Dạo Bước Phồn Hoa

Kẻ khó nhằn


trước sau

Thấy Lang Hoa ngẩng đầu lên, mặt đầy vẻ vui mừng, Bùi Khởi Đường cơ hồ hít một hơi lạnh, tựa như khí huyết toàn thân từ ngọn tóc bắt đầu vọt xuống dưới eo.

Hắn chỉ có thể nhắm mắt lại, điều chỉnh hô hấp của mình.

Khó chịu.

Hắn vốn vô cùng tự tin đối với việc này, dục vọng còn không phải là tuỳ theo lòng mình sao, cho dù ham muốn điên cuồng cũng có thể khống chế được ở thời khắc then chốt.

Nhưng bây giờ hắn lại không khỏi hoài nghi, tiếp tục như vậy nữa, cả ngày lẫn đêm đều gần bên nhau, hắn có thật sự nhịn được hay không. Chẳng lẽ hắn thật sự phải kêu người chuẩn bị một cái giường ở thư phòng, lúc nào cũng có thể qua đó ngủ hay sao?

Nhưng hắn lại không nỡ.

Sống một mình lâu như vậy, ngày đầu tiên thành thân đã giống như sinh lòng quyến luyến.

Lang Hoa dường như vẫn hồ đồ với mọi chuyện, tay luôn đặt trên vai hắn.

“Ngủ đi.” Giọng Bùi Khởi Đường hơi khàn, “Ngày mai còn phải nhận thân thích, khó tránh khỏi lại phải bận rộn.”

Bùi Khởi Đường khắc chế mình, lật người xuống giường, lại đưa tay ra kéo chăn cho Lang Hoa.

Loại cảm giác này không tốt lắm, giống như bị mèo cào vậy, từ đầu đến chân đều không thoải mái, cổ họng cũng giống như bị lửa đốt phát đau, chỗ đó càng ngỏng lên cao ngất.

Bùi Khởi Đường không nhịn được đưa tay lấy chén trà, uống một ly trà lạnh.

Cũng không biết là ai để trà ở chỗ này, vừa hay giải trừ sự khẩn cấp của hắn.

Đúng lúc này, trong viện lại vang lên tiếng ầm ĩ.

Lang Hoa ngồi dậy nhìn ra phía ngoài, dưới ánh đèn da thịt nàng mịn màng lộ ra trắng như tuyết, Bùi Khởi Đường mím mím môi đi giày vào, rút y phục trên giá xuống: “Ta sai người đi xem có chuyện gì.”

Lang Hoa gật gật đầu: “Muộn như vậy rồi chẳng lẽ còn có người muốn náo động phòng sao!”

Đang nói chuyện, Bùi Khởi Đường đã gọi Tiêu ma ma vào: “Làm sao thế?”

Trên người Tiêu ma ma còn mang theo hơi lạnh, hiển nhiên mới vừa đi ra cửa xem tình hình: “Là Thế tử của Hoài Nam Vương uống nhiều quá, đòi gặp Tứ gia.”

Giọng Vương Tịnh Thành đột nhiên rõ ràng: “Đừng kéo ta, ta muốn tìm Bùi Khởi Đường, ta phải… nói với hắn, dạy… dạy hắn, xuân tiêu một khắc đáng giá ngàn vàng, đọc… mấy sách đó… không được đâu, rất nhiều chuyện trong sách không viết….”

Tiêu ma ma không khỏi nhấp môi cúi đầu.

Lang Hoa nghe cũng hiểu, Vương Tịnh Thành này thật sự uống nhiều rồi, nếu không sẽ không kêu la liều mạng như vậy.

Bùi Khởi Đường nói: “Cho hắn thêm một chai rượu, nói với hắn, chờ hắn uống xong ta sẽ tìm hắn nói chuyện.”

