Dạo Bước Phồn Hoa

Một con dê béo


trước sau

Cố Bỉnh Chi cảm nhận được ánh mắt của Cố lão thái thái rơi lên người bọn họ, vội vàng giơ tay chọc chọc Cố Chiêm Lâm, Cố Chiêm Lâm nói: “Chúng con không sao, vừa rồi ở trong sân luyện quyền thuật.” Bị người ta ném ngã hơn hai mươi lần, ba người hợp lực ngay cả một chéo áo của người ta cũng không sờ được tới, đối phương còn là một tiểu lão đầu.

Mặt mũi biết để đâu bây giờ? Còn dám kêu ủy khuất à? Không dám, cho nên chỉ có thể nhịn không nói.

“Đúng, chúng con không sao.” Cố Bỉnh Chi mở miệng cười một tiếng, lộ ra răng dính bùn, bản lĩnh bị ngã này vẫn còn phải học, nếu không hắn thật sự nuốt không trôi cục tức này, cho nên không thể nói.

Từ Khải Chi nhìn thấy hàm răng dính bùn kia, suýt nữa định nhào tới bưng miệng Cố Bỉnh Chi lại, lập tức nháy nháy mắt, nhẹ giọng dặn dò: “Nuốt hai cái đi.”

Cố Bỉnh Chi không hiểu gì, thấy Từ Khải Chi vỗ vỗ miệng, lại nháy nháy mắt, hắn cũng theo bản năng liếm liếm răng, mùi tanh của đất lập tức truyền tới, Cố Bỉnh Chi suýt nữa thì nôn ra, nhưng vẫn là gắng gượng khuấy khuấy trong miệng, nuốt nuốt xuống, sau đó nhe hai hàm răng trắng ra, lộ ra một nụ cười rực rỡ.

Cố lão thái thái nói: “Không sao thì tốt, ba đứa các con không còn nhỏ tuổi nữa, phải học tỷ phu nhiều hơn.”

Ba người cùng gật đầu.

Từ Khải Chi len lén nhìn Bùi Khởi Đường, tiểu lão đầu từng nói, có người lúc mười tuổi, nội trong ba ngày đã biết dùng kế làm ngã ông ta, người đó hẳn là tỷ phu.

Mười tuổi, nội trong ba ngày, bọn họ không thể nào làm được, chỉ cần bọn họ nội trong một tháng hợp lực thắng được tiểu lão đầu kia, bọn họ đã không đến nỗi quá vô dụng rồi.

Bọn họ muốn chứng minh bọn họ không phải là người vô dụng. Nếu như lần sau người Diêu gia còn khiêu khích nữa, bọn họ sẽ không dễ dàng chạy thoát khỏi chúng như vậy.

Ăn cơm xong, Lang Hoa lại trò chuyện với Cố lão thái thái một lúc, mới sai người chuẩn bị xe rời khỏi Cố gia.

Cố Thế Hoành tiễn tới cửa, nhìn xe ngựa đi xa mãi đến lúc không nhìn thấy nữa, mới xoay người trở lại phòng. Thấy trên bàn bày điểm tâm Lang Hoa tự mình làm, Cố Thế Hoành không tự chủ được cầm lên đưa đến miệng.

Một miếng điểm tâm nuốt xuống, ông vẫn cảm thấy trong bụng trống không.

“Lão gia, lúc đi Đại tiểu thư dặn dò chúng nô tỳ sắc thuốc an thần đưa tới đây.”

Ma ma quản sự đặt một chén thuốc trên bàn của Cố Thế Hoành.

Trong làn hơi nóng bốc lên kia Cố Thế Hoành đột nhiên nghĩ ra, mấy ngày nay ông luôn cảm thấy mất cái gì, trong lòng trống rỗng hụt hẫng.

Ông mất thật rồi.

Thứ ông mất chính là Lang Hoa luôn ở bên cạnh ông.

Có điều, ông nên vui vẻ, vì Lang Hoa đã dang cánh bay ra ngoài rồi.

Trên mặt Cố Thế Hoành lộ ra nụ cười vui mừng thanh thản.



Một nhà trọ nhỏ lại vẫn đốt địa long, bởi vì vị quan khách rất nhiều tiền kia thích nhất là nhiệt độ như vậy.

Khô ráo, ấm áp sưởi ấm chân hắn, khiến cho hắn rất thoải mái.

“Gia nên sống ở phương bắc,” Hạ nhân thấp giọng nói, “Khu vực Quảng Nam vừa lạnh vừa ẩm ướt, đến mùa đông hơi lạnh chạy thẳng vào xương tủy.”

Người nằm trên giường lò khẽ mỉm cười: “Sống ở đâu có tác dụng gì? Bao nhiêu người sống ở trong kinh như vậy, đều có thể đốt địa long sao?”

Hạ nhân nói: “Gia nói đúng, loại người nhỏ bé như vậy, sống ở đâu đều là thấp hèn mà thôi.”

Người nọ lại đạp một cước đá văng hạ nhân ra: “Ngươi chẳng qua chỉ muốn khiến cho ta vui vẻ, thưởng cho ngươi mấy đồng tiền mà thôi, ngươi tưởng gia không rõ tâm tư của ngươi chắc?”

Hạ nhân tươi cười rạng rỡ, lập tức lại bò qua: “Gia, có phải chúng ta nên trở về rồi không.” Bây giờ đã là mùa xuân, bên Quảng Nam bắt đầu rất ấm áp, hơn nữa những tin tức ở kinh thành kia đã tới tay, cũng nên trở về để sắp xếp đề phòng chuyện bất ngờ rồi.

