Dạo Bước Phồn Hoa

Tình nồng


trước sau

Lang Hoa chỉ cảm thấy trong đầu mông lung, giống như trong mộng vậy. Cung điện đèn đuốc sáng choang, cuối cùng Bùi Khởi Đường cũng trở lại, mặc dù cởi bỏ áo giáp nhưng trên người hắn dường như vẫn còn mùi máu tanh.

Theo dòng chảy thời gian, Bùi Khởi Đường đã không còn là thiếu niên ôn nhã, trẻ trung đó nữa, nhưng quyền hành trong tay lại khiến cho hắn càng thêm cao quý.

Lúc hắn chăm chú nhìn nàng, vẫn là nhu tình mật ý không chút thay đổi.

Lang Hoa giơ tay ra: “Cuối cùng chàng cũng quay về rồi.”

Trên người Bùi Khởi Đường còn hơi lạnh, nhưng nàng vẫn cảm thấy ấm áp, bởi vì bất kể ở nơi nào, hắn đều là chỗ dựa lớn nhất của nàng.

Bùi Khởi Đường siết chặt tay ôm nàng, cái ôm quen thuộc khiến cho Lang Hoa không nhịn được khẽ rên lên.

Hắn nghiêng người qua, mùi bạc hà nhàn nhạt kia vây lấy nàng, nhiều ngày xa cách, khiến cho triền miên lâu ngày không gặp càng trở nên mạnh mẽ hơn. Nàng thoải mái ở trong lòng hắn, hai tay ôm lấy cổ hắn, tìm vị trí khiến nàng thấy quen thuộc.

Lang Hoa cảm thấy có chút hỗn loạn, lời còn chưa kịp nói ra đã là bộ dạng như vậy. Nàng khẽ ngọ nguậy nhưng hắn không cho nàng cơ hội, thừa dịp lúc nàng nghiêng đầu, thuận thế cúi đầu xuống hôn lên môi nàng, đầu lưỡi hắn khẽ xâm nhập vào miệng nàng. Cảm giác run rẩy lập tức truyền khắp toàn thân nàng, hô hấp cũng trở nên dồn dập, bất tri bất giác đã ý loạn tình mê.

Hắn bắt đầu thuần thục tìm dây áo nàng, y phục bị cởi ra một nửa, da thịt trắng như tuyết lập tức lộ ra, ánh mắt hắn cũng càng trở nên thâm sâu hơn.

“Lang Hoa,” Bùi Khởi Đường nhẹ nhàng gọi, hơi thở nóng bỏng phả lên mặt nàng, sau đó dán lên mặt nàng hôn dần xuống, đến cổ nàng, đến vai, đến ngực nàng.

Lang Hoa thở dốc thành tiếng, ngón tay cũng tiến vào theo vạt áo của Bùi Khởi Đường, bàn tay dán lên lồng ngực hắn. Động tác như vậy dường như đốt lên một ngọn lửa trên người bọn họ, nhiệt độ nóng bỏng tựa như đã hoà tan cả người nàng.

Cuối cùng hắn không nhịn được nữa, đẩy người vào, cả người ghì giữa hai chân nàng. Ngón tay nàng không nén nổi co chặt lại, bám lấy vai hắn.

Trong cơn mê đắm nàng mở mắt ra, nhìn ánh mắt hắn trầm lắng hơn trước kia, trong đó đầy ắp dục vọng nồng nặc, đôi má hắn ửng đỏ biểu hiện đã động tình.

“Lang Hoa,” Bùi Khởi Đường thấp giọng nói, “Từ trước đến nay đều là ta theo đuổi nàng, đến khi nào nàng mới muốn ta.”

Giọng nói khàn thấp thể hiện sự nín nhịn khó chịu lúc này của hắn.

Da mặt nàng không dày như hắn, nhưng nhìn thấy mấy vết sẹo hơi sâu trên người hắn, không khỏi cảm thấy đau lòng, thân thể mềm mại đón lấy hắn.

Cảm thấy rất lâu nhưng lại mãi không tiến vào.

Lang Hoa đang cảm thấy kỳ quái, bên tai truyền tới tiếng kêu rõ ràng.

“Lang Hoa.”

Tiếng gọi khiến cho cảnh tượng trước mắt biến mất, Lang Hoa hồi lâu mới mở hai mắt ra, đập vào mắt là đôi mắt đen nhánh của Bùi Khởi Đường, Lang Hoa cũng thanh tỉnh lại, nhìn bốn phía.

Trời vẫn còn sáng, đây cũng không phải là phòng ngủ của bọn họ, chỉ là nội thất của thư phòng.

Vừa rồi nàng và Liễu Tử Dụ đang xử lý sổ sách, sau đó mơ hồ ngủ mất, Bùi Khởi Đường ôm nàng qua đây nghỉ một chút, nàng lại…

Cảnh tượng kiều diễm kia vẫn còn rõ mồn một ở trước mắt.

Nghĩ tới đây trên mặt nàng đỏ bừng, muốn đẩy Bùi Khởi Đường ra xa một chút, mới phát hiện tay nàng không biết từ lúc nào đã đưa vào trong vạt áo của Bùi Khởi Đường.

Lúc nàng mơ mơ màng màng còn làm gì nữa?

Lang Hoa có cảm giác muốn khóc, cúi đầu nhìn y phục của mình, cũng xộc xệch, cái yếm màu đỏ thẫm đã lộ ra.

Mơ là thật, cảm giác động tình vừa rồi cũng là thật.

Người cũng không thay đổi, thay đổi chỉ là thời gian và nơi chốn…

Lang Hoa bỗng nhiên ý thức được, đó có lẽ không phải là mơ, mà là một đoạn hồi ức.

Hồi ức thuộc về bọn họ ở một kiếp nào đó.

Nàng nhớ cái gì không nhớ, tại sao phải nhớ lại một đoạn như vậy, trước khi bọn họ chưa thành thân, hình như nàng cũng mơ đến tình hình tương tự.

Nghĩ tới đây, nàng cảm thấy vô cùng xấu hổ, Bùi Khởi Đường gọi nàng dậy, nhất định là bị hành động vừa rồi của nàng doạ.

Bùi Khởi Đường nhìn khóe mắt Lang Hoa lại nhuộm kiều mị, không nhịn được cúi đầu xuống hôn lên trán nàng, thấp giọng nói: “Chỉ vì ta… có chút không chịu nổi...”

Lẽ nào Bùi Khởi Đường cho là nàng… bất mãn trong lòng vì hắn dừng lại sao.

Chuyện này
phải làm sáng tỏ.

“Không phải…” Lang Hoa vội nói, “Ta vừa rồi… nằm mơ, cho nên nếu như có làm cái gì, chàng tuyệt đối đừng để trong lòng.”

Ánh mắt Bùi Khởi Đường sâu thẳm, cả người dường như trở nên cứng đờ, cũng không phải bộ dạng hào hứng thường ngày: “Nàng là nói, nàng vừa rồi đối với ta tốt như vậy, là bởi vì nằm mơ?”

Lang Hoa gật gật đầu.

Bùi Khởi Đường cụp mắt xuống, toàn thân có chút thất lạc, lúc ngẩng đầu lên, ánh mắt đã trở nên trong suốt, dường như được mưa to cọ rửa qua, nhếch miệng lên cố gắng tạo thành nụ cười, lại một lần nữa hôn lên trán nàng: “Ta biết rồi, là ta không tốt, vừa rồi nàng ngủ... ta nhất thời không nhịn được...”

Lang Hoa biết lời nói của mình có chút không rõ, đó là vì tình cảnh như vậy, quả thực khiến cho nàng không có cách nào suy nghĩ cho tốt.

Có điều nói đến đây, không nói rõ sẽ bị Bùi Khởi Đường hiểu lầm, lỡ Bùi Khởi Đường cho là vừa rồi nàng mơ thấy người khác… vậy chẳng phải là vô tình tổn thương hắn sao.

“Ta mơ thấy hai chúng ta,” Lang Hoa mím mím môi, “Mặc dù từ trong miệng Hứa thị có thể đoán được, hai chúng ta đại khái ở một đời trước khi Hứa thị trùng sinh, cũng là… phu thê... nhưng lại luôn không chắc chắn, nhưng vừa rồi… ta mơ thấy chúng ta khi đó.”

“Khi nào?” Giọng Bùi Khởi Đường vô cùng khàn và nhỏ, kinh ngạc ngẩng đầu lên, trong mắt chiếu bóng nàng: “Nàng nói là chúng ta?”

Lang Hoa gật gật đầu: “Là chúng ta… tạm thời gọi nó là kiếp đầu tiên đi, ta mơ thấy là chúng ta… lúc đó.”

Nghe Lang Hoa lặp lại rõ ràng lần nữa, Bùi Khởi Đường chỉ cảm thấy ngực vừa đau vừa căng, bọn họ từng là phu thê, vừa rồi Lang Hoa ôm hắn, lúc động tình rên nhẹ đều là vì hắn. Nghĩ tới đây trái tim hắn dường như nổ tung ra, một lần nữa cúi người hôn lên môi nàng.

Không biết qua bao lâu hắn mới buông nàng ra.

“Nàng còn nhớ gì nữa?” Bùi Khởi Đường thấp giọng nói.

Lang Hoa lắc lắc đầu: “Hết rồi...”

“Đã đủ rồi,” Đôi mắt nhỏ dài của Bùi Khởi Đường híp lại, nụ cười nở rộ ở khóe miệng,“Ông trời không bạc đãi ta, Lang Hoa, ta tin đời đời kiếp kiếp, ta chỉ yêu nàng.”

Lang Hoa giơ tay ra ôm chặt lấy Bùi Khởi Đường, nghĩ đến nàng từng cự tuyệt hắn rất nhiều lần, không khỏi cảm thấy lòng chua xót. Nàng rốt cuộc là bị tâm trạng kiếp trước quấy nhiễu, có điều cũng may giờ đây bọn họ lại ở bên nhau rồi.

Không biết qua bao lâu, gió thổi qua màn che, Lang Hoa bỗng nhiên ngửi thấy mùi hoa hạt dẻ nhàn nhạt, mặt nàng đột nhiên căng đỏ lên, hắn không phải là…

Lang Hoa vội vàng thu tay lại: “Ta nhớ ra, ta đã nói với Như Cẩn, chiều hôm nay phải đến phòng muội ấy xem vải… lát nữa nói không chừng Như Cẩn sẽ cho người tới tìm ta.”

Bùi Khởi Đường chống người lên mỉm cười nhìn Lang Hoa: “Người khó xử hẳn là ta, nàng hỗn loạn gì chứ.”

Tuy nói như vậy nhưng hắn lại đầy vẻ ung dung, thản nhiên, cứ như vừa rồi chưa xảy ra chuyện gì vậy.

Tóm lại là đồ mặt dầy.

Bùi Khởi Đường nói: “Ta sai người sắp xếp lại thư phòng một chút, sau này chúng ta thường qua đây nghỉ ngơi đi!”

Hắn còn có thể nói ra miệng nữa à?

Lang Hoa mím môi, quyết định không để ý đến Bùi Khởi Đường nữa, giẫy từ trong ngực hắn ra, Lang Hoa xoay người, nhưng trên mặt lại hiện lên nụ cười.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện