Lang Hoa ăn một miếng mì ở dịch trạm, trở về trong phòng đọc sách, còn chưa đọc được mấy trang, Cố Thế Hoành đã bưng một chén cháo ngô vào phòng.
Lang Hoa nhìn thấy vội nghênh đón: “Phụ thân sao không nghỉ ngơi đi.”
Cố Thế Hoành nói: “Vừa rồi con chưa ăn được bao nhiêu, có phải là có chỗ nào không thoải mái không.” Ông tự tay bê cháo đến trước mặt Lang Hoa.
“Không ạ.” Lang Hoa cười nói, nàng chỉ lo lắng cho Quảng Nam và trong kinh, hy vọng Bùi Khởi Đường đánh thắng trận, còn hy vọng trong nhà có thể bình an.
Cố Thế Hoành ngồi xuống đưa cái thìa vào tay Lang Hoa: “Vậy thì ăn thêm chút đi, đây là cha học nữ đầu bếp nấu đó.”
Mặc dù không muốn ăn, nhưng cũng không thể để cho phụ thân lo lắng.
Lang Hoa múc một thìa cháo bỏ vào trong miệng.
Ngọt.
Mùi vị thơm mát lập tức tan ra trong miệng, khiến cho trái tim căng thẳng của nàng chậm rãi buông lỏng.
Nàng liền nhớ lại khi còn bé bị bệnh, tổ mẫu luôn dỗ nàng ăn chút cháo ngọt. Lần này ra ngoài, tổ mẫu nhất định không yên tâm trong lòng, nói phụ thân phải chăm sóc nàng thật tốt, nghĩ tới đây Lang Hoa cảm thấy ấm áp trong lòng.
Cố Thế Hoành nhìn trên mặt Lang Hoa hiện lên nụ cười, lúc này mới nói: “Con yên tâm, Khởi Đường thường xuyên ra vào doanh trại, cho dù Quảng Nam có biến cố gì cũng có thể tùy cơ ứng biến.”
Lang Hoa gật gật đầu, Tào Gia và Phùng sư thúc đều là người nhanh nhạy, binh mã Bùi Khởi Đường điều từ Giang Chiết đến Quảng Nam một lòng trung thành với hắn. Nàng cũng biết Đề đốc Thượng Tề của thuỷ quân Phúc Kiến là một quan tốt, cho dù Bùi gia và Thượng gia từng bất đồng chính kiến, đối mặt với Giao Ly vẫn có thể đồng tâm ngăn địch.
Vốn dĩ nàng không nên bận tâm như vậy, chỉ là sứ thần Kim quốc đột nhiên tới kinh, ném ra chuyện Thái tử, giống như cố ý giữ bọn họ ở lại kinh thành.
Lòng nàng liền rối loạn.
Lang Hoa ăn xong cháo, cha con hai người ngồi nói chuyện một lúc.
“Rời khỏi kinh thành, con lại cảm thấy nên ở nhà, không nên đi gấp gáp như vậy, nhiều chuyện còn chưa giao phó xong,” Lang Hoa nghĩ đến những ngày tháng Cố Thế Hoành đến Tây Hạ kia, “Phụ thân lúc đó có phải cũng như vậy không.”
Cố Thế Hoành mặc dù tuổi đã không nhỏ nữa, nhưng mặc một thân trực xuyết màu xanh ngọc nhìn vẫn rất có tinh thần, Lang Hoa không hiểu tại sao Hứa thị lại thích Từ Sĩ Nguyên mà không phải là phụ thân.
Cố Thế Hoành nói: “Khi đó còn không thể thương lượng với tổ mẫu con, đi rất vội vàng. Sau khi đến Tây Hạ ta liền nhớ con, có mấy lần có thể thông qua Chu Thăng đưa tin về nhà, ta suy nghĩ một chút vẫn là không làm, sợ lỡ như bị người ta để mắt tới lại mang đến tai họa cho mọi người. Khi đó Tây Hạ không thái bình, Lý Thường Hiển dã tâm hừng hực, lúc nào cũng có thể khởi binh. Liêu quốc nội loạn bị Kim quốc dán mắt vào... thấy những thứ đó, trong lòng ta càng thêm sợ hãi, rất sợ Đại Tề sẽ có ngày này.”
“Nghe nói Trấn Giang đánh trận, ta vô cùng sốt ruột, hận không thể lập tức trở về thăm mọi người, cũng không quan tâm Thần Tí Cung gì nữa, nhưng khi đó đang nguy cấp, ta lại sợ Lý Thường Hiển nhân cơ hội dấy binh,” Cố Thế Hoành nói rồi giơ tay vuốt tóc mai Lang Hoa, “Tâm tư bây giờ của con, phụ thân rõ nhất.”
“Rất nhiều chuyện đều khó mà dự liệu, cũng không ai có thể an bài thỏa đáng tất cả.”
Lang Hoa gật gật đầu.
Kiếp trước nàng không nhìn thấy Ninh Vương tạo phản, Thái tử cũng không bị bắt đến Kim quốc, sứ thần Kim quốc lại càng không tới Đại Tề, rất nhiều chuyện đều đã không còn như trước nữa.
“Lão gia, Đại tiểu thư.” Tiêu Ấp người còn chưa tới, giọng đã truyền tới.
Lang Hoa ngẩng đầu lên nhìn, Tiêu Ấp những năm này làm việc bên ngoài, rèn luyện đã rất thận trọng rồi, đột nhiên vội vàng như vậy, nhất định là có chuyện gì xảy ra.
“Sao thế?” Lang Hoa hỏi.