“Không cần sắp xếp,” Chu Tử An phất phất tay, “Bây giờ cho dù chạy tới Quảng Nam cũng đã muộn rồi.”

Hạ nhân không khỏi kinh ngạc ngẩng đầu lên: “Bùi… Bùi gia đó lợi hại như vậy sao?”

Chu Tử An lật hai trang sách trong tay: “Ngươi cho là Bùi gia quyết định cho Cố gia mượn tổ trạch là tình cờ sao? Nếu như không phải trải qua cân nhắc suy tính kỹ càng, làm sao có thể quyết định như vậy được, cho nên tiệm thuốc của Cố gia thế nào cũng sẽ mở.”

“Một nử tử mở tiệm thuốc?” Hạ nhân sờ sờ đầu, “Có ý đồ gì
thế, yên phận làm một phu nhân nắm giữ gia đình không phải rất tốt sao?”

“Không có nữ nhân nào muốn khiến người trách móc cả,” Chu Tử An nói, “Trừ phi là vì lợi ích, lợi ích của nhà mẹ đẻ, lợi ích của nhà chồng, lợi ích của mình.”

“Cho nên ta nói, Bùi gia cho Cố gia mượn tổ trạch không phải là tình cờ,” Chu Tử An ngồi dậy, “Rất nhanh bên chỗ tỷ tỷ sẽ có tin tức truyền tới, Bùi gia nhất định sẽ toàn lực ứng phó ủng hộ Cố gia. Cố gia chẳng những có thể mở tiệm thuốc, quan viên tây lộ Quảng Nam sẽ còn phối hợp với Cố thị chỉnh đốn lại đồn bảo vệ.”

“Vậy...” Hạ nhân nói, “Có cần tranh thủ thời gian sai người đưa tin tức cho lão gia không?”

“Tin tức đương nhiên là phải đưa,” Chu Tử An nói, “Quan trọng hơn là, phải khiến Cố thị thua trước một thành.” Hắn hiểu rõ nữ nhân nhất, cho dù nữ nhân nhìn như kiên cường, thật ra thì cũng yếu ớt không chịu nổi một đòn. Chỉ cần đá trúng nơi mềm yếu nhất của bọn họ, bọn họ sẽ khóc lóc cầu xin tha thứ.

Nữ nhân không nên làm chuyện của nam nhân, lại càng không nên chí cao khí ngạo đứng trước mặt nam nhân. Bọn họ trời sinh đã nên dịu dàng, nên nghe lời, hắn phải cho Cố thị một bài học.

Chu Tử An lật sổ sách trong tay ra: “Bách Thảo Lư của Cố gia mặc dù lợi hại, nhưng kiếm tiền lại không nhiều như người bên ngoài tưởng tượng. Cố gia cũng không phải là danh môn y dược gì, Cố thị vì kiếm được danh tiếng, từ Trấn Giang đến Hàng Châu, từ Hàng Châu lại đến kinh thành, Cố thị còn mang người đến Tây Hạ phát thuốc. Sổ sách tới tới lui lui như vậy ta cũng xem một lần rồi, Cố thị chẳng những không kiếm được tiền, còn thua lỗ mấy vạn lượng bạc.”

“Chưởng quỹ nàng ta phái đến tây lộ Quảng Nam là người giỏi thu mua dược liệu. Bọn họ đến Quảng Nam không chỉ là vì chữa trị chướng dịch, quan trọng hơn chính là nhìn trúng dược liệu của Quảng Nam. Đến Quảng Nam có thể mua bán dược liệu, còn có thể đạt được sự ủng hộ và khen ngợi của nhà chồng, nếu không Cố thị sẽ không tốn sức như vậy.”

“Nếu như khiến cho Cố thị thua lỗ ở đây, khiến cho nàng ta chỉ có đến mà không có về, như vậy nàng ta hẳn sẽ phải khóc. Cho nên không cần đi ngăn cản, chỉ cần mặc cho nàng ta làm, giống như đang nuôi một con dê béo.”

Nếu như con dê này có chút sơ xuất thì cũng giống như một cước đá vào trái tim mềm yếu của Cố thị vậy.

...

Mấy ngày nay Lang Hoa luôn bàn bạc với chưởng quỹ trong phòng.

Cố gia bắt đầu gióng trống khua chiêng chuyện chuẩn bị đi Quảng Nam.

Lần này và mọi khi không giống nhau, Cố Lang Hoa thật giống như muốn dọn cả Cố gia đến Quảng Nam vậy.

Thấy tình hình như vậy, rất nhiều người tới hỏi thăm tin tức.

“Bùi Tứ nãi nãi thật sự muốn đem nhiều tiền như vậy đến Quảng Nam dùng sao?”

“Là thật đó.”

Lúc bắt đầu Bùi Đại nãi nãi cảm thấy rất buồn cười, Cố Lang Hoa có gọi chưởng quỹ Cố gia đến nhà tính mấy ngày, giống như thật sự có nhiều tiền có thế lấy ra để đưa tới Quảng Nam.

Nhưng rất nhanh Bùi Đại nãi nãi liền không cười được nữa.

Cố Lang Hoa chuẩn bị như vậy khiến không ít nữ quyến thích thú, bắt đầu có người hỏi dự định của Cố Lang Hoa, sau đó đưa tới một ít tiền bạc.

Mắt Bùi Đại nãi nãi không khống chế nổi nhìn chằm chằm viện của Lang Hoa.

“Hôm nay có mấy người?”

“Hai người, hai vị Hoàng thái thái thường phát gạo phát thuốc, mấy người nói rất cao hứng.”

Bùi Đại nãi nãi vặn chặt khăn tay, Cố Lang Hoa rốt cuộc đã nói những gì với bọn họ?

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện