Thánh chỉ Lễ bộ viết rất nhanh truyền đến, Tề Đường lấy tư cách là Thế tử của Khánh Vương ghi vào gia phả hoàng thất, ba ngày sau do Khánh Vương phi thay mặt nhận ấn, chính thức phong làm Khánh Vương.
Bùi gia trên dưới đều rất vui mừng.
Bùi thái phu nhân đích thân chuẩn bị, thu xếp sai người treo đèn lồng đỏ lên, mặc dù trong kinh gặp chiến loạn, nhưng nhận tổ quy tông, phong thưởng tước vị chuyện lớn như vậy cũng không thể qua loa, trong nhà có thể làm được gì thì phải làm cho tốt.
Bùi Tư Thông nhìn hạ nhân bận rộn trong lòng cảm xúc rất phức tạp, ông vốn dĩ nên rất vui mừng, nhưng trong lòng luôn có chút chua chua, không dễ chịu.
Giống như là ai cướp mất con trai của ông vậy.
Bùi Tư Thông nhân lúc Bùi thái phu nhân quay đầu, giơ tay lau lau khóe mắt hơi ẩm ướt.
Bùi thái phu nhân nhìn thấy, không khỏi dở khóc dở cười, không ngờ con trai còn có lúc như vậy.
Đến khi tâm tình của Bùi Tư Thông ổn định lại, Bùi thái phu nhân mới nói: “Còn có không ít cấm vệ ở cửa, theo ta thấy trong viện của Lang Hoa phải điều động thêm mấy hạ nhân đáng tin, lỡ Hoàng thượng nuốt lời chúng ta cũng không thể khoanh tay chịu chết.”
Ánh mắt Bùi Tư Thông sáng lên, không ngờ mẹ già lớn tuổi như vậy, còn có tâm tư như thế, chẳng trách có thể nuôi được người con trai có tầm nhìn xa trông rộng, có lòng can đảm sáng suốt như ông ta: “Mẫu thân, người nói có lý.”
Mấy người vừa nói chuyện vừa đi vào trong phòng.
Trên mặt Bùi thái phu nhân đầy ý cười: “Cũng coi là không phụ người có lòng, làm khó con năm đó giấu diếm gia đình làm ra một chuyện như vậy.”
Mặt Bùi Tư Thông đỏ lên: “Đều là con trai không tốt, con trai nghĩ nếu như không nói, trong nhà có thể bớt đi một phần nguy hiểm.” Loại chuyện này đương nhiên càng ít người biết càng tốt.
“Ta thì không có gì,” Bùi thái phu nhân nhìn Bùi phu nhân, “Chịu ấm ức là nàng dâu của con kìa, những năm này nó nghe không ít lời bịa đặt đồn nhảm, nhưng đều đè ép xuống, bất luận con làm gì nó đều có thể tin tưởng, nếu không chỉ sợ không đợi con làm thành chuyện, trong nhà đã nổ tung rồi.”
Bùi Tư Thông biết đạo lý này.
Bùi phu nhân ngượng ngùng cúi đầu xuống: “Đây có là gì chứ, nói cho cùng ở bên ngoài chịu đựng vẫn là lão gia.”
Bùi thái phu nhân hài lòng nhìn con trai và con dâu: “Được rồi, không nói nữa, triều đình có nói phải đi lễ nghi thế nào không? Mặc dù Khánh Vương không ở kinh thành, nhưng cái nên đi tranh, chúng ta một cái cũng không thể thiếu. Nếu Hoàng thượng muốn sai Khánh Vương hồi kinh cứu giá, phải có chút thành ý, phải trả lại phủ Khánh Vương, Khánh Vương phải nở mày nở mặt. Còn có điều quan trọng nhất, là không thể lật lọng, đợi đến khi Khánh Vương đánh lui Ninh Vương, Hoàng thượng lại lấy cái tội gì mà hại Khánh Vương vào đại lao.”
Không đợi Bùi Tư Thông nói gì, Bùi thái phu nhân liền nhìn qua: “Nếu như cái này con đều không làm được, thì con uổng công vô ích rồi.”
Bùi Tư Thông liên tục gật đầu: “Mẫu thân, con trai hiểu rồi.”
Bùi thái phu nhân nói: “Thật là không dễ dàng gì, dòng dõi hoàng thân chịu khổ sở nhiều năm như vậy, còn nhỏ đã phải đánh trận ở bên ngoài lại một người một ngựa đi tây lộ Quảng Nam. Cho dù bây giờ có được Vương tước, cũng không phải là thừa hưởng bóng mát của tổ tiên mà là do chính mình giành lấy. Bây giờ trong kinh thành nhiều người như vậy đều chờ nó đến cứu, để cho tất cả mọi người đều biết thân phận của nó, không quá chứ?”
Không quá.
Bùi Tư Thông nói: “Cho nên con trai cũng không cúi đầu trước mặt Hoàng thượng.” Cho dù là Hoàng thượng muốn giết ông, ông cũng không thể làm mất mặt phủ Khánh Vương.
“Vậy thì đúng rồi,” Ánh mắt Bùi thái phu nhân sáng lên, “Khánh Vương nhất định sẽ trở lại, cũng sẽ đánh thắng trận, chúng ta sẽ ở trong kinh chờ nó.”
...
Lang Hoa uống canh nóng nằm ở trong chăn ấm, ngủ một giấc ngon lành, ngày hôm sau lúc tỉnh dậy lại cảm thấy có chút kỳ quái.
Loại cảm giác này rất quen thuộc, nhưng nàng nhất thời không nhớ ra nổi.
“Sao thế?” Hàng thị lo lắng cho Lang Hoa trời chưa sáng đã dậy, nghe thấy trong phòng có động tĩnh lập tức qua để kiểm tra, “Có phải vết thương lại đau không?”
Lang Hoa lắc lắc đầu, tóc đen bóng rủ xuống khiến nàng càng gầy gò hốc hác, Hàng thị vô cùng đau lòng.
“Ta xem xem.” Hàng thị giơ tay sờ trán Lang Hoa.
Lang Hoa ngẩng đầu lên cười nói: “Không sao đâu, mẫu thân đừng quá lo lắng, con chỉ
là...” Động một cái như vậy, nàng đột nhiên cảm thấy nửa mình dưới có chút ướt…
Lang Hoa ý thức được nguyên nhân.
Cho nên tối hôm qua nàng mới cảm thấy lạnh, bụng mới cảm thấy nặng trịch, bây giờ càng đau hơn, không phải vì vết thương, hoá ra là...”
“Mẫu thân,” Mặt Lang Hoa đỏ lên, “Con khả năng là… nguyệt sự tới rồi.”
Hàng thị kinh ngạc ngẩn ra, rất nhanh cười rộ lên: “Đây là chuyện tốt.”
Thật là trùng hợp, Lang Hoa không khỏi bật cười, vậy mà lại đến vào lúc này.
“Đừng gấp,” Hàng thị nói, “Ta kêu hạ nhân tìm y phục sạch sẽ đến cho con thay.”
Hàng thị nói xong liền đi căn dặn hạ nhân.
Đến khi Lang Hoa thay xong y phục và chăn nệm, một chén nước đường đỏ nóng hổi đưa đến trước mặt nàng. Lang Hoa nhìn hơi nóng bốc lên, lần đầu tiên cảm giác được mình là một đứa trẻ có mẹ. Trước đây những chuyện này, Hứa thị sẽ không nói cho nàng biết, kiếp trước nguyệt sự của nàng luôn không đúng lịch, Lục Nhị thái thái oán trách nàng rất nhiều. Nàng đi nói với Hứa thị, Hứa thị cũng chỉ khiển trách nàng không biết điều dưỡng cơ thể. Nàng đã từng coi những thứ oán trách và lạnh nhạt kia thành quan tâm, hôm nay mới biết ở bên cạnh mẫu thân sẽ có cảm giác thế nào.
Nàng không yếu ớt như vậy, chỉ là chìm đắm trong tình thân giờ phút này thôi.
“Mẫu thân ngồi xuống đi,” Lang Hoa kéo Hàng thị, “Đừng làm nữa, con đã ổn rồi.” Thật ra thì lúc sớm nàng đã lén xuống giường đi lại rồi.
Hai mẹ con vừa mới nói mấy câu thì Tiêu ma ma đi vào nói: “Phu nhân, Đại tiểu thư, Từ Quận vương phi và Thư Vương phi tới.”
Đều là tới thăm dò bệnh tình!
Lang Hoa sửa sang lại tóc và y phục: “Mau mời bọn họ vào đi!”
Khoảng một chung trà, Thư Vương phi và Từ Quận vương phi liền đi vào.
“Rốt cuộc bị thương ở chỗ nào,” Mặt Thư Vương phi đầy bức thiết, “Thật đáng hận mà, thích khách kia lại hoá trang thành thương binh, ngươi một lòng trị thương cho hắn, hắn lại lấy oán trả ơn, lương tâm ném cho chó ăn rồi.”
Từ Quận vương phi cũng nói: “Thế nào rồi, đỡ hơn chút nào không? Ta cầm chút thuốc ngoại thương đến, không biết có thể có tác dụng không...”
Lang Hoa tựa vào gối mời hai vị Vương phi ngồi xuống: “Ta đã khoẻ hơn nhiều rồi.”
Từ Quận vương phi ngắm Lang Hoa: “Lần đầu tiên gặp Lang Hoa, trong lòng ta liền cảm thấy rất gần gũi, hoá ra thật sự là người một nhà. Đợi Lang Hoa nhận ấn, sách rồi, luận về thân phận ta có lẽ còn phải quy củ hành lễ với Lang Hoa, gọi một tiếng Khánh Vương phi.”
Lang Hoa đưa tay ra: “Không được, người là trưởng bối.”
Từ Quận vương phi nói: “Quy củ là quy củ, lễ nghi là lễ nghi, đương nhiên không thể qua loa, ta hẳn nên hành quốc lễ trước, lại hành gia lễ,” Nói rồi nhìn Hàng thị ý cười càng sâu hơn, “Từ phu nhân có thể sinh một nữ nhi giỏi, chúng ta bây giờ đều trông chờ vào Khánh Vương và Vương phi đó.”
“Đâu có,” Hàng thị lập tức nói, “Đều là công lao của lão thái thái và Cố đại nhân Cố gia.” Bọn họ chỉ là được hưởng lợi thôi, cho nên bà và lão gia ghi nhớ ân tình của Cố gia cả đời.
“Cũng không dễ dàng gì,” Từ Quận vương phi nói, “Từ đại nhân và phu nhân ngay cả gia đình cũng không quan tâm, luôn ở đây với Khánh Vương phi, Từ gia bên kia… Haiz, nhà đều bị sơn phỉ đốt mất, Từ lão phu nhân luôn ở trong phòng hạ nhân, ta thấy không ổn, nên dành ra một căn nhà, hôm nay mời lão phu nhân qua đó.”
Nghe lời này Hàng thị kinh ngạc ngước mắt lên, định nói, nhưng lại bị Lang Hoa kéo tay lại.
Từ Quận vương phi nói tiếp: “Lão phu nhân nghe nói tin tức này có phải cũng vui vẻ yên tâm hơn rất nhiều rồi không?”