lại hiểu rõ như thế, Cẩn Du mặc dù khiến cho thể diện của ông mất sạch, nhưng Lang Hoa lại khiến cho ông vinh quang.

May mà ông có đứa con gái như Lang Hoa.

Ông còn cầu cái gì chứ? Đã đủ rồi.

Từ Tùng Nguyên gật gật đầu: “Ta biết rồi.”

Lang Hoa định cáo từ nhưng Từ Tùng Nguyên lại tiến lên một bước nói: “Ta có ít sách muốn tặng cho con, ta biết con nhất định sẽ học văn tự Kim quốc và Giao Ly, những sách kia của ta có thể giúp một chút.”

Cố gia sắp đi tây lộ Quảng Nam chữa trị chướng dịch, khó tránh khỏi phải gặp người Giao Ly.

Từ Tùng Nguyên nói: “Quảng Nam chịu ảnh hưởng sâu sắc của Giao Ly, cho dù là người Đại Tề chúng ta cũng biết ngôn ngữ Giao Ly, cũng cung phụng Phật giáo bắc tông của Giao Ly. Nếu như ngôn ngữ không thông, con
muốn chẩn bệnh cho dân bản địa e rằng không dễ.”

Lang Hoa đã nghĩ tới chuyện này, cho nên nàng dặn dò lang trung đến tây lộ Quảng Nam trước không cần vội chữa bệnh, mà là trước tiên phải sinh sống ở nơi đó mấy tháng, quen thuộc tập tục và lối sống của dân bản địa.

Xem ra Từ Tùng Nguyên cũng nghĩ đến điểm này.

Từ Tùng Nguyên nói: “Con trước cứ xem những sách kia, có cơ hội ta sẽ cẩn thận giảng cho con.”

Lang Hoa gật gật đầu, hạ nhân Từ gia lập tức đưa sách cho Tiêu ma ma.

Từ Tùng Nguyên thở phào: “Trở về đi, sắc trời không còn sớm nữa, nói không chừng ở nhà đang chờ sốt ruột rồi.” Nói rồi đứng ở đó, như muốn nhìn Lang Hoa lên xe.

“Tỷ tỷ,” Một giọng nói trong trẻo vang lên, Từ Khải Chi từ sau lưng hạ nhân Từ gia chen lên trước, trên mặt hồng hồng, có chút ngượng ngùng, “Cố Đại tiểu thư là tỷ tỷ của đệ sao?”

Từ Tùng Nguyên không nói gì, đôi mắt Từ Khải Chi trong suốt nhìn Lang Hoa.

Từ Khải Chi lớn rất nhanh, đã cao hơn Lang Hoa rồi, vẻ mặt vẫn thẹn thùng mà sạch sẽ như vậy.

Lang Hoa nói: “Bụng đệ có đỡ hơn chút nào không?”

Từ Khải Chi gật gật đầu: “Đã đỡ hơn nhiều rồi, sau lần trước... cũng không ăn đồ ngọt nữa, cũng không ăn sữa đặc trong nhà nữa.”

Lang Hoa nói: “Phải chăm chỉ đọc sách, đừng gây chuyện...” Nói tới đây, Lang Hoa không khỏi dừng lại, nàng lại đang hết sức quen thuộc dặn dò Từ Khải Chi.

Đây hẳn là thói quen ngày trước làm con gái ở Từ gia!

“Tỷ tỷ,” Từ Khải Chi nói, “Tỷ sắp gả cho Bùi Tứ gia sao? Đệ cảm thấy huynh ấy rất tốt, nhất là huynh ấy bắt sống Lý Thường Hiển... ở giáo trường bắn chết Thẩm Xương Cát, lại bắt người của Triệu gia vào đại lao... Có thời gian, đệ có thể mời huynh ấy dạy đệ cưỡi ngựa bắn cung không, đệ sẽ không làm mất mặt tỷ tỷ, trong nhà đệ cũng có ngựa nhỏ, ngựa nhỏ kia vốn không chịu để cho đệ cưỡi, sau đó đệ dùng ba ngày...”

Nhìn con trai nói liến thoắng, Từ Tùng Nguyên có chút kinh ngạc, Từ Khải Chi ở trong nhà nổi danh là kiệm lời, dùng lời của mẫu thân mà nói, là đánh ba gậy không ra được nửa chữ.

Không ngờ ở trước mặt Lang Hoa liền thay đổi thế này, dường như muốn phun hết những lời đã giữ trong bụng mười mấy năm ra vậy.

Mấy người bọn họ vốn là đứng ở trong hẻm, còn nói như vậy nữa có phần không tiện.

Từ Tùng Nguyên toát mồ hôi thay con trai, chỉ sợ lần sau gặp lại Cố Đại tiểu thư, Cố Đại tiểu thư sẽ quay đầu rời đi mất.

“Sư phụ dạy võ công kia đâu? Có chỗ nào không tốt? Tại sao lại muốn đổi ông ta.” Lang Hoa không nhịn được hỏi.

Từ Khải Chi nhìn Từ Tùng Nguyên: “Bởi vì phụ thân nói, sư phụ võ công kia dạy đệ trốn học từ thư viện, nhưng mà bài học ngày hôm đó, gia sư trong tộc Từ gia mời tới đều đã giảng qua, có nghe tiếp cũng không có ý nghĩa gì. Nếu như có thể sớm đi ra ngoài chút, đệ còn có thể kêu sư phụ cùng cưỡi ngựa với đệ ra ngoại ô.”

Từ gia là nhà quan lại trăm năm, nhiều quy củ, quá cứng nhắc, thường xuyên dùng cách thức cố hữu mà nhốt người ta ở bên trong, nàng không thích bầu không khí như vậy của Từ gia.

Lang Hoa nói: “Nếu như việc học có thể làm tốt, cũng không có gì không thể. Nếu như là ta, có lẽ ta cũng như sư phụ dạy võ công kia, để đệ kiếm cớ ra ngoài.”

Từ Khải Chi lặng lẽ nhìn Từ Tùng Nguyên một cái.

Lang Hoa nói tiếp: “Giống như ta học y thuật với Hồ tiên sinh vậy, có thể gặp được một vị tiên sinh tốt mình thích, đó là chuyện có thể gặp mà không thể cầu. Theo ta thấy, chuyện này quan trọng hơn hết thảy.”

Từ Khải Chi cười cong mắt, không ngừng gật đầu: “Tỷ tỷ, đệ cũng nghĩ giống vậy, còn có chuyện...”

Từ Khải Chi vừa nói tới chỗ này đã bị Từ Tùng Nguyên túm lấy vạt áo sau kéo trở về.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện