Lục lão thái gia cảm thấy tất cả đều rất tốt, trừ cái đứa cháu trai không chịu thua kém này.
Cả nhà chuyển đến Hàng Châu, đây là chuyện mà bao nhiêu người mơ tưởng dĩ cầu, con em nhánh bên thậm chí còn đến chỗ ông ta cầu xin, chỉ vì có thể đi Hàng Châu ở nhờ, Lục Anh lại không chịu đi, muốn ở lại trong tộc giúp trưởng bối xử lý công việc.
Lục lão thái gia nhíu mày, vốn dĩ Lục Anh cùng Cố gia lụi bại kia có hôn ước đã khiến cho ông ta rất bực mình rồi, mà nay hắn lại không nghe lời như vậy, mấy phần yêu mến trong lòng đối với hắn lập tức trong chốc lát mất đi sạch sẽ.
Lục lão thái gia bị lửa giận hung hăng thiêu đốt, “Vạn nhất phản tặc đánh vào Trấn Giang, ngươi chuẩn bị làm thế nào?”
Lục Anh trên mặt là sự bình tĩnh và ung dung, “Trấn Giang có Hàn Chương trú đóng, ít ngày nữa còn có viện quân, hẳn sẽ không xảy ra bất trắc gì lớn.”
Lục lão thái gia trợn tròn cặp mắt lên, “Ngươi cũng học Cố Lang Hoa kia tuổi còn trẻ mà vọng nghị quốc sự à, ngươi có tư cách gì mà nói những lời này? Nếu không phải Lục gia để cho ngươi không phải lo chuyện cơm áo, ngươi còn có quyền lựa chọn đi hay không đi à?”
Lục lão thái gia giận đến râu cũng dựng lên, “Cái thứ không biết điều, ngu xuẩn y như mẹ ngươi.”
Lục Anh chỉ cảm thấy trên mặt giống như bị người ta tát cho hai bạt tay, mắt cay đỏ lên, ngón tay của hắn nắm chặt tái mét lại, tựa như có thể nghe được tiếng xương cốt trong trẻo vang lên. Lục lão thái gia đây là chỉ mẹ hắn, là mẹ ruột sinh ra hắn, loại lời nói làm nhục này mẹ hắn lúc còn sống vẫn thường xuyên nghe thấy.
Đáy lòng Lục Anh đốt lên một ngọn lửa nhỏ, nhưng hắn đã sớm học được phải áp chế lửa giận của mình như thế nào, “Tổ phụ, Tôn nhi không những sẽ không đi, còn khuyên người để lại một chút lương thực cho bách tính thành Trấn Giang.”
“Bố thí gạo?” Sắc mặt Lục lão thái gia đã xanh lét lại, “Những kẻ nhà nghèo đó trong nhà nghèo đến mức cho tới bây giờ chưa từng ăn qua thứ gì giống như gạo, bột mì, lại sinh ra một đống nhóc con nghèo đói, ngươi bỏ bao nhiêu lương thực lại cũng đều vô dụng. Nhà chúng ta ở Trấn Giang này, từ trước đến nay cũng chưa từng thiếu người tới ăn xin.” Nói rồi trên mặt lộ ra thần tình chán ghét.
Lục Anh lẳng lặng nghe, ngữ khí Lục lão thái gia nói bách tính kia giống y như đúc lúc nói mẹ ruột của hắn.
Lục lão thái gia mắng nửa ngày rồi ngẩng đầu lên cười lạnh, “Ngươi thật sự là muốn ở lại?”
Lục Anh cung kính trả lời, “Trong tộc chỉ còn lại người già, phụ nữ và trẻ nhỏ, con lưu lại cũng có thể giúp chăm sóc họ một tay.”
“Vậy ngươi ở lại Trấn Giang đi." Lục lão thái gia phất phất tay, “Viết cho phụ thân ngươi phong thư, nói cho hắn biết tại sao ngươi lại ở lại Trấn Giang.”
Chỉ là như vậy mà thôi.
Đối với Lão thái gia mà nói, sự quan tâm đối với hắn cũng chỉ có như vậy mà thôi.
Nói xong những lời này, tình ông cháu cũng cạn rồi, cho dù hắn ở Trấn Giang xảy ra chuyện gì, cũng là do hắn tự mình tìm đường chết.
Hắn vốn còn nghĩ nếu tổ phụ nhất định phải đưa hắn đi, hắn nên làm thế nào? Có phải là phải nhúng tay an bài cả đoạn đường này hay không, hắn suýt chút nữa quên mất mình chẳng qua chỉ là một đứa con của vợ lẽ, lấy đâu ra loại quyền lợi này, lão thái gia lại chỉ dùng đôi câu khó nghe để tống cổ hắn đi.
Lục Anh đứng lên hành lễ cáo lui.
…
Lang hoa nghe nói Lục Anh tới thì hết sức kinh ngạc
Tại sao lúc này Lục Anh lại tới Cố gia? Nàng đổi một bộ quần áo đi đến chỗ tổ mẫu gặp Lục Anh, tổ mẫu đang nói chuyện cùng với Lục Anh, hỏi việc học hành của Lục Anh, lại nói mấy câu chuyện phiếm, hiển nhiên từ trước đến nay không nồng nhiệt như thế.
Lục Anh mặc một thân trường bào màu lam, nhìn giống màu sắc của không gian quang đãng sau cơn mưa, khuôn mặt của hắn hơi tái nhợt, hắn tựa như không phát hiện ra sự thay đổi của tổ mẫu, cùng tổ mẫu trò chuyện như thường ngày, cho đến tận khi tổ mẫu đứng lên muốn đi nghỉ ngơi, Lục Anh mới cùng nàng từ trong phòng lui ra ngoài.
Hai người đi tới trong sân ngồi xuống.
Một con chim tước ở trên ngọn cây vui sướng hát ca, Lục Anh tựa như bị tiếng hót kia thu hút, vểnh tai lắng nghe, không nói bất cứ lời nào cả.
Lang Hoa biết, Lục gia nhất định là đã xảy ra chuyện gì.
Ở cùng với Lục Anh một thời gian lâu dài, ưu tư biến hóa nhỏ xíu của Lục Anh nàng cũng có thể phát giác ra được, lúc hắn không thoải mái, nàng sẽ lẳng lặng ở bên cạnh hắn, chờ hắn giằng thoát từ trong thống khổ đi ra, cho đến khi hắn có thể lành lại vết thương trong lòng.
Qua một lúc lâu, Lục Anh
mới nói: “Ngày mai tổ phụ của ta phải dẫn người rời khỏi Trấn Giang rồi.”
Lang Hoa gật gật đầu, “Cái này Lục lão thái gia đã sớm định xong.” Chỉ cần tìm được thời cơ, Lục gia sẽ lập tức lên đường.
“Ta sẽ không đi theo bọn họ, sau khi đưa bọn họ đi, ta tạm thời sẽ ở lại tộc.” Lục Anh lẳng lặng nói, “Ngày mai, muội phải cẩn thận tất cả, ta để cho Trình Di ở lại Lục gia, nếu như có việc gì gấp thì kêu hắn đi tìm ta.”
Lang Hoa ngẩng đầu lên, phát hiện Lục Anh đang nhìn mình, ánh mắt của hắn tuy rằng nhàn nhạt giống như một bàn tay nhẹ nhàng vuốt qua tóc nàng, trong ánh mắt kia của hắn có một loại ưu tư sâu thẳm, hiển nhiên hắn vẫn chưa thoát ra được từ trong thống khổ, thế nhưng hắn muốn bản thân mình nhìn thật tự nhiên, giống như là đã vì Lục gia mà làm nốt một việc cuối cùng, bất kể kết quả như thế nào cũng đều không liên quan đến hắn nữa.
Lang Hoa đột nhiên cảm thấy rất đáng sợ, nếu như Lục Anh cứ mãi đắm chìm trong loại tâm tình này, liệu có biến thành lãnh khốc hay không, nàng lại cảm thấy vui mừng, may mà bên cạnh nàng vẫn còn có tổ mẫu cùng mẫu thân một lòng một dạ yêu thương bảo vệ nàng.
Lục Anh không phải một người thích cười, thế nhưng nhìn thấy ánh mắt của Lang Hoa, hắn nhưng lại kìm lòng không đặng mà cười, dùng tay che đi ánh mắt của Lang Hoa, “Không biết tại vì sao, muội nhìn ta như vậy luôn khiến cho ta rất khó chịu trong lòng,” Nói rồi đứng lên, “Yên tâm đi, ta sẽ không có chuyện gì đâu, tất cả rồi sẽ ổn thôi.”
Lang Hoa nhớ tới kiếp trước Lục Anh nỉ non bên tai nàng, “Lang Hoa, ta luôn cảm thấy ta không đủ vui vẻ.” Trái tim của hắn “thình thịch” “thình thịch” nhảy lên sau lưng nàng, lúc đó hắn đã ở vị trí nhân thần rồi, bất luận đi tới chỗ nào cũng đều được tiền hô hậu ủng, thế nhưng vẫn như cũ không thể đền bù cho hắn phần đau khổ mà lúc nhỏ hắn phải chịu ở Lục gia kia.
Lang Hoa tiễn Lục Anh đến cửa thuỳ hoa.
Tiêu ma ma cảm thấy rất kỳ quái, “Nếu như không biết, còn thật sự cho rằng tiểu thư cùng lục Tam gia là cùng nhau lớn lên.”
Lang Hoa kinh ngạc nhìn sang, “Tại sao chứ?” Nàng tuy rằng có hôn ước với Lục Anh nhưng thời gian gặp mặt cũng không quá nhiều.
Tiêu ma ma nói: “Ban nãy tiểu thư và lục Tam gia ngồi ở trong đình, rõ ràng là không nói gì cả, nhưng lại tựa như đã nói tất cả rồi, giống như đã sống chung một chỗ với nhau rất lâu.”
Lang Hoa không biết nên giải thích với Tiêu ma ma như thế nào, dấu vết mà thời gian để lại luôn rất khó xoá bỏ.
…
Vừa rạng sáng ngày hôm sau, trước cửa nhà Lục gia xếp thành hàng dài, tiêu sư bảo vệ hơn ba mươi cỗ xe ngựa, cùng nhau cuồn cuộn hướng về phía cổng thành.
Xe ngựa đi tới cửa thành, quản sự Lục gia lập tức tiến lên nộp lộ dẫn, thủ vệ cổng thành lập tức tránh qua.
Vương Kỳ Chấn tận mắt nhìn xe ngựa của Lục gia nối đuôi nhau đi ra ngoài.
Đi theo sau lưng Lục gia còn có mấy hương thân nổi danh của Trấn Giang.
Xem ra chuyện của Mẫn Hoài có thể thừa nhận rồi, bởi vì cứ coi như là diễn xuất cũng không thể đến trình độ này được, nhiều người đi rồi, tội danh của Mẫn Hoài sẽ được chứng thực, lương thực mà Hàn Chương mong muốn cũng không thể đoạt về nữa.
Hết thảy đều thành chắc chắn.
Vương Kỳ Chấn thấy hết sức cao hứng.
Vào giờ phút này, ở trong một tửu lầu bình thường, một người trung niên nghe thủ hạ bẩm báo, “Ở trên điền trang ngoại ô Trấn Giang có người lặng lẽ bán lương thực, tôi cho người đi nghe ngóng một chút, có ít nhất mười mấy xe lương thực, có phải là mấy thứ mà triều đình đang tìm kia không...”
Người trung niên đặt ly trà trong tay xuống, chuyện này có lẽ phải đi bẩm báo với gia chủ, thế nhưng gia chủ ở Hàng Châu xa xôi, nên làm thế nào mới tốt đây?