Mặt đối mặt phản bác nhưng Bùi Đại nãi nãi lại không tìm được lí do thoái thác.
Không phản bác, cục tức này nàng ta không nuốt trôi được.
Cố Lang Hoa kéo nhiều người xuống nước như vậy, không sợ tương lai thất bại, sẽ không còn mặt mũi mà đi ra ngoài gặp người sao?
Nực cười, nếu như đồ ở Quảng Nam dễ bán như vậy, tất cả thương nhân đã sớm qua đó, sớm đã không phải là tình hình như bây giờ rồi.
Để cho nàng ta quản lý sổ sách cũng tốt, đến lúc đó nàng ta sẽ không hạ thủ lưu tình.
Bùi Đại nãi nãi gật gật đầu: “Vậy ta yên tâm rồi, nếu như có thể giúp đương nhiên là tốt nhất, lỡ có làm sai, cũng xin thái phu nhân đừng trách tội mới được.”
Bùi thái phu nhân cười nói: “Cho dù chỉnh lý sai sổ sách, ta cũng không bắt con đền, con thấy được chứ?”
Mọi người đều cười lên.
...
Lang Hoa từ trong phòng Bùi thái phu nhân đi ra, ngẩng đầu nhìn bầu trời, cũng không biết đại nhân Tào Gia ở Quảng Nam thế nào rồi.
“Chúng ta tới phòng bếp làm một đĩa bánh hoa sen đi!”
Nàng đã mấy ngày không xuống bếp rồi, Bùi Khởi Đường thích ăn điểm tâm nhất, vừa rồi hai vị Hoàng thái thái nói đến cách làm bánh hoa sen, nàng nghe mà cảm thấy ngứa tay.
Tiêu ma ma không khỏi bật cười: “Nô tỳ sẽ kêu phòng bếp nhỏ chuẩn bị.”
Tâm tình tốt, đồ làm ra cũng rất tinh xảo.
Lang Hoa nhìn từng cái bánh hoa sen xinh xắn, cảm thấy rất hài lòng, dùng ngón tay chạm chạm vào, vỏ bánh dường như tan ra ở đầu ngón tay.
Nàng cẩn thận dùng lá bạc hà để làm đế.
Lúc Bùi Thập tiểu thư và Bùi Thất tiểu thư nhìn thấy nhất thời không khỏi cảm thấy kinh ngạc.
“Đúng lúc có điểm tâm,” Lang Hoa cười nói với hai vị tiểu thư, “Ta làm lần đầu tiên, cũng không biết ăn có ngon không, các muội cũng tới nếm thử chút đi.”
Hai tiểu thư nhìn điểm tâm tinh xảo đều có chút không nỡ xuống tay.
Ba người ngồi ở trên giường lò lớn gần cửa sổ nói chuyện, Bùi Thập tiểu thư thỉnh thoảng ngước mắt lên nhìn Lang Hoa, Tứ tẩu từng dạy dỗ nàng một trận ngay trước mặt người khác này còn có một mặt như vậy.
Giống như đại bá nói, chỉ có người trong nhà thấy nàng thất lễ mới có thể khuyên bảo trước mặt nàng. Ngày ấy nàng thật sự không nên nói ra những lời đó.
“Là sợ ta làm không ngon sao?” Lang Hoa hỏi.
Bùi Thập tiểu thư lập tức đỏ mặt: “Không phải... muội là không nỡ... nhìn đẹp quá.”
“Ta cũng vừa mới học được thôi,” Lang Hoa nói, “Còn không biết lần sau có thể làm tốt như vậy không.”
Lang Hoa cầm một cái lên cắn một miếng trước, lúc này Bùi Thất tiểu thư và Bùi Thập tiểu thư mới ăn theo.
“Ngon quá.”
Trên mặt ba người đều lộ ra nụ cười.
Bùi Thất tiểu thư nói: “Ngày khác Tứ tẩu cũng dạy bọn muội nhé!”
Mấy người đang nói chuyện, Hàn Yên bưng một cái bát tiến vào, bên trong là đựng đầy hạt lựu.
“Tứ gia kêu đem qua đây.” Hàn Yên bưng tiến lên.
Bùi Khởi Đường không phải ở trong thư phòng bàn bạc chuyện công với Bùi Tư Thông sao? Làm sao còn có thời gian mà tách hạt lựu.
Nhìn một bát hạt lựu đỏ au kia, Bùi Thập tiểu thư nhớ tới chuyện hôm nay mẫu thân tìm quả lựu khắp nơi trong phòng.
Hôm nay, dựa theo lễ nghi ở quê cúng hai quả lựu ở nhà chính, ngụ ý nhiều con nhiều phúc, ai biết quả lựu này vừa mới bày lên, trong nháy mắt đã không thấy đâu nữa.
Tìm khắp trong nhà từ trên xuống dưới, mẫu thân thậm chí còn cho là mình chưa bày lên, hoá ra là bị Tứ ca ca lấy đi...
Nghĩ một chút thật sự cảm thấy rất buồn cười.
Bùi Thập tiểu thư không khỏi bật cười, có điều, như vậy không phải tốt hơn sao? Bày ở nơi đó có tác dụng gì? Nói dễ nghe đi nữa cũng không có thành tâm thực lòng gì cả.
“Thập muội muội đang nghĩ gì thế?” Lang Hoa hỏi.
“Không có gì ạ,” Bùi Thập tiểu thư nói, “Muội chỉ cảm thấy Tứ ca thật sự rất thương tẩu.”
Nói xong lời này, sắc mặt ba người đều đỏ ửng, có điều bầu không khí trong phòng lại càng vui vẻ hơn, cũng không còn xa lạ và thận trọng như lúc ban đầu nữa.
Bùi Thập tiểu thư mím mím môi: “Nghe nói Tứ tẩu có hứng thú với việc buôn bán vải vóc ở Quảng Nam, cũng không biết muội có thể giúp không.” Nói rồi nhìn nha hoàn bên cạnh, nha hoàn đưa tới một cái túi vải.
Bùi Thập tiểu thư lật miếng vải phủ lộ ra các loại vải đầy màu sắc: “Đây là vải muội dùng để làm viền áo, đều là mua được từ Quảng Nam. Vẫn nói gấm vóc Giang Nam có tiếng, nhưng Quảng Nam chúng ta cũng không kém,
nhất là cách nhuộm vải, ở nơi khác không có, chỉ là... Quảng Nam rất nhiều nơi không nói tiếng Tề, cho nên trao đổi hơi phiền toái, hơn nữa đa số mọi người đều không biết... cho nên...”
Bùi Thập tiểu thư càng nói càng cảm thấy ngại, ngày đó nàng đúng là bị quỷ ám mới có thể chất vấn Tứ tẩu ngay trước mặt mọi người. Thật ra thì giống như Tứ tẩu nói, Quảng Nam không hề thua kém, rất nhiều thứ nàng thích đều ở nơi đó, chỉ là những năm này ở Phúc Kiến lâu rồi, rất ít qua lại với người phòng chính, lại nghe không ít lời ong tiếng ve nên mới có chút hiềm khích.
Thật ra thì phòng chính cũng được, phòng nhì cũng được, đều là vì Bùi gia cả, trong lòng nàng bây giờ đã rất rõ ràng.
“Nhiều kiểu dáng như vậy sao,” Lang Hoa cầm những loại vải kia lên xem, “Muội còn mang chúng đến kinh thành nữa.”
“Muội chỉ biết cái này,” Bùi Thập tiểu thư xấu hổ, “Đọc sách viết chữ muội không thích lắm, nhưng kim chỉ lại rất giỏi, cho nên... muốn dùng những thứ này làm viền áo cho các tỷ muội, nhưng mà... nhìn thấy mọi người đều tặng những lễ vật tinh xảo, nên ngại lấy ra.”
“Những thứ khác đều có thể mua được, tự mình làm mới là tốt nhất,” Lang Hoa nói, “Ta vẫn là lần đầu tiên thấy người khác tự mình làm viền áo và viền tay áo.” Thật ra thì Như Cẩn rất tốt, chỉ là từ nhỏ phụ mẫu đã không còn, khó tránh khỏi có lúc sinh ra suy nghĩ tự ti, trong lòng mất thăng bằng mới có thể bị cảm xúc khống chế.
Nói cho cùng, người lợi dụng loại tâm tư này của Như Cẩn mới là kẻ đầu sỏ.
Lang Hoa nói: “Ta xem rất nhiều tranh phong cảnh, cũng thỉnh giáo không ít người, biết chủng loại vải vóc chẳng qua chỉ có mấy cái, Thập muội muội nói kỹ cho ta một chút, những thứ vải nhuộm này có gì khác nhau.”
Thấy ánh mắt nghiêm túc của Lang Hoa, lòng Bùi Thập tiểu thư nóng lên, đột nhiên cảm thấy cả người đều vui vẻ, không ngờ nàng thật sự có thể giúp.
Bùi Thập tiểu thư lấy một miếng vải tươi đẹp ra nói: “Cái này là loại nhuộm bằng sáp, gọi là nhuộm ban, rất là hiếm thấy, hoa văn so với vải bông bình thường tinh tế hơn nhiều. Chất vải này là dùng nước luộc kén tằm mà dệt thành, mặc dù màu sắc tối, nhưng rất mềm mại, muội dùng nó làm y phục cho đại bá và các huynh đệ trong nhà, cái này còn được gọi là “vải liễu”...”
Bùi Thập tiểu thư càng nói càng hào hứng.
Lang Hoa lẳng lặng nghe, Bùi Thất tiểu thư bên cạnh sớm đã không theo kịp tốc độ của hai người, chỉ đành ở một bên giúp đỡ thu xếp lại vải.
“Như Cẩn,” Lang Hoa nghe xong ngẩng đầu lên, “Ngày mai ta phải đến Từ Ninh Cung thỉnh an Thái hậu nương nương, muội cùng ta vào cung đi!”
Bùi Thập tiểu thư nghe lời này sắc mặt đại biến, vội vàng xua tay: “Muội... vào cung... không... Tứ tẩu, muội không dám đi... Muội không hiểu được những lễ nghi kia... Đó cũng không phải là nơi muội có thể đi.”
Lang Hoa cười nói, “Muội yên tâm, ta sẽ bảo vệ muội, những thứ gọi là lễ nghi kia, chẳng qua là mẽ ngoài thôi. Thái hậu nương nương là một người rộng rãi, muội gặp rồi sẽ biết.”
Trong lòng Bùi Thập tiểu thư luống cuống, lại vừa mừng vừa do dự: “Muội... có phải chuẩn bị gì không.”
Lang Hoa kéo tay Bùi Thập tiểu thư: “Cái khác không cần gấp, những thứ quan trọng nhất, muội đã chuẩn bị xong rồi.”