Bí mật nếu như không giữ được, cuối cùng có thể sẽ biến thành tai hoạ.
Một điểm này không riêng gì Bùi gia, tất cả mọi người đều như thế.
Lúc Bùi Khởi Đường trở lại kinh thành nhậm chức, Bùi thái phu nhân cũng đã nhìn ra manh mối. Con trai của bà trong lòng bà hiểu rõ nhất, Bùi Tư Thông cho dù sủng ái Bùi Khởi Đường thế nào đi nữa, cũng tuyệt đối sẽ không thiên vị như vậy, một lòng một dạ lót đường cho Bùi Khởi Đường, hận không thể dùng tất cả quan hệ của Bùi gia lên người Bùi Khởi Đường.
Nhất là sau khi truyền ra lời đồn Bùi Khởi Đường là con trai của Khánh Vương, bà biết chuyện này hẳn không sai rồi. Bùi gia che giấu con trai của Khánh Vương, chính là đi lên con đường của Khánh Vương. Mặc dù bà ủng hộ lập công, nhưng bà càng muốn trong nhà luôn bình an. Tuy nhiên, mũi tên đã bắn ra không lấy lại được, nếu đã chọn thì phải toàn lực ứng phó.
Chu gia cũng giống như vậy, chọn con đường không thể quay đầu.
Mạc Như bị người Chu gia xui khiến, muốn trói Bùi gia lên chiếc thuyền Chu gia. Không thể không nói, Chu gia coi như là nhìn xa trông rộng, sớm đã nghĩ đến con cờ Mạc Như này, bất luận như thế nào cũng sẽ mang đến quấy nhiễu cho Bùi gia. Cho dù bà có xử lý Mạc Như, cháu trai của bà chỉ sợ cũng sẽ buồn khổ theo, còn có mấy đứa trẻ của Mạc Như đều sẽ chịu ảnh hưởng.
Chu gia là một nhân vật cứng rắn, trước đây luôn giấu tài mới bị người ta đánh giá thấp. Nếu thật sự để cho bọn chúng kích động nội loạn kinh thành thì không biết ai thắng ai thua.
Bùi thái phu nhân nhìn Biện ma ma: “Lôi bà ta xuống đánh chết!”
Bùi Đại nãi nãi kinh ngạc trợn mắt, lập tức đưa tay ra ngăn trước mặt Biện ma ma: “Tổ mẫu… không… người không thể như vậy… Biện ma ma là con dẫn theo từ nhà mẹ đẻ tới, những người khác đều xuất giá rồi, bên cạnh con cũng chỉ còn lại bà ấy.”
“Vậy thì bà ta càng đáng chết hơn,” Bùi thái phu nhân nói, “Bà ta xui khiến ngươi làm những chuyện này, không nghĩ cho ngươi, mà là đã sớm nghe phân phó của Chu gia, làm dấy lên sóng gió ở Bùi gia.”
Biện ma ma bị chặn miệng, đôi mắt lóe lên ánh nước, mặt đầy trông đợi nhìn Bùi Đại nãi nãi, hiển nhiên là muốn Bùi Đại nãi nãi cứu bà ta.
Bùi Đại nãi nãi nhào tới lôi vải trong miệng Biện ma ma ra.
Biện ma ma lập tức nói: “Đại Nãi Nãi, người yên tâm Chu gia sẽ thắng, Chu gia nhất định sẽ thắng, mạng Bùi gia nợ Chu gia, cũng nên trả rồi, bọn chúng phải trả. Hoàng thượng biết được sự thật Bùi gia không một ai thoát được, cho dù bọn chúng giết nô tỳ… bọn chúng cũng sẽ chết rất nhanh thôi, mọi người đều giống nhau, đều sẽ chết… bởi vì kinh thành sắp nội loạn rồi.”
