Tổ tiên của Cố gia vốn là ở khu vực Hồ Quảng, Cố tổ phụ là đại quan tam phẩm tiền triều, sau khi vương triều mới thiết lập, ông thề không vào triều làm quan, sau mới di chuyển đến Trấn Giang, mua một căn nhà rộng mấy trăm mẫu đất, từ đó qua lại gầy dựng lên đất đai, đem theo hạt giống tiểu hương, thông qua cày sâu cuốc bẫm, làm thành một năm ba vụ, không những nuôi được mấy trăm hộ tá điền mà còn trở thành hộ trồng lúa lớn nhất ở Trấn Giang, ở Giang Chiết cũng có tiếng tăm lừng lẫy. Chỉ đáng tiếc, con nối dõi đời thứ nhất của tổ phụ suy bại, trước là Nhị thúc không còn, mà sau đó là phụ thân nàng mất sớm, cứ thế điền sản trong tộc đều là do tổ mẫu lo liệu. Mấy năm nay tổ mẫu do bệnh tật liên miên nên tinh lực kém đi, liền phân nhà cho mấy người trong tộc, nhị tổ phụ ở huyện Kim Đàm, bọn họ thì ở lại huyện Đan Đồ.
Cố gia và Lục gia là mấy đời qua lại, tổ tiên làm quan cùng triều, lại cùng hẹn nhau từ quan về ở ẩn, Lục lão thái thái là em gái ruột của tổ mẫu, hơn ba mươi năm trước Lục gia phá bỏ quy tắc không làm quan, bắt đầu bồi dưỡng con cái tham gia thi cử, trước sau có mấy người vào triều nhậm chức. Chiếu theo lời Lục gia, ba mươi năm này Lục gia luôn săn sóc cho Cố gia, nếu không Cố gia cũng không thể an phận ở một chỗ. Thế nhưng trong lòng nàng biết, hai nhà có thể cùng nhau tương hỗ lẫn nhau mấy chục năm là do quan hệ lợi ích không thể cắt đứt, đất đai của Lục gia đều là do Cố gia chiếu cố, đây là hồi báo của Cố gia đối với Lục gia.
Lang Hoa thu lại tâm tư đang bay xa, Lục nhị thái thái bên này uống chút trà cho nhuận giọng, bắt đầu nói chuyện chính, “Lão thái thái nhà chúng ta bảo ta đến hỏi di lão thái thái có nắm chắc chủ ý muốn cùng chúng ta đến Hàng Châu hay không?”
Trái tim Lang Hoa không nhịn được mà đập mạnh hai cái.
Chính là chuyến đi đến Hàng Châu này, từ đó về sau nàng sống nhờ ở Lục gia.
Mà tổ mẫu và người trong tộc cũng chết thảm ở Trấn Giang.
Sau lần này, nàng cũng không còn gia đình nữa.
Lang Hoa cảm thấy tổ mẫu cầm lấy tay của nàng vuốt nhẹ, có lẽ vẫn chưa nắm chắc chủ ý.
Cố tam thái thái ho một tiếng, "Mẹ, bên phía nhị bá đã chuyển đi khỏi Kim Đàm rồi, nói là đợi đến sang năm thế cục ổn định thì mới quay về.”
Cố lão thái thái nghe thấy câu nói này thì cười lạnh, “Lão hồ ly đó sớm đã có tin tức nhưng lại không nói với chúng ta, một nhà lớn nhỏ sau khi chuyển đi mới giả bộ đưa tin tức đến chính là muốn chê cười chúng ta."
Tuy rằng cả nhà Nhị tổ phụ chuyển đi, nhưng nhị bá ở lại lại mâu thuẫn với quan viên triều đình, đất đai ở huyện Kim Đàm vì thế mà vị tịch thu xung công, nhị tổ phụ không có cách nào đưa tin tức đến được.
Lang Hoa cảm thấy ánh nhìn của tổ mẫu rơi trên người mình, nửa ngày bà mới thở dài một hơi, vẻ mặt đầy ắp sự tiếc nuối và xót xa.
Tiếng của tổ mẫu so với lúc trước càng mạnh mẽ hơn mấy phần, “Người già như ta đây đi không nổi, chúng ta không so được với nam đinh bên phía huyện Kim Đàm, ta đi rồi thì ai ở lại chăm sóc tổ tiên?”
Cố tam thái thái cúi đầu xuống, nửa ngày mới ngượng ngùng nói: “Nghe nói phải đánh trận, lão gia nhà chúng ta bị doạ cho không động nổi, bảo con khuyên mẹ, không bằng để lại mấy tá điền trông nom, nhiều nhất là năm sau chúng ta đã quay về rồi.”
Ý tứ của Tam thẩm là cho dù có thế nào cũng không ở lại Trấn Giang.
“Đi?” Cố lão thái thái nhìn Khương ma ma bên cạnh một cái, Khương ma ma lập tức bày gối ra, Cố lão thái thái dựa vào, thở dài một hơi, “Đi chưa được ba ngày các ngươi đã muốn trên làm tang sự trên đường cho ta sao?”
Sắc mặt Cố tam thái thái lập tức thay đổi, vội nói: “Mẹ, người ngàn vạn lần đừng tức giận, con dâu bởi nghe nói đám phản quân đó sớm đã giết đến đỏ cả mắt, sợ rằng nếu bọn chúng thật sự đánh đến đây, tá điền nhà chúng ta làm sao có thể địch lại được, trong nhà này toàn người già trẻ nhỏ... không phải là... không phải là...”
“Tam thái thái nói đúng lắm,” Lục nhị thái thái thừa cơ nói, “Lão thái thái nhà chúng ta cũng là nghe nói đến cái này mới muốn tạm thời rời khỏi tai hoạ, phụ thân
và ca ca của ta cũng nghĩ cách sắp xếp một đội nhân thủ đưa chúng ta đến Hàng Châu trước.”
Nghe đến câu này, Cố lão thái thái cau mày nhìn Lục nhị thái thái, “Nói như vậy, không giống như triều đình nói, đã phái năm vạn đại quân đến chi viện cho thành Trấn Giang?”
Lục nhị thái thái nhếch nhếch môi, “Theo lý mà nói thì lời này cháu dâu không thể nói được.”
Cố lão thái thái nhìn Khương ma ma, Khương ma ma lập tức dẫn mấy hạ nhân trong phòng ra ngoài, sau đó cẩn thận đóng cửa lại.
Lục nhị thái thái buông chén trà trong tay xuống, dùng khăn tay lau lau khoé miệng rồi mới nói: “Cháu dâu chỉ có thể nói, được điều động là quân đội Lĩnh Bắc, hôm nay cha và anh trai của cháu trấn thủ Trấn Giang đều không biết nên làm thế nào mới tốt...”
Cố tam thái thái thở ra một hơi lạnh, “Lĩnh Bắc cách Trấn Giang xa như thế, vạn nhất phản quân nhanh chân đến trước, vậy thì phải làm sao?”
Cố lão thái thái mệt mỏi nhắm mắt lại, nếp nhăn ở khoé mắt giống như chạc cây bị tuyết lớn che phủ, một mảnh lạnh lẽo. Rời xa tổ nghiệp là điều bà không muốn làm nhất, thân thể của bà cũng thật sự là không chịu được đường xa xóc nảy. Tính toán kỹ lại, cả Cố gia già trẻ lớn bé đến mấy chục người, không có tính toán từ trước, kéo cả nhà rời khỏi Trấn Giang là việc không thể làm. Lục gia thì không như thế, điền sản không nhiều bằng Cố gia, tá điền và người trong nhà cũng ít hơn Cố gia quá nửa, Lục lão thái thái tuổi tác còn trẻ, Lục gia lại nhiều nam đinh...”
Nghĩ đến điều này, trong lòng Cố lão thái thái chua chát một trận.
Đại hoạ sắp đến nơi, ai mà không muốn đi, nhưng mà bà nhất định sẽ chết ở giữa đường, bà cũng không sợ chết, thứ bà phải đối diện là mấy trăm tá điền của Cố gia và gia nghiệp thiết lập hơn tám mươi năm này.
Nếu như không chăm sóc tốt sản nghiệp này, lánh lạn quay về, Cố gia phải dựa vào cái gì mà sống tiếp?
Bên phía nhị Lão thái gia còn có lão nhị lưu lại trông nhà, bà thì không tìm nổi một người có thể giao phó.
Trong lòng Cố lão thái thái thê lương, dường như bà đã ngửi thấy mùi vị suy bại của Cố gia, Cố thị sẽ từ đó ngã xuống không gượng dậy được.
Không có ai có thể vãn hồi.
Điều duy nhất bà có thể làm lại là đem gia sản giao phó cho Lục gia, nhờ Lục gia chăm sóc đứa con trai và con dâu không hăng hái tranh giành kia, còn có cháu gái đáng thương, con dâu trưởng goá bụa của bà, để bọn họ rời xa Trấn Giang mà lánh nạn.
Vận mệnh và hậu nhân của Cố gia, chỉ có thể xin Lục gia bố thí.
Từ nay về sau, thế cân bằng giữa hai nhà Cố, Lục triệt để bị phá vỡ.
Không có trao đổi lợi ích, Lục gia với kẻ ăn mày trước cửa có gì khác nhau.
Bà muốn cả đời kiên cường này cho dù có tính rõ được cả con đường chết cũng phải tranh thủ vì mình, cho nên mới để cho bà già gần chết như bà ở lại nơi này, cùng tồn vong với Cố gia.
Cố lão thái thái nhìn cháu gái trên giường, vốn muốn tìm cách an ủi, thế nhưng đôi mắt sáng ngời đó của cháu gái trong nháy mắt đâm thẳng vào tầm mắt bà, trong ánh mắt còn mang theo ao ước và an ủi, còn có sự bướng bỉnh và kiên cường, bất chợt dường như thắp lên một ngọn đèn sáng trong trái tim chán chường của bà.
Đôi mắt đó dường như đang nhắc nhở bà đừng dễ dàng ra quyết định này.
Cố lão thái thái ngẩn ra, thế nhưng lập tức lại phủ định cách nghĩ của mình.
Một đứa trẻ tám tuổi, cho dù là thông minh cũng không thể có trí tuệ như vậy được, trong lúc khủng hoảng như thế này là đưa ra được chủ ý gì.
Cố lão thái thái khe khẽ vỗ cánh tay Lang Hoa, vừa muốn mở miệng tuyên bố quyết định của mình thì lại nghe thấy tiếng nói trẻ con trong trẻo, “Trấn Giang là nhà của cháu, tại sao chúng ta lại phải rời đi? Tổ mẫu không đi, Lang Hoa cũng không đi.”