Tiêu ma ma đáp một tiếng, lập tức đi xuống an bài, rất nhanh Vương Tịnh Thành liền hô lớn: “Được, được… còn giấu rượu ngon… ta đợi ngươi…”

Cuối cùng cũng yên tĩnh.

Bùi Khởi Đường nằm trở lại giường.

Lang Hoa không khỏi nói: “Như vậy có được không?” Uống thêm chai nữa, Vương Tịnh Thành thật sự thành con mèo say rồi.

Bùi Khởi Đường khẽ mỉm cười: “Hắn uống không nổi hai ly sẽ ngủ thôi.”

Lang Hoa không hiểu những thứ này: “Thế tử của Hoài Nam Vương cũng là một người tính tình thật thà, chỉ tiếc Hoài Nam Vương giống huynh trưởng đều bị Hoàng thượng kiêng dè, sau này sợ rằng rất khó được ủy thác trọng trách.” Nói tới chỗ này, Lang Hoa hơi cong môi lên.

Bùi Khởi Đường thích nhất nhìn bộ dạng Lang Hoa như vậy: “Nàng lại nghĩ tới cái gì rồi?”

Lang Hoa nói, “Chỉ tiếc rất nhiều chuyện không phải là Hoàng đế của chúng ta tự định đoạt được, rất nhanh Hoàng thượng sẽ cần đến Hoài Nam Vương và huynh trưởng, đến lúc đó thì phải xem Hoàng thượng vất thể diện của mình đi thế nào.” Đó nhất định là một cảnh rất động lòng người.

Bùi Khởi Đường lại ôm Lang Hoa vào trong lòng.

Lúc này Lang Hoa cảm thấy, cái ôm của Bùi Khởi Đường khiến cho nàng cảm thấy rất bình yên, mùi thơm nhàn nhạt trên người hắn cũng kéo lấy nàng, khiến cho nàng rơi vào một mảnh mê man.

Bùi Khởi Đường rất nhanh liền nghe được tiếng hít thở đều đặn của Lang Hoa.

Bùi Khởi Đường nhẹ nhàng hôn lên tóc mai Lang Hoa, xuân tiêu một khắc đáng giá ngàn vàng, vào giờ phút này hắn thật sự cảm nhận được loại cảm giác này, có lẽ đây chính là anh hùng nhụt chí nhi nữ tình trường!

...

Tân lang tân nương đã đi ngủ, nhưng các phòng của Bùi gia vẫn đèn đuốc sáng choang.

Bùi Đại nãi nãi vẫn ngồi ở trên ghế chờ Biện ma ma trở lại, thời gian càng lâu nàng ta lại càng hối hận, sớm biết phiền phức như vậy, nàng ta đã không nên đồng ý cho Biện ma ma đi nghe ngóng tin tức rồi.

Nhưng nàng ta cũng muốn biết, mười lăm cái hộp mà Cố thị tặng ra, bên trong mỗi cái rốt cuộc chứa thứ gì.

Ánh mắt Bùi Đại nãi nãi rơi trên cái hộp của mình, bên trong đặt một
chuôi ngọc như ý, mặc dù cũng không lớn, nhưng là dùng ngọc dương chi thượng hạng làm ra, chạm trổ cũng hết sức tinh tế, không tính là đặc biệt quý giá, nhưng cũng coi là hết sức dụng tâm.

Phần lễ vật này, nàng ta cũng nên hài lòng, nhưng trong cái nhà này lại không chỉ có mình nàng ta là chị dâu, Cố thị liệu có tặng cho Nhị đệ muội, Tam đệ muội đồ khác hay không.

Trong lòng Bùi Đại nãi nãi rất hỗn loạn, rất có khả năng Cố Lang Hoa lợi dụng lần tặng quà ra mắt này mà mua chuộc lòng người.

