Thọ Vương Thế tử vội vàng tiến lên vỗ ngực Thọ Vương, “Phụ thân, những chuyện này người đừng quá bận tâm, bên cạnh Hoàng thượng có đám Lưu tướng nữa, nếu chuyện Khánh Vương chúng ta đều nghĩ tới rồi, Hoàng thượng cũng càng rõ ràng hơn…”
“Hoàng thượng rõ ràng cái gì?” Thọ Vương khoát khoát tay, “Ninh Vương vào thành sẽ là kết quả gì? Một người giả điên giả ngu lâu như vậy, cuối cùng có thể mở mày mở mặt, sẽ bù lại tất cả những uất ức phải chịu bao năm nay.”
Ninh Vương chịu bao nhiêu uất ức?
Ngày lễ ngày tết, bị họ hàng hoàng thất lấy ra làm trò cười. Thọ Vương Thế tử còn nhớ có một lần trong cung thiết yến, hai tiểu bối nghịch ngợm trong hoàng tộc lừa gạt Ninh Vương đi ra ngoài chơi, dẫn Ninh Vương xông vào nội cung. Sau đó Hoàng thượng giận tím mặt, khiển trách Ninh Vương ngay tại chỗ đã đành, còn mượn cớ ra oai, phạt Ninh Vương quỳ ở cửa cung hai giờ.
Còn có người cố ý nhắc tới hai chữ “A Tịnh” ở trước mặt Ninh Vương, chính là muốn đánh cuộc lúc nào Ninh Vương mới có thể bò ra khỏi tủ.
Thậm chí có người còn dẫn Ninh Vương đi kỹ viện.
Nếu như Ninh Vương đi thanh toán từng chuyện một, không biết họ hàng hoàng thất, văn võ bá quan phải chết bao nhiêu người.
Thọ Vương Thế tử nói: “Ninh Vương sẽ như vậy sao? Dẫu sao trước đây cũng không ai biết.” Muốn trách chỉ có thể trách Ninh Vương giả bộ quá giống.
Thọ Vương nhắm mắt lại: “Một quân chủ làm sao có thể để cho các ngươi nhớ lúc hắn sa sút nhất, hắn giả bộ càng giống trong lòng lại càng hận. Nếu không cũng sẽ không vì hoàng vị, khơi lên sự tranh đấu giữa Thái hậu và Hoàng đế. Hơn nữa trong lòng Ninh Vương rất rõ ràng, Hoàng thượng sẽ không dùng Bùi Khởi Đường, bởi vì sự hoài nghi của Hoàng thượng quá nặng, biết được thân phận của Bùi Khởi Đường, sẽ chỉ muốn trừ khử thật nhanh.”
Sắc mặt Thọ Vương Thế tử càng nặng nề: “Vậy chúng ta phải làm thế nào? Lỡ dùng Bùi Khởi Đường là dẫn sói vào nhà…”
Trong phòng tĩnh lặng.
Lão Thọ Vương yên lặng nhìn đồng hồ cát cách đó không xa, hồi lâu mới nói: “Hai cái cùng hại thì chọn cái ít hại hơn, ta không biết tương lai Bùi Khởi Đường sẽ như thế nào, ta chỉ biết không thể để cho Ninh Vương ngồi lên hoàng vị, cho nên, lúc cần thiết, ta phải dẫn người bảo vệ Bùi Khởi Đường.”
Nếu như để mặc cho Hoàng thượng đối phó Bùi Khởi Đường, đối phó Bùi gia, Cố gia, như vậy trong kinh chỉ càng thêm hỗn loạn, đến lúc đó cho dù viện quân có lợi hại hơn nữa, kinh thành cũng sẽ chưa đánh đã bại.
...
Thư Vương phi trở lại phủ, phụ tá lập tức tiến lên đón: “Vương phi chuyến này vẫn thuận lợi chứ?”
Thư Vương phi nhấp một ngụm trà, lúc này mới nhớ tới bà sở dĩ dẫn người đến Vệ sở tìm Bùi Tứ nãi nãi, đó là kế sách đã thương nghị với phụ tá.
Nhưng bà đã làm cái gì? Bà hoàn toàn không nhớ ra được gì cả.
Sắc mặt Thư Vương phi không khỏi thay đổi.
Phụ tá bị doạ một phen: “Vương phi, người đã làm sai điều gì rồi?”
Thư Vương phi ngước mắt lên: “Ta… quên mất rồi, ngươi bảo ta làm gì?”
Phụ tá giống như bị người ta dội một chậu nước lạnh, cả người trên dưới đều lạnh thấu tim, hắn lập tức nhớ tới lời của Vương gia: Chuyện ngươi an bài, nhất định đều phải là chuyện Vương phi có thể làm được, những lời này ngươi phải khắc ghi trong lòng, không thể quên.
Hắn không dám quên, cho nên mới…
“Vương phi,” Phụ tá nói, “Chúng ta đã nói, người đến Vệ sở nhìn thấy Bùi Tứ nãi nãi, phải xem tình hình mà làm, nhắc tới bệnh dịch làm bộ như rất sợ, còn phải hỏi thăm chuyện bánh thuốc với Bùi Tứ nãi nãi, phải để cho Thọ Vương Thế tử phi nhìn thấy Bùi Tứ nãi nãi sắp xếp tất cả ngăn nắp đâu ra đấy...”
“Ta làm rồi,” Thư Vương phi vội nói, “Ta đều làm rồi, cái gì mà xem tình hình mà làm ta quên rồi, có điều ta vẫn nhớ bánh thuốc, còn dẫn Thọ Vương Thế tử phi đến nơi làm bánh thuốc, chúng ta…”
Thư Vương phi dài dòng kể tất cả mọi chuyện lại một lần.
Chân mày nhíu chặt của phụ tá từ từ giãn ra, cuối cùng biến thành mặt đầy ý cười: “Người làm rất đúng.”
Thư Vương phi mặt đầy đắc ý: “Ngươi xem xem, cái này cũng không khó lắm, lúc đi ngươi còn dặn dò ta…”
Phụ tá không khỏi cười khổ trong lòng.
Vương phi của bọn họ có thể làm được, đó là bởi vì cái này… chính là bản tính của Vương phi, Vương gia thật đúng là hiểu
rõ Vương phi.
Thư Vương phi thở dài: “Cũng không biết Vương gia thế nào rồi, lúc nào mới có thể trở về.”
...
Trên đường từ Thái Nguyên đến kinh thành, Thái tử chọn một nhà trọ nhìn không bắt mắt, nhưng lại rất thoải mái.
Nói nó thoải mái là bởi vì trong nhà trọ có một kỹ nữ tuyệt sắc, đúng với sở thích của Thái tử.
Ăn tối xong, Thư Vương đến phòng Thái tử nói chuyện.
Thái tử đang chuẩn bị tắm uyên ương với kỹ nữ kia, mây mưa một phen, lại không ngờ bị Thư Vương phá đám.
“Ngài muốn làm gì vậy,” Thái tử không nhịn được nói, “Ngài thật là, tới lúc nào không tới, lại cứ đúng lúc này, bên ngoài trời sắp mưa rồi, bệnh đau thắt lưng do ta bị ngã ở Kim quốc lại phát tác, ta phải tắm nước nóng nếu không không thể thoải mái.”
Thư Vương không khỏi quan tâm nói: “Thái tử rất đau sao? Nếu không thì mời một lang trung tới xem cho Thái tử.”
“Đương nhiên là rất đau rồi, mỗi lần phát tác đều sống không bằng chết,” Thái tử lấy tay đỡ lưng, “Thư Vương chưa từng trải qua chiến trường, không biết vết thương do đao phải bao lâu mới có thể khỏi hết. Huống chi sau khi đến Kim quốc, ta một lòng muốn chết, không ăn không uống, mấy lần hôn mê, cho nên người luôn không thể khoẻ mạnh.”
Thái tử mỗi ngày đều phải nói những lời này một lần, Thư Vương nhưng lại luôn là bộ dạng chưa từng nghe thấy: “Thái tử những năm này chịu khổ rồi.”
Trong lòng Thái tử không khỏi cảm thấy thoải mái.
Ở Kim quốc mấy năm tuy nói không có tự do, nhưng người Kim quốc cũng không dám vô lễ với hắn. Bởi vì người Kim quốc biết hắn sớm muộn cũng sẽ trở về Đại Tề làm trữ quân của hắn.
Người Kim quốc muốn quan hệ ngoại giao với Đại Tề, đương nhiên phải giúp đỡ một người có giao tình với bọn họ làm đế vương.
Cho nên người Kim quốc sẽ không để cho hắn chết, phụ hoàng càng không nỡ để hắn chết. Hắn rời đi lâu như vậy, phụ hoàng vẫn không có con nối dõi khác, chỉ có hắn còn thì hoàng vị của phụ hoàng mới có thể vững chắc.
Thái tử nhàn nhã uống rượu: “Trải qua nhiều như vậy, bản Điện hạ càng hiểu rõ, bất luận gặp phải chuyện gì cũng không nên gấp gáp. Bây giờ chiến sự căng thẳng như vậy, chúng ta chạy tới kinh thành thì thế nào? Cổng thành đóng kín, hai quân giao đấu, chúng ta không có quân đội càng không có đất dụng võ, vạn nhất rơi vào trong tay Ninh Vương, không tránh được khiến phụ hoàng sốt ruột. Chúng ta chỉ có thể đợi, đợi đến khi viện quân đánh lui Ninh Vương, chúng ta cũng có thể thuận lợi trở lại trong cung.”
Thư Vương thở dài: “Thái tử gia nói có lý, nhưng nếu như… ta nói nếu như Ninh Vương phá được thành, chúng ta nên làm thế nào?”
Thái tử nói: “Vậy thì trở về…” Hai chữ Kim quốc suýt nữa buột ra khỏi miệng, ngay trước mặt Thư Vương hắn đương nhiên không thể nhắc đến Kim quốc, “Vậy thì nghĩ đủ cách tập trung quân đội chống lại Ninh Vương, trữ quân ta đây tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho tên Ninh Vương loạn thần tặc tử này.”
Thư Vương nghe gật đầu liên tục: “Đúng là Thái tử gia cân nhắc kỹ càng.”
Thư Vương vẫn không có ý rời đi, Thái tử nhướn mày lên: “Nói cách khác, Thư Vương có thể ở đây cũng là có phúc bằng trời. Bên ngoài chiến loạn, chúng ta bên này ít nhất có thể đi lại tự nhiên, được ăn ngon uống ngon. Trong lòng ngài bây giờ nhất định sẽ vui mừng, may mà nhận việc này, ngài yên tâm, ta cũng sẽ không bỏ Thư Vương lại đâu, bất luận bản Điện hạ đi đến đâu, đều dẫn Thư Vương cùng đi.”