Dạo Bước Phồn Hoa

Khí phách


trước sau

Bùi Thập tiểu thư mím thật chặt miệng.

Nàng ở trước sảnh nghe nói, tộc Bùi thị có thể sẽ còn trở lại tổ trạch.

Chỉ vì Bùi gia từng bị đánh bại ở tây lộ Quảng Nam, phòng chính luôn không quên chuyện này, cho nên cho dù tây lộ Quảng Nam liên tiếp xảy ra chướng dịch, tổ trạch vẫn luôn được quản lý thật tốt, dự bị có một ngày Bùi gia trở lại Quảng Nam.

Ở lại trông chừng tổ trạch là phụ thân, phụ thân chính là vì như vậy mới bị nhiễm chướng dịch.

Nàng luôn không hiểu, rõ ràng người trong tộc đều biết, ở lại nơi đó có thể sẽ nhiễm chướng dịch, nhưng người trong tộc vẫn mặc cho chuyện như vậy xảy ra.

Sau khi phụ thân, mẫu thân mất, ai cũng đến an ủi nàng, cảm thấy nàng rất đáng thương, ngày lễ ngày tết cũng sẽ tặng lễ vật cho nàng. Nhưng cái này thì có ích lợi gì? Nàng mất đi là phụ mẫu, không phải mất đi mấy đồng tiền, hay là bị vấp ngã, cái gì cũng không cách nào đền bù được.

Hôm nay phòng chính lại một lần nữa nhắc tới tổ trạch, hơn nữa đã tìm chọn được người thích hợp ở trong tộc trở về trông nom tổ trạch, tám phần sẽ chọn người của phòng nhì bọn họ.

Trong lòng nàng không khỏi tức giận, dựa vào cái gì vì tâm tư của phòng chính, mà lại phải liên luỵ đến người trong tộc đi giúp đỡ, chẳng lẽ bọn họ bị hại còn chưa đủ thảm sao?

Ai không biết sự lợi hại của chướng dịch, triều đình phái nhiều người đi dẹp yên chướng dịch như vậy đều là không công mà về. Cố gia dám đi Quảng Nam, còn không phải ỷ vào quan hệ của Bùi gia ở Quảng Nam sao.

Nàng mặc dù tuổi không lớn, nhưng ăn nhờ ở đậu nhiều năm như vậy, đã sớm nhìn thấu những chuyện này, cho nên mới hỏi như vậy.

Cho dù là bị Thái phu nhân phòng chính mắng một trận, chỉ cần chuyện tồi tệ này không rơi lên đầu phòng nhì bọn họ, không sai đại bá đi Quảng Nam, cái gì cũng đều đáng giá.

Bùi Thập tiểu thư nuốt nước bọt: “Chúng ta sống ở Phúc Kiến không phải rất tốt sao? Phòng chính cũng trở về kinh thành rồi, tại sao phải như vậy...”

Bùi thái phu nhân không khỏi thở dài.

Bầu không khí trong phòng lập tức trở nên rất ngột ngạt, Bùi Thập tiểu thư thậm chí còn thút thít.

Bùi Khởi Đường ngước mắt lên định nói, nhưng lại nhìn thấy ánh mắt Lang Hoa.

Lang Hoa nhẹ nhàng lắc đầu một cái, là không muốn để cho hắn ra mặt.

Đây là lần đầu tiên Lang Hoa xử lý chuyện như vậy ở Bùi gia.

“Có chuyện gì vậy?” Bùi Đại nãi nãi đứng ở cửa mặt đầy lo lắng, “Như Cẩn, muội tới đây làm gì? Như Hoan vẫn còn đang tìm muội đó.”

Lang Hoa nhìn Bùi Đại nãi nãi.

Bùi Đại nãi nãi đi nhanh vào, định đem Như Cẩn đi.

Vẻ mặt Như Cẩn tiến thoái lưỡng nan.

Bùi Đại nãi nãi nói: “Phòng ấm cầm về không ít hoa, muội mau qua xem xem, trẻ con như muội, ngồi ở đây không thấy ngột ngạt sao.”

Ngay sau đó Bùi Đại thái thái của phòng nhì cũng tiến vào, nghe thấy Bùi Đại nãi nãi nói như vậy, mặt Bùi Đại thái thái đầy cảm kích, bất kể Như Cẩn gây ra hoạ gì, cũng phải ép chuyện này xuống trước mới được.

Thấy Bùi Đại nãi nãi đưa tay kéo kéo Bùi Thập tiểu thư, Lang Hoa cười nói: “Đại tẩu đừng vội, muội còn có lời muốn nói với Thập muội muội.”

Nói rồi đứng dậy nhìn Bùi Đại thái thái: “Đại bá mẫu, người cũng vào đi, nhiều người, nói chuyện cũng náo nhiệt.”

Da mặt Bùi Đại thái thái căng ra, rất xấu hổ: “Hôm nay nên là người nhà mọi người nhận thân thích, không ngờ lại để cho Như Cẩn quấy nhiễu.” Bà thật sự rất có lỗi với Cố thị, mặc dù lão gia cũng ngầm không vừa lòng với hành vi của Cố thị, cảm thấy Cố thị quá liều lĩnh, sớm muộn sẽ gặp cản trở.

Nhưng chuyện nào ra chuyện nấy, không nên nói ra vào lúc này, bây giờ Cố thị vừa mới tân hôn, mới đến một môi trường xa lạ, nhất định phải cẩn thận ứng phó với tất cả mọi ngườ. Bây giờ bọn họ gây ra chuyện, rất có thể sẽ ảnh hưởng đến hoàn cảnh của Cố thị sau hôn nhân.

Điều này rất không đúng.

Bùi Đại thái thái vội nói: “Như Cẩn, con phải hiểu lễ phép, thường ngày ta dạy con thế nào,” Sau đó hành lễ với Bùi thái phu nhân, “Thái phu nhân, đều là con dâu ngày thường dạy dỗ không chu toàn, con dâu ở đây bồi tội với người.”

Bùi Đại nãi nãi xụ mặt xuống.

Cục diện không dễ dàng gì mới có, còn như vậy nữa chỉ sợ sẽ bị Bùi Đại thái thái giảng hoà mất.

Tuổi Thập tiểu thư nhỏ hơn Lang Hoa, nếu như Cố thị thật sự tranh cãi với Thập tiểu thư, người trong tộc sẽ nói Cố thị không hiểu chuyện.

Cho nên, cho dù cha chồng thiên vị Cố thị, lão Tứ cũng đỡ lưng cho Cố thị, hôm nay Cố thị cũng chỉ có thể nhịn cơn tức này.

Nàng ta chính là muốn cho Cố thị một bài học, gọt giũa nhuệ khí
của Cố thị.

“Đại bá mẫu, đại tẩu mọi người ngồi cả đi.” Bùi Khởi Đường sắc mặt như thường, vẻ mặt không gợn sóng. Cho dù không dựa vào hắn, cuộc sống của Lang Hoa cũng vô cùng phong phú, nếu như đã có người gấp như vậy muốn biết tính tình của Lang Hoa, không bằng để cho nàng ta mở mang kiến thức chút.

Trong lòng Bùi Đại nãi nãi vui mừng, nàng ta dự liệu không sai, Bùi Khởi Đường cũng không dám nói gì, chỉ có điều giữ mọi người lại để xoa dịu bầu không khí mà thôi.

Bùi Đại nãi nãi kéo Bùi Đại thái thái ngồi xuống.

Bùi phu nhân có chút lo lắng nhìn Bùi Tư Thông, Bùi Tư Thông hiển nhiên đã vô cùng giận dữ, nếu không phải ngại Bùi Thập tiểu thư tuổi còn nhỏ, sợ rằng đã sớm trách mắng rồi.

Đây là một cục diện không dễ giải quyết, Lang Hoa phải làm thế nào mới được chứ?