Giống như Biện ma ma nói vậy, nàng ta không thể vì Cố Lang Hoa tuổi còn nhỏ mà hạ thủ lưu tình, Cố Lang Hoa không phải là nữ tử bình thường. Nàng ta quyết không thể xem thường, bởi vì nàng ta vì có thể có được cục diện ngày hôm nay đã bỏ ra quá nhiều, ai có thể biết chua xót của nàng ta, nàng ta không thể đem tất cả vất vả cực nhọc này, làm bàn đạp cho người đến sau.

“Đại nãi nãi,” Nha hoàn đi vào bẩm báo, “Biện ma ma trở lại rồi….”

Ánh mắt nha hoàn lóe lên, trong lòng Bùi Đại nãi nãi trầm xuống, một loại dự cảm xấu tự nhiên nảy sinh.

Ở cửa truyền tới tiếng hắt hơi, ngay sau đó rèm vén lên, Biện ma ma cả người đầy băng đi tới, môi Biện ma ma đã xanh tím, cả người run lẩy bẩy.

Bùi Đại nãi nãi không khỏi ngẩn người: “Ngươi đây là làm sao thế?”

Nước mắt của Biện ma ma tràn ra, mặt đầy chua xót và phẫn nộ: “Đại nãi nãi, lần này thì xong rồi, trong nhà có một kẻ khó nhằn rồi, là muốn đối phó với người, bọn họ biết rõ nô tỳ là quản sự chỗ người, lại đối với nô tỳ như vậy.”

Bùi Đại nãi nãi phân phó hạ nhân: “Mau đi lấy y phục sạch sẽ cho Biện ma ma.”

Nha hoàn đáp một tiếng lập tức lui xuống.

“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Bùi Đại nãi nãi đè sự cuống cuồng trong lòng xuống.

Biện ma ma như mất phụ mẫu vậy: “Nô tỳ định đến chỗ Tứ phòng nghe chút tin tức, ai biết mới vừa đi vào trong sân, một chậu nước đã tạt qua, xối hết lên người nô tỳ, bọn họ nhất định là phát hiện ra tung tích của nô tỳ, nhưng cũng không đến nói chuyện, liền hạ thủ độc ác như vậy.”

Bà ta đây là không làm sao bày tỏ được nổi khổ sở của mình, hạ nhân Cố gia biết bà ta không thể bẩm báo với phu nhân.

“Ngươi đến viện của lão Tứ làm gì,” Bùi Đại nãi nãi cau mày, “Ai kêu ngươi đi?”

“Nô tỳ là muốn nghe ngóng chút tin tức,” Biện ma ma nói, “Nàng dâu mới tới, không biết bên cạnh có những ai, nội tình thế nào, nô tỳ sợ bọn họ sẽ gây phiền phức cho Đại nãi nãi. Người không biết nàng ta lợi hại thế nào đâu. Vừa rồi trong phòng tân hôn, có tiểu thư trong phủ, còn có cô nãi nãi vai vế lớn trong tộc, tuổi tác cũng không sai biệt bao nhiêu, lễ vật Cố thị tặng bọn họ lại không giống nhau. Lúc người mới đến Bùi gia, mất bao nhiêu thời gian mới nắm được những quan hệ này, Cố thị lại chớp mắt một cái đã khiến tất cả mọi người đều hài lòng.”

“Cố thị mua chuộc lòng người như vậy, chẳng qua dùng mấy cái hộp nho nhỏ đã khiến cho nô tỳ bôn ba khắp nơi…Đại nãi nãi người còn không chuẩn bị nữa, nhất định sẽ bị Cố thị ăn đến không còn một mảnh vụn nào.”

Biện ma ma vừa dứt lời, ở cửa liền truyền tới tiếng nói: “Biện ma ma có trong phòng không? Phu nhân truyền bà ta qua nói chuyện.”

Biện ma ma môi run run thấp giọng nói: “Đại nãi nãi, người nhìn đi, đã tới rồi, chắc chắn phu nhân muốn xử lý nô tỳ rồi.”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện