Từ lão phu nhân nhìn Từ Chính Nguyên: “Con muốn tách ra?” Bà ta đã sớm nghĩ tới chỉ cần bà ta còn sống một ngày, sẽ vĩnh viễn không thể tách ra.
Cái nhà này phải do bà ta quản lý.
Từ Chính Nguyên sợ Từ lão phu nhân tức giận: “Không phải, con trai không nghĩ như vậy, con trai chỉ có chút sợ hãi. Vài ngày trước chuyện của Từ Sĩ Nguyên suýt nữa đã lôi cả con trai vào...”
“Người nghĩ xem, Cố gia, Bùi gia những năm này đều đang giở trò gì, nào có một ai an phận thủ thường. Tối hôm qua con trai còn nằm mơ, Bùi Khởi Đường chính là con trai của Khánh Vương, nhà chúng ta cũng bị liên luỵ vào đại lao, thật sự mà ầm ĩ đến bước đó, e rằng ngay cả Lưu tướng cũng không giúp được.”
Từ lão phu nhân nghĩ đến lời Lưu tướng kêu bà ta sớm chuẩn bị.
Lưu tướng sẽ không lừa gạt bà ta, nhiều năm như vậy nếu như không có Lưu tướng, Từ gia đã sớm bại rồi. Lúc lão Đại bị Khánh Vương liên luỵ bắt tội, Lưu tướng đã nói với bà ta, trừ tội mưu phản ra ông ta có thể che chắn cho Từ gia.
Từ gia không thể lại cuốn vào loại chuyện thế này nữa.
Từ lão phu nhân đứng dậy, không khỏi loạng choạng, hai đứa con trai của bà ta, lão Nhị mặc dù nghe lời, nhưng chỉ có lão Đại học hành tử tế. Những năm này bà ta dốc nhiều tâm huyết lên người lão Đại như vậy, mới đưa hắn tới được địa vị bây giờ, nếu như tách ra... thì chẳng khác nào tâm huyết nhiều năm trôi theo dòng nước.
Lão Nhị đời này không thể nào vào quan trường, Từ gia sẽ không còn là nhà quan lại nữa, mấy đứa bé của lão Nhị còn nhỏ, không trông cậy nổi.
Từ lão phu nhân cúi đầu xuống, hộc hoa trên bàn chiếu gương mặt già yếu lụm khụm của bà ta, bà ta phải ăn nói thế nào với trong tộc và thân hữu đây? Những người đó từ trước đến nay đều nâng cao đạp thấp, cứ như thế ai sẽ còn kính trọng bà ta, không đến lúc bất đắc dĩ, bà ta không thể tách ra, có điều cũng phải tính toán như vậy.
Một khi tin tức Quảng Nam truyền ra, bà ta phải quyết đoán kịp thời.
...
Lang Hoa lần đầu tiên nhìn thấy Hàng thị ở Bùi gia.
Hàng thị chính thức đưa thiệp, thỉnh an Bùi thái phu nhân, lại nói chuyện một lúc với Bùi phu nhân, rồi mới đi tới phòng nàng.
Hàng thị nói: “Ta cũng là nghe bên ngoài phao tin đồn, nói Quảng Nam bên đó xảy ra chuyện... thấy Bùi gia như vậy, ta cũng coi là yên tâm rồi.” Nếu như Bùi Khởi Đường gặp nguy hiểm, trưởng bối Bùi gia đã sớm nóng lòng sốt ruột rồi.
Lang Hoa có mấy lời không muốn giấu Hàng thị: “Những lời bên ngoài nói đó là thật, có điều người yên tâm, Khởi Đường sẽ chăm sóc bọn Khải Chi. Trước khi Khởi Đường lên đường đến Quảng Nam, chúng con cũng đã bàn trước rồi, nếu như chiến sự bên đó căng thẳng, sẽ đưa ba người Khải Chi về trước.”
Có Phùng sư thúc ở đó, Khải Chi hẳn sẽ không sao.
“Con thì sao,” Hàng thị nói, “Nhất định phải đi Quảng Nam sao? Bây giờ thời tiết càng ngày càng nóng, ta đã hỏi thăm, bình thường lúc này ở Quảng Nam có nhiều chỗ đã bắt đầu có chướng khí rồi.”
Khăn tay trong tay Hàng thị bị nắm thành nhăn nhúm, trên mặt mặc dù dùng rất nhiều phấn che phủ nhưng vẫn có thể nhìn ra vẻ tiền tuỵ, mấy ngày nay Khải Chi không có ở nhà, Hàng thị hẳn là rất lo lắng.
Thật ra thì Lang Hoa cũng không ngờ Từ Khải Chi sẽ quyết định đi Quảng Nam rèn luyện, nhưng nàng tin tưởng phán đoán của Bùi Khởi Đường. Từ Khải Chi và Cố Bỉnh Chi bọn họ chỉ có trải qua chuyện này, tương lai mới có thể càng xuất sắc hơn.
Con trai đi xa nghìn dặm mẫu thân lo lắng, Lang Hoa không tự chủ được liền nghĩ đến như vậy, đây chính là tâm tình của Hàng thị vào giờ phút này.
“Nãi nãi,” A Quỳnh vào cửa bẩm báo, “Người của Tưởng gia đến rồi, đang ngồi ở nhà chính bên ngoài, nói thế nào cũng phải gặp được người. Thái phu nhân và phu nhân sai người đến mời người tới.”
Sẽ có chuyện gì chứ?
Hàng thị lập tức khẩn trương, đi theo Lang Hoa ra cửa, nhưng lại không biết nên làm thế nào.
“Người đi cùng con qua đó đi.” Lang Hoa nhìn Hàng thị, tránh cho Hàng thị ở đây lo lắng vô ích. Nàng cũng không biết là thế nào, chỉ cần nhìn thấy Hàng thị, nơi mềm mại trong lòng liền bị chạm đến, không kìm lòng nổi muốn kéo gần khoảng cách giữa hai người. Thấy Hàng thị lo lắng, nàng cũng không chịu nổi, luôn muốn kéo tay Hàng thị nói chuyện một lúc.
Vốn dĩ nàng đã lớn rồi, dường như lại nhỏ lại, trở thành tiểu cô nương.
Có thể đây chính là thiên tính của người làm con
gái.
Nàng đã hai đời không có mẫu thân rồi.
Lang Hoa kéo tay Hàng thị, tay Hàng thị có chút run rẩy, ngón tay nắm lấy nàng, nhưng lại không dám nắm quá chặt, khắc chế vẻ mặt kích động, dường như đã không biết nói gì.
Cứ yên lặng mà đi như vậy nhưng Lang Hoa lại cảm thấy trong lòng rất thoải mái, giống như chỗ trống trong lòng được lấp đầy vậy.
Mới vừa vào nhà chính, Tưởng lão thái thái đang ngồi trên ghế lập tức đứng lên. Tưởng thái thái vội tiến lên đỡ, hai mẹ con đều đi đến trước mặt Lang Hoa.
“Bùi Tứ nãi nãi,” Vành mắt Tưởng lão thái thái đỏ bừng, thấy Lang Hoa liền vái lạy, “Cầu xin người lần này hãy giúp Tưởng gia.”
Lang Hoa vội vàng giơ tay ra đỡ Tưởng lão thái thái lên: “Lão thái thái là trưởng bối sao lại lạy ta như thế, có chuyện gì người cứ từ từ nói.”
Tưởng lão thái thái dùng khăn tay lau lau khóe mắt, cả người giống như lá rơi trong gió, không ngừng run rẩy, môi run run một chữ cũng không nói ra được.
Tưởng thái thái thấy vậy tiến lên phía trước nói: “Lão thái thái nhà chúng ta muốn mời Tứ nãi nãi đi xem xem, di cốt người Kim đưa tới rốt cuộc có phải là lão thái gia nhà chúng ta hay không, nếu như phải... chúng ta muốn để cho lão thái gia lá rụng về cội.”
Tưởng lão thái thái lại nắm thật chặt tay Lang Hoa, chẳng qua chỉ là trong nháy mắt, nếp nhăn trên mặt dường như càng sâu hơn, trong đôi mắt hỗn độn kia tràn đầy nước mắt.
Bùi phu nhân tiến lên giúp Lang Hoa đỡ Tưởng lão thái thái ngồi xuống bên cạnh, lúc ngước mắt lên nhìn Lang Hoa mặt đầy lo lắng: “Lang Hoa đã từng gặp Tưởng lão tướng quân chưa?”
Lang Hoa lắc lắc đầu: “Chưa từng, lúc con ở Thái Nguyên sửa chữa đồn bảo vệ, Tưởng lão tướng quân đã đi theo Thái tử gia đến Chân Định rồi.”
Trên mặt Tưởng lão thái thái lộ ra vẻ thất vọng.
Bùi phu nhân thở dài, Lang Hoa chưa từng gặp Tưởng lão tướng quân, phải giúp nhận định thế nào, cho dù là có duyên gặp mặt mấy lần, qua nhiều năm như thế rồi, da thịt thi thể đã sớm thối rữa, chuyện ngay cả người Tưởng gia cũng không làm được, Lang Hoa còn có cách gì.
Thật là làm khó Lang Hoa mà.
Tưởng thái thái áy náy nhìn Lang Hoa: “Chúng ta vốn không nên tới làm phiền Tứ nãi nãi, chỉ là... người Kim kia nói, Tứ nãi nãi có thể nhận định được, chúng ta mới tới đây hỏi.”
Thử nghiệm cuối cùng, bọn họ cũng chính là ôm một tia hy vọng cuối cùng, bây giờ coi như tan vỡ rồi.
Trên đời này không có ai có thể làm được chuyện như vậy, người Kim kia chẳng qua chỉ là lừa gạt bọn họ mà thôi.
Lang Hoa không ngờ người Kim quốc sẽ nói như vậy: “Người Kim mà người nói đang ở đâu? Hắn là sứ thần Kim quốc sao?”
Sứ thần của Kim quốc sao lại biết nàng.
“Không phải,” Tưởng thái thái nói, “Người kia là lang trung của Kim quốc, nói là lúc đại chiến băng bó vết thương cho thương binh, lão thái gia nhà chúng ta bị thương, chính là hắn điều trị, chỉ tiếc thương thế của lão thái gia quá nặng, cho nên...”
Tưởng thái thái không nói nữa, thật ra thì bọn họ đã sớm nghe nói rồi, lão thái gia bị chết rất thảm, lần cuối cùng được người ta nhìn thấy, trên người đã tràn đầy máu tươi, cho nên mặc dù không có thi thể, bọn họ đều biết lão thái gia đã tử trận rồi.
Lần này sứ thần Kim quốc tới Đại Tề, nói muốn đưa trả thi thể của lão thái gia, lão gia nghe rồi vô cùng tức giận. Bọn họ căn bản không tin người Kim sẽ làm việc thiện như vậy, căn bản là tùy tiện tìm một thi thể tới làm nhục Tưởng gia. Lão gia kích động ra khỏi thành là vì dạy dỗ những sứ thần Kim quốc kia, nhưng không ngờ lại gặp được lang trung đó, mà lang trung đó lại biết Bùi Tứ nãi nãi...