Biện ma ma nói xong, một ngụm máu đen lập tức trào ra từ trong miệng bà ta, nhưng trên mặt vẫn lộ ra nụ cười vặn vẹo, Bùi Đại nãi nãi dựng hết tóc gáy, không tự chủ được lui về phía sau.
Nàng ta hoàn toàn không ngờ Biện ma ma sẽ như vậy. Biện ma ma từ trước đến nay luôn nói lời ngon tiếng ngọt với nàng ta. Biện ma ma mà cho dù nàng ta tức giận thế nào cũng đều mỉm cười, lại tự cắt đứt tính mạng như vậy.
Đây là vì sao?
Rốt cuộc là vì sao?
Bùi Đại nãi nãi bị mồ hôi ướt hết vạt áo, nàng ta nhìn chằm chằm Biện ma ma đang đau khổ co giật trên đất, tâm tình sợ hãi siết chặt lấy trái tim nàng ta.
Cho đến khi hai chân Biện ma ma thẳng tắp không có động tĩnh nữa, nàng ta giống như cũng ngừng thở, bên tai vẫn là tiếng hô to của Biện ma ma: Chu gia nhất định sẽ thắng.
Chu gia nhất định sẽ thắng.
Nàng ta từ trước đến nay chưa từng hoài nghi, bởi vì phụ thân là người nàng ta tôn kính nhất. Nàng ta biết Chu gia dưới tay phụ thân nhất định càng ngày càng hưng vượng, nhưng nàng ta chưa từng nghĩ phải trải qua một con đường thế nào.
Nàng ta chỉ muốn gặp lại phụ mẫu và huynh đệ tỷ muội thôi, nàng ta không muốn bọn họ chết, cũng không muốn Biện ma ma chết.
Là bởi vì Cố Lang Hoa, nếu như không phải là người của Cố Lang Hoa bắt Biện ma ma, cũng sẽ không ép Biện ma ma đến con đường cùng.
Bùi Đại nãi nãi đang ngẩn ra, nha hoàn bên ngoài đi vào nói: “Thái phu nhân, bên ngoài truyền tới tin tức nói, Tứ nãi nãi bị thương.”
...
Lang Hoa dường như nhìn thấy một thanh chủy thủ sắc bén đến trước mắt, tất cả tới quá nhanh, thế nên nàng không kịp né tránh, chủy thủ kia liền cắm vào ngực nàng.
Chuyện phía sau nàng không nhớ được nữa, trong cơn mơ mơ màng màng, cũng không biết mình đang ở đâu,
khắp nơi đều là một mảng đen kịt, không biết qua bao lâu, nàng nghe có người gọi ở bên tai: “Lang Hoa, Lang Hoa...”
Nàng mở mắt ra, thấy một đôi mắt trong suốt, một gương mặt anh tuấn.
Bùi Khởi Đường.
Sao lại là Bùi Khởi Đường.
Hắn nhìn không có gì khác thường ngày, nhiều ngày chinh chiến không lưu lại trên mặt hắn một chút mệt mỏi nào, cả người nhìn vẫn hồng hào.
Hắn trở lại rồi, hắn từ Quảng Nam trở lại rồi.
Vui vẻ lập tức tràn đầy trái tim Lang Hoa, nhiều ngày xa cách khiến cho nàng nếm được mùi vị nhớ nhung, không quan tâm gì khác, nàng giang hai tay ôm lấy cổ Bùi Khởi Đường.
Quảng Nam thế nào rồi, sao hắn lại đột nhiên trở lại? Ninh Vương bên ngoài làm sao có thể để cho hắn vào thành, nàng có một bụng lời muốn hỏi, nhưng không biết làm sao, một chữ cũng không nói ra được.
Bùi Khởi Đường đưa tay ra từ từ xoa vai nàng. Không biết bắt đầu từ khi nào, nàng vô cùng thích động tác như vậy của hắn, tựa vào vòng ngực rộng rãi của hắn, vô cùng thoải mái, dường như mệt nhọc bao nhiêu ngày đều quét sạch.
Nàng không nói lời nào, hắn cũng không nói, yên tĩnh hưởng thụ thời khắc bình yên này.
Không biết qua bao lâu, Lang Hoa bỗng nhiên run cầm cập, một cảm giác lạnh lẽo từ tứ chi truyền tới, lại nhìn xung quanh, khắp nơi đều vắng vẻ.
“Khởi Đường.” Nàng theo bản năng gọi một tiếng, cả người lập tức giật mình.
“Lang Hoa.” Giọng Hàng thị truyền tới bên tai.
Lang Hoa từ từ mở mắt ra, nhìn thấy bên giường toàn là bóng người, đứng ở trước mặt là Hàng thị, sau đó là Bùi thái phu nhân và Bùi phu nhân, Bùi Thập tiểu thư đứng ở cuối giường, mắt đỏ đỏ, trong tay nắm một cái khăn vừa bị vặn xoắn lại.
Lang Hoa muốn chống người lên.
Bùi thái phu nhân lập tức nói: “Mau nằm xuống… như thế làm sao có thể ngồi dậy.”
Lang Hoa cảm thấy cả người mềm nhũn không có sức, tay nàng sờ trước ngực, phía trên là một cái khăn vải, nhưng nàng không cảm thấy đau đớn.
“Con bị thương sao?” Lang Hoa ngẩng đầu lên.
Hàng thị cầm chặt tay Lang Hoa: “May mà Ngô Đồng ở bên cạnh, nếu không hậu quả không thể tưởng tượng nổi. Sau này lúc ra ngoài, không được để Ngô Đồng cách con quá ba bước, những kẻ này lại lòng dạ ác độc như vậy, ra tay thâm độc như vậy với con.”
Giết nàng là vì không để cho Hoàng thượng kết minh với Bùi Khởi Đường đi!
Nàng cũng lơ là quá, chỉ biết là có người muốn làm loạn ở kinh thành, nhưng không ngờ bọn chúng muốn đẩy nàng vào chỗ chết.
“Trên người rất đau sao?” Bùi phu nhân quan tâm hỏi.
Lang Hoa lắc lắc đầu, chỉ là hơi đau chút xíu, có thể thấy vết thương không nặng lắm, trừ cái này ra nàng chỉ là cảm thấy lạnh: “Đổi cho con một cái chăn dầy hơn đi.”
Hàng thị bị doạ, lập tức đưa tay đặt lên trán Lang Hoa: “Có phải sốt rồi không.” Phát hiện trán Lang Hoa không hề nóng, lúc này bà mới thở phào nhẹ nhõm.
Lang Hoa cười nói: “Con không sao, có lẽ là mấy ngày nay mệt quá, nên nhân cơ hội này ngủ một giấc.”
Đáy mắt Hàng thị tràn đầy vẻ thương xót: “Con không thể như vậy nữa, sẽ khiến bản thân mệt mỏi mà đổ mất.”
Lang Hoa nhẹ nhàng lắc lắc tay Hàng thị: “Trừ mệt ra con còn cảm thấy đói, muốn ăn mì mẫu thân nấu, một bát mì dương xuân lớn nóng hổi.”
“Được,” Trên mặt Hàng thị hiện lên nụ cười: “Ta sẽ đi làm.”
Lang Hoa gật gật đầu, vẻ mặt vô cùng thả lỏng.
Bùi phu nhân không khỏi xúc động, Lang Hoa nhận lại Từ phu nhân thật là tất cả đều vui mừng. Đứa trẻ có mẫu thân, mẫu thân cũng tìm được đứa trẻ, tình cảm giữa mẹ con không gì thay thế được.
Hàng thị đứng lên định đi ra ngoài, Tiêu ma ma tiến vào nói: “Người trong cung đến rồi, còn dẫn theo không ít cấm quân.”