Trong Từ Ninh Cung.
Lang Hoa xoa bóp vai cho Thái hậu nương nương, Thái hậu vỗ vỗ tay Lang Hoa: “Được rồi, ngươi cũng nghỉ đi, cả ngày bận rộn trong ngoài nhà, còn phải tới phục vụ Ai gia.”
Lang Hoa cười ngồi ở bên cạnh Thái hậu nương nương.
Trình nữ quan tới bẩm báo: “Thư Vương gia đã lên đường rồi, Hoàng thượng phái một đội cấm quân, Phủ Thư Vương còn có hộ vệ đi theo.”
Thái hậu gật gật đầu: “Không ngờ Thư Vương thật sự đi rồi, trước đây Tiên hoàng nói, tương lai Thư Vương sẽ vượt trội, chuyện bên hoàng thất tông tộc phải giao cho ông ta.”
“Ai gia lúc ấy cảm thấy, Thư Vương nhìn không có tinh thần gì cả, giống như không để ý đến cái gì, nào có thể gánh nổi trọng trách, vì thế Ai gia còn tranh luận với Tiên hoàng mấy câu. Bây giờ xem ra Ai gia không bằng Tiên hoàng, có một số việc không nhất định cứ phải làm cho tốt, nhưng có thể tiếp tục làm là đã thành công một nửa.”
Lang Hoa nghĩ đến ánh mắt kiên định của Thư Vương: “Thư Vương gia nhất định có thể làm tốt.”
Thái hậu nói: “Chỉ mong ông ta có thể tùy cơ ứng biến, nếu như Kim quốc quả thật có mưu đồ... Thái tử trở thành mầm tai hoạ, chuyện Tưởng lão Tướng quân còn ở trước mắt, tuyệt đối không thể lại tái diễn chuyện cũ nữa.”
Lang Hoa gật gật đầu.
“ Đi đi, đi Quảng Nam đi, nhìn bộ dạng ngươi, tư tưởng đều đã bay đi rồi, chuyện trong kinh có ta ở đây, bất kể bên Thư Vương làm thành cái dạng gì, ta đều có thể tiếp ứng.”
Thái hậu không dùng “Ai gia”, mà là dùng “ta” để xưng hô như thế, giống như là một trưởng bối hiền từ, thật ra thì trong lòng Thái hậu cũng rất lo lắng cho Bùi Khởi Đường.
“Thái hậu nương nương, Phúc Kiến có tin chiến sự truyền về rồi.”
Nội thị tiến vào bẩm báo.
Lang Hoa nghe lời này, lập tức nín thở, tim đập mạnh.
Nội thị thở hổn hển: “Thuỷ quân Phúc Kiến bị Giao Ly đánh úp thương vong vô cùng nghiêm trọng, thỉnh cầu triều đình tăng viện binh.”
Thái hậu nhíu mày: “Ngươi lặp lại lần nữa, thuỷ quân Phúc Kiến làm sao?”
Nội thị nói: “Phúc Kiến... Phúc Kiến thua trận rồi.”
Trái tim Lang Hoa trầm xuống.
Chu Diễm dẫn quân đội Giao Ly đánh thắng Thượng Tề của Phúc Kiến, vậy Bùi Khởi Đường thì sao? Bùi Khởi Đường đến Phúc Kiến nhất định sẽ liên lạc với Thượng Tề, nếu như thuỷ quân Phúc Kiến xảy ra chuyện, có phải là bên chỗ Bùi Khởi Đường cũng...
Lang Hoa không dám nghĩ tiếp, mặc dù trước đó bọn họ đã có chuẩn bị, nhưng trên chiến trường thay đổi trong nháy mắt, Bùi Khởi Đường xác thực không hiểu thống lĩnh thủy quân. Tình hình bên Phúc Kiến rốt cuộc là thế nào, nàng nhất định phải biết.
“Mau đi đi,” Thái hậu nói, “Hỏi cho rõ ràng.”
...
Trong Điện Cần Chính, Hoàng đế nổi trận lôi đình, hận không thể lập tức rút bảo kiếm ra, giết chết lính liên lạc đưa tin chiến sự trước mắt này.
“Trẫm hàng năm chi tiền cho Thượng Tề xây dựng thuỷ quân, bọn chúng lại không chịu nổi một đòn như vậy.”
Lính liên lạc ngày đêm không ngừng gấp rút lên đường, cả người xụi lơ trên đất: “Là... người Oa, người Oa của Giao Ly quá lợi hại, lẳng lặng mò lên thuyền...” Tất cả những người Oa kia đều là tử sĩ, người trước hy sinh, người sau tiếp bước, bọn họ khó mà đề phòng.
“Sau khi chúng ta bị tập kích bất ngờ, vốn dĩ định rút lui để bảo toàn quân đội, nhưng nửa đường gặp phải Chu Tướng quân... Chu Tướng quân lại trong ứng ngoài hợp với Giao Ly...”
Chu Diễm sẽ làm gì, tất cả mọi người ở đây không nghe cũng đã rõ.
Lưu Cảnh Thần nhíu mày, sau khi triều đình biết được chuyện Chu Diễm, lập tức phái người đưa tin tức tới Phúc Kiến, tin tức còn chưa tới, tin chiến sự ở Phúc Kiến đã truyền tới.
“Thượng Tề thì sao?”
“Đề đốc đại nhân không rõ sống chết.”
Hoàng đế chỉ cảm thấy da đầu tê dại, tức giận không ngừng dâng trào, cả người giống như bị hắt một chậu nước đá, không khống chế được run rẩy: “Sai Tuyên Uy Tướng quân Đào Dị lập tức dẫn binh đến Phúc Kiến, điều thủy quân của Giang Lăng, Đàm Châu, Hoành Châu quyết một trận tử chiến với Giao Ly. Không thể đánh lui quân đội Giao Ly, không thể giết chết Chu Diễm, tất cả đều không cần trở lại nữa.”
Hoàng đế giống như một con sư tử nổi giận, gầm thét dữ tợn.
Bí thư lang mới nhậm chức trong góc khẽ ngẩng đầu lên.
...
Lang Hoa trở lại Bùi
gia, Bùi Thập tiểu thư, Bùi Thất tiểu thư tiếp ứng ở cửa.
“Tứ tẩu,” Bùi Thập tiểu thư vội vã nói, “Đều là thật sao? Phúc Kiến... đã bị đánh bại?”
Lang Hoa gật gật đầu: “Là thật.”
Trên mặt Bùi Thập tiểu thư, Thất tiểu thư càng thêm khó coi, Bùi Thập tiểu thư kéo chặt tay Lang Hoa: “Tứ tẩu yên tâm, Tứ ca người tốt ắt sẽ được phù hộ, nhất định không sao.”
Lang Hoa nói: “Ta cũng tin.” Ở Diêm Châu Bùi Khởi Đường dẫn người đi ngăn cản được người Tây Hạ, lần này cũng nhất định có thể thắng lợi hoàn toàn, mặc dù trong lòng nàng nghĩ như vậy, nhưng không tĩnh tâm được.
Nàng vừa vào trong viện liền nhìn thấy hạ nhân Bùi gia đang bận rộn.
Hạ nhân tiến lên hành lễ.
Lang Hoa hỏi: “Định làm gì đây?”
Hạ nhân nói: “Lão gia muốn đi Quảng Nam, kêu chúng nô tỳ chuẩn bị đồ, đang sắp lên đường rồi.”
Bùi Tư Thông đã gấp đến mức đứng ngồi không yên, thấy Lang Hoa vào nhà lập tức nói: “Ta dẫn mấy người đi tới Quảng Nam xem tình hình trước, con ở lại kinh thành giúp phu nhân chăm sóc gia đình, đến bên kia ta sẽ đưa tin về.”
Bùi Tư Thông là bận tâm Bùi Khởi Đường lại lo lắng đến sự an toàn của nàng.
“Phụ thân, người không thể đi Quảng Nam,” Ánh mắt Lang Hoa kiên định, “Bởi vì con phải đi, bất luận như thế nào con cũng sẽ rời kinh.” Nàng nhất định phải sớm ngày thấy Bùi Khởi Đường, dù chỉ là sớm nhận được tin tức của hắn.
Bọn họ đã ước định, nàng viết một phong thư, hắn sẽ trả lời lại một phong, nhưng nàng từ đầu đến cuối không nhìn thấy phong thư mà nên sớm đến tay nàng kia.
Cho dù là Phúc Kiến đã bị thua trận, Bùi Khởi Đường cũng hẳn nên đưa tin tức về trước, chứ không phải là sau lính liên lạc, nàng sai Chu Thăng đi theo Bùi Khởi Đường là vì cái này.
Cả Đại Tề, luận bản lĩnh đưa tin không ai bằng thủ hạ của Chu Thăng, cho dù ra đến chiến trường, đó cũng là trinh sát tốt nhất, đường ngay cả trinh sát cũng đi không thông, nàng phải đến xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Bùi Tư Thông đang không biết làm thế nào.
Quản sự Bùi gia đã dẫn Cố Thế Hoành qua đây.
“Phụ thân.” Lang Hoa tiến lên hành lễ.
Bùi Tư Thông nói: “Ông thân gia đến thật đúng lúc, ông mau khuyên Lang Hoa, đừng để nó đi Quảng Nam, bây giờ tình thế không rõ, qua đó nhất định sẽ gặp nguy hiểm.”
Cố Thế Hoành thở dài: “Tính khí đứa con gái này của ta, ông thân gia còn không biết sao? Ông thân gia yên tâm đi, lần này ta sẽ cùng đi với Lang Hoa.”
Bùi Tư Thông trợn to hai mắt: “Ông đây là...”
Cố Thế Hoành nói: “Hoàng thượng không hài lòng với tin chiến sự Quảng Nam, sai Hoàng Thành Ti đi kiểm tra lại. Ta biết Lang Hoa nhất định muốn lên đường đến Quảng Nam, ta ở kinh thành lo lắng, không bằng đi cùng nó, lại nói có nhân thủ của Hoàng Thành Ti ở đó, cũng sẽ an toàn hơn.”
Lang Hoa đau xót trong lòng, phụ thân làm bất kỳ việc gì cũng đều suy nghĩ cho nàng: “Vậy trong nhà thì sao?”
Cố Thế Hoành nhìn Bùi Tư Thông: “Mẫu thân già trong nhà liền phó thác cho thân gia giúp đỡ chăm sóc.”
“Cố lão thái thái đương nhiên... chuyện của Cố gia chính là... chuyện của Bùi gia...” Vốn dĩ người phải đi là ông ta, nhưng bây giờ lại bị miễn cưỡng ở lại, Bùi Tư Thông nói ra mới cảm thấy không đúng, hai cha con này quấn cả ông ta vào.
...
“Đi rồi chứ?” Tiêu Tu Dung ngước mắt lên nhìn trong sân, ánh mặt trời tươi đẹp vẫn không chiếu đến nàng ta.