Tiêu Ấp thở hổn hển: “Trong kinh đưa tin tức tới, nói Ninh Vương chết rồi.”
Lang Hoa vốn dĩ lo lắng Ninh Vương sẽ nhân cơ hội này liên hiệp với Kim quốc gây ra chuyện gì, bây giờ nghe được tức thế này hết sức kinh ngạc.
Chẳng lẽ là Hoàng thượng nghĩ thông suốt rồi, cảm thấy vẫn là giết chết Ninh Vương là thỏa đáng nhất, vì vậy mới động thủ? Nếu như là như vậy, nàng sẽ tán thưởng Hoàng thượng hơn rất nhiều, đã muốn bảo vệ chính quyền của
mình thì phải giết tất cả những người có thể nhòm ngó hoàng vị. Nhất là bây giờ biên cương nổi chiến loạn, muốn chống giặc bên ngoài nhất định phải dẹp loạn bên trong.”
“Là Hoàng thượng?” Lang Hoa hỏi.
Tiêu Ấp lắc lắc đầu: “Chỉ là nói cung điện nhốt Ninh Vương bị hỏa hoạn, Ninh Vương bị thiêu chết trong đó.”
Tin tức như vậy không phán đoán được là Hoàng thượng gây nên hay là Ninh Vương dùng kế sách.
Lang Hoa mím mím môi, áp chế tâm tình kinh ngạc: “Từ Ninh Cung thì sao? Có động tĩnh gì không?”
Tiêu Ấp nói: “Thái hậu nương nương nổi giận, sai người cẩn thận kiểm tra trong ngoài cung, Hoàng thượng đến hành cung rồi, Thái hậu nương nương cũng vội vàng đi theo.”
Thái hậu nương nương kiểm tra người trong cung như vậy, lại theo sát Hoàng thượng, xem ra là dường như nghi ngờ có người làm hại Ninh Vương, cho nên dồn ép muốn Hoàng thượng nói rõ.
Nhưng trên thực tế, Thái hậu nương nương sẽ không làm như vậy, bởi vì Thái hậu nương nương đã biết tâm tư của Ninh Vương, đối với đứa con trai máu lạnh như vậy đã sớm thất vọng. Ninh Vương chết rồi, Thái hậu mặc dù sẽ có chút thương tâm, nhưng cũng không đến nỗi làm to chuyện như vậy. Thời cuộc bây giờ, Thái hậu sẽ chỉ giúp Hoàng thượng ổn định triều cục, tránh cho Kim quốc thừa cơ, làm sao có thể vô cớ gây chuyện.
Không đúng.
Nếu như Ninh Vương là bị Hoàng thượng hành quyết, bây giờ Từ Ninh Cung sẽ chỉ sai người giúp xử lý tang sự. Thái hậu nương nương sức khoẻ yếu ớt, thường ngày vô cùng mệt mỏi, ngay cả ngự hoa viên cũng lười đi, đừng nói đến việc làm to chuyện đến tận hành cung.
Thái hậu nương nương làm như vậy, nhất định có lý do của bà.
Nếu Ninh Vương chưa chết, hắn nhất định sẽ mượn lần hoả hoạn này ra khỏi cung.
Như vậy hắn sẽ khởi binh vào lúc này sao?
Ninh Vương nhân cơ hội giết vào kinh thành, lên ngôi làm Hoàng đế, nắm chính quyền trong tay, Bùi Khởi Đường ở Quảng Nam chẳng khác nào đã thua rồi. Binh mã trong tay Bùi Khởi Đường không đủ, nhất là sau khi đại chiến một trận với Giao Ly và Chu Diễm, nào còn có sức mà vào kinh tận trung.
Đáng sợ hơn là, lỡ Ninh Vương và Hoàng đế đều chết cả, Thái tử sẽ càng có lý do lên ngôi làm Hoàng đế hơn Bùi Khởi Đường.
Kim quốc nhất định sẽ phù trợ cho ngụy Thái tử này.
Cục diện này phải khống chế thế nào?
Trong lòng Thái hậu nương nương lại có tính toán gì?
“Phụ thân,” Lang Hoa nhìn Cố Thế Hoành, “Chúng ta không thể đi Quảng Nam nữa, chúng ta phải trở lại kinh thành, tối nay sẽ lên đường.”
Nàng chỉ có thể mong đợi, Bùi Khởi Đường ở Quảng Nam tất cả đều thuận lợi.
...
Trời dần dần tối, ba chiếc xe ngựa trên đại lộ cấp tốc chạy về phía trước, mười mấy người mặc áo ngắn vải thô màu xám, bảo vệ chặt chẽ xe ngựa.
Sau tiếng sấm, mưa như trút nước, quần áo trên người mười mấy người trong nháy mắt ướt đẫm, nhưng mặt bọn họ vẫn không biểu cảm, dường như không có bất kỳ cảm giác gì.
Gió thổi y phục một người trong đó, lộ ra lệnh bài bên eo.
Hoàng Thành Ti.
Bọn họ là người của Hoàng Thành Ti.
Mấy chục người quần áo đen mai phục hai bên đường, từng đôi từng đôi mắt chăm chú nhìn vào xe ngựa không dám buông lỏng chút nào.
“Là bọn chúng,” Người dẫn đầu nói, “Hộ vệ của Hoàng Thành Ti, xe ngựa trước sau đều là hạ nhân, chính giữa chính là Bùi Cố thị, Vương gia có lệnh, những người này giết không cần hỏi.”
Người y phục màu đen dẫn đầu nói xong phất phất tay, mấy chục bóng người lập tức bổ nhào về phía xe ngựa.