Lang Hoa nhấp một ngụm trà nhìn Bùi Như Cẩn: “Như Cẩn, vừa rồi muội nói nhiều như vậy, ta cảm thấy cũng rất có lý, ta cũng có đôi lời muốn hỏi muội...”

Bùi Như Cẩn ngẩng đầu lên.

Lang Hoa thu lại nụ cười, vẻ mặt bình tĩnh dị thường: “Sau khi Lục thúc, Lục thẩm qua đời, tại sao đại bá phòng nhì lại phải thu nhận muội? Những năm này có để muội thiếu thốn gì không?”

Mặt Bùi Như Cẩn cứng lại, không ngờ Lang Hoa sẽ nói như vậy, nàng mờ mịt nhìn Bùi Đại thái thái, mũi cay cay, nước mắt cũng dần dần tràn ra: “Tại sao? Bởi vì đại bá thương muội, tuổi muội còn nhỏ... phụ thân và mẫu thân đã sớm rời đi... lẽ nào phải nhìn muội lưu lạc đầu đường...”

Lang Hoa lạnh nhạt nói: “Muội lưu lạc đầu đường hoặc là bị người nha tử bán đi, có liên quan gì tới chúng ta?”

Sắc mặt Bùi Như Cẩn càng trở nên khó coi hơn, bả vai không nhịn được run rẩy: “Tỷ làm sao có thể nói như vậy... thu nhận muội là đại bá, đại bá mẫu, không phải các người... Bọn họ không nghĩ giống như tỷ, cũng sẽ không nói ra lời chua ngoa cay nghiệt như tỷ...”

Bùi Đại thái thái cũng không nhịn được chen vào: “Lang Hoa, là Như Cẩn không đúng, nó không nên như vậy... con hãy nể tình nó còn nhỏ tuổi mà bỏ đi...”

Lang Hoa lại không trả lời Bùi Đại thái thái, mà nói tiếp: “Nếu như không có người trong tộc, nhà tan cửa nát chính là lưu lạc đầu đường, ta nói không sai. Nhưng Bùi thị là tộc lớn, Lục thúc của phòng nhì qua đời, trong tộc đương nhiên không thể không đếm xỉa gì đến muội.”

“Muội đã từng nghĩ, dưỡng dục một nữ cô nhi có bao nhiêu khó khăn chưa? Phải cẩn thận chăm sóc, phãi nghĩ đủ cách tìm một mối hôn sự cho nàng ta, tất cả cho nàng ta không thể kém với con gái mình, nhưng mà mỗi nhà cũng chỉ có một vài mối quan hệ, chỉ có thể dùng cho một người, một đôi phụ mẫu có lẽ chỉ có thể chọn lựa ra một mối hôn sự hài lòng nhất, cho muội rồi, thì không thể cho con gái mình.”

“Vì để cho Ngũ tỷ tỷ nhà đại bá yên tâm xuất giá, trong tộc nhất định đã chuẩn bị của hồi môn cho muội.”

Nghe lời này Bùi thái phu nhân cũng ngước mắt lên, nhìn Lang Hoa, ánh mắt cũng dần dần sáng lên.

Lang Hoa nói tiếp: “Bùi gia ở thời Thái tổ, tổ tiên chẳng qua là một đình uý nhỏ bé, trong tộc chẳng qua chỉ có hai chi, ba huynh đệ mà thôi, tại sao có thể có ngày hôm nay? Năm đó phụ tá Thái tổ lập được công lớn, cũng không phải tình cờ, càng không phải là thời vận, mà là sớm đã có chuẩn bị.”

“Khí phách như vậy mới có Bùi gia hôm nay, bây giờ chúng ta muốn vứt những thứ này đi sao? Bởi vì một cái tây lộ Quảng Nam, bởi vì một cái chướng dịch, liền vứt bỏ tất cả?” Lang Hoa nhìn Bùi Đại nãi nãi, “Thập muội muội có thể hỏi Đại nãi nãi, tại sao Chu gia luôn ở lại Quảng Nam, Chu gia cũng chưa từng có người mắc chướng dịch?”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện