Con ngươi âm u của Bùi Khởi Đường lóe lên ánh sáng nhàn nhạt, giữa hai lông mày là sự lão luyện vững vàng vượt quá tuổi tác. Hắn khẽ ngước mắt lên, lập tức có thể khiến cho người ta ngửi thấy mùi máu tanh xơ xác tiêu điều, khóe miệng dường như hơi cong lên, giống như mang theo nụ cười, nhưng lại lạnh như băng tuyết.
Đàm Thịnh đột nhiên cảm thấy câu hỏi của mình rất ngu xuẩn, nơi này là đất Tề, ông ta chẳng qua là tù binh bị Đại Tề bắt được, ông ta có quyền gì đặt ra nghi vấn như vậy.
Bùi Khởi Đường bình tĩnh: “Hạ thần của phiên quốc không có văn thư, mang theo vũ khí vào Đại Tề tập kích biên cương ta, một khi bắt được lập tức tử hình.”
Lập tức tử hình, Đàm Thịnh trợn mắt, người Tề không phải nên bắt ông ta đòi điều kiện với Vương thượng sao? Đến lúc đó ông ta mới lựa chọn lấy mạng đền nợ nước, ông ta là trọng thần của Giao Ly nên được đối đãi như vậy.
Đàm Thịnh mới nghĩ tới đây đã bị xách cổ áo kéo dậy, bị người kéo đi.
“Đợi đã,” Đàm Thịnh hô to, “Thế này không đúng, Khánh Vương... chuyện của Chu gia ngươi còn chưa biết, Vương thượng chúng ta…”
Bùi Khởi Đường ngước mắt lên, ánh sáng trong con ngươi giống như chiếu sáng xung quanh: “Tộc Chu thị là phản thần của Đại Tề, có liên quan gì đến Giao Ly ngươi?”
Môi Đàm Thịnh run rẩy, trợn to mắt, cái này có liên quan gì đến ông ta.
Chu gia, Chu Diễm đều là người Đại Tề, hắn bắt đi là người Tề.
“Ta là...” Đàm Thịnh ngẩng đầu lên, “Ta…”
Vương Phụng Hi bên cạnh nói: “Ngươi không là gì hết.”
Chu Diễm cách Đàm Thịnh không xa, ông ta mặc dù thảm hại nhưng trên mặt vẫn hiện lên tia cười khoái chí: “Đàm Thịnh, ngươi muốn đối phó ta, ha ha ha, ngươi muốn lừa gạt ta, quay đầu lại không ngờ mình cũng rơi vào kết cục như vậy. Đây là Đại Tề, không phải Giao Ly của ngươi, ngươi chỉ có kết quả bị giết chết. Nói cho cùng ta còn là phạm quan của Đại Tề, ngươi thì sao? Chẳng là gì hết.”
“Không ngờ, ngươi sẽ chết trước mặt ta.”
Vẻ mặt Chu Diễm vừa vui sướng vừa mang theo mấy phần điên dại, ít nhất những người Giao Ly này sẽ chết trước mặt ông ta.”
Bùi Khởi Đường giơ tay ra hiệu cho người bên cạnh động thủ, mấy cái đầu người tròn xoe lập tức rơi trên mặt đất, máu tươi nhiễm đỏ đất bên bờ.
Đàm Thịnh ra sức run rẩy, cuối cùng ông ta không thể trở lại Giao Ly, mà là chết không rõ ràng ở Đại Tề như vậy. Bùi Khởi Đường thậm chí sẽ không đưa thi thể của ông ta trả lại Giao Ly.
Hoá ra ông ta cũng sợ chết.
Đao sắc bén vung tới, Đàm Thịnh nhắm hai mắt lại, mũi đao rơi lên cổ ông ta, máu tươi bắn ra ngoài, bắn lên mặt Chu Diễm.
Chu Diễm còn chưa vì thế mà cảm nhận được thống khoái, lập tức lại bị sợ hãi bao phủ. Đàm Thịnh chết rồi, Bùi Khởi Đường chuẩn bị trừng trị ông ta thế nào.
“Khánh Vương gia,” Giọng Chu Diễm khàn khàn, “Ngài hãy nể tình Chu gia và Bùi gia là quan hệ thông gia, cho ta lập công chuộc tội đi, ta nguyện dẫn binh tấn công Giao Ly, không thắng không về.”
Chu Diễm biết bất luận nói như thế nào, Bùi Khởi Đường cũng sẽ không mềm lòng, người làm việc lớn sẽ không để ý những thứ này, giống như Ninh Vương, giống như Hoàng thượng...
Ông ta vừa mới vừa nghĩ tới đây, nhưng bất ngờ lại thấy Bùi Khởi Đường đi lên trước mấy bước.
“Bùi gia quả thật nợ Chu gia mười mấy mạng người,” Giọng Bùi Khởi Đường trong suốt, “Bùi gia đối với ta ân trọng như núi, nhân tình này ta có thể trả thay Bùi gia.”
Bùi Khởi Đường vừa dứt lời Chu Diễm lập tức cảm thấy tay nhẹ đi, dây thừng trói hai tay đã bị tháo ra, trong lòng Chu Diễm mừng rỡ như điên, Bùi Khởi Đường thật sự chịu tha cho ông ta một lần.
Ngay sau đó một thanh kiếm bị ném ở dưới chân ông ta.
Bùi Khởi Đường nhìn Chu Diễm: “Nếu như ngươi thắng ta, thì có thể rời khỏi đây, nếu như thua rồi, cũng coi là chết vẻ vang.”
Chỉ như vậy?
Chu Diễm không khỏi ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn Bùi Khởi Đường. Bả vai Bùi Khởi Đường rất rộng, nhất định là học võ từ nhỏ mới có khí lực như vậy, lại dùng trường đao làm vũ khí, có thể thấy lực cánh tay khiến cho người ta khó mà ngang hàng. Chân dài mà thẳng tắp, đi cũng rất nhẹ, thân hình nhất định vô cùng linh hoạt.
Chu Diễm không nhịn được nuốt nước bọt, cổ họng đau rát, ông ta dẫn binh đánh trận nhiều năm như vậy, cũng coi là gặp qua vô số người, chưa có lần nào cảm thấy mình căn bản không có chút phần thắng nào.
Cho dù là trở về hai mươi năm trước, ông ta cũng không bằng Bùi Khởi Đường. Nghĩ như vậy, ông ta liền không còn ý chí chiến đấu, nhưng đây là cơ hội cuối cùng
của ông ta.
Chu Diễm lật tay nắm lấy kiếm trong tay, lấy tốc độ nhanh nhất đâm tới phía Bùi Khởi Đường. Kiếm có lợi ích của kiếm, mũi kiếm có thể theo khe hở của áo giáp mà đâm vào cơ thể người. Bùi Khởi Đường mặc dù mặc áo giáp, nhưng không che được cái cổ mềm mại, chỉ cần ông ta thuận lợi, cục diện trước mắt sẽ có thể đảo ngược, ít nhất ông ta có thể chạy trốn.
Mấy con tuấn mã buộc bên bờ, chỉ cần ông ta cướp được một con sẽ có cơ hội sống sót, không có ai hiểu rõ địa thế xung quanh bằng ông ta, chỉ cần để ông ta cướp được cơ hội trước, những người đó rất khó bắt được ông ta.
Ông ta không phải là muốn mạng của Bùi Khởi Đường, ông ta không có lựa chọn nào khác, ai bảo Bùi Khởi Đường cho ông ta cơ hội, đây cũng là vận may của ông ta.
Bùi Khởi Đường thậm chí còn chưa rút đao ra, Chu Diễm càng ngày càng cảm thấy phần thắng của mình rất lớn, mắt thấy mũi kiếm sắp rơi lên người Bùi Khởi Đường, nhưng cả người Bùi Khởi Đường giống như lá rơi trên mặt hồ bị gió thổi đi, bỗng chốc đung đưa.
Chu Diễm lập tức xoay người, điều chỉnh phương hướng tấn công, lần này ông ta nghiến răng, lấn người tiến lên dùng hết toàn lực, bởi vì cơ hội của ông ta không nhiều, có lẽ chỉ nội trong ba chiêu.
Chu Diễm chỉ cảm thấy trước mắt chợt lóe hàn quang, một cây nhuyễn kiếm xuất hiện trước mặt ông ta, nhuyễn kiếm trong tay Bùi Khởi Đường giống như đôi cánh nhẹ nhàng, vạch ra độ cong hoàn mỹ trên không trung, rơi lên kiếm của Chu Diễm.
Tiếng kim loại va vào nhau vang lên, sau đó nhuyễn kiếm trượt theo mũi kiếm xuống, chấn động truyền tới từ thân kiếm gần như đánh rách gan bàn tay Chu Diễm, tiếp đó kiếm rơi khỏi tay, rớt xuống đất.
Chỉ hai chiêu ông ta đã bại.
Sắc mặt Chu Diễm phờ phạc, trên trán đầy mồ hôi to như hạt đậu, chân ông ta mềm ra quỳ một chân xuống đất. Đều nói hậu sinh khả úy, nhưng ông ta lại không ngờ mình sẽ bại thảm như vậy, chờ đợi ông ta là cái chết.
Ông ta không muốn chết, không muốn chết ở đây.
Chu Diễm nhìn Chu phu nhân, Chu phu nhân đã che kín mắt đứa bé trong lòng.
Ai ai cũng biết ông ta sắp chết rồi, nhưng ông ta vẫn muốn sống tiếp.
“Khánh Vương... Khánh Vương gia...” Trong giọng Chu Diễm tràn đầy cầu xin: “Ta... nguyện nhận tội… cho ta thêm một lần…”
Ánh mắt dửng dưng của Bùi Khởi Đường rơi lên người Chu Diễm: “Ngươi muốn giết ta sao?”
Cái chân còn lại của Chu Diễm cũng quỳ xuống cầu xin: “Không, ta chưa từng nghĩ qua… thật sự chưa từng nghĩ qua.” Ông ta làm sao dám nói ra như vậy.
Bùi Khởi Đường cụp mắt xuống: “Vậy thì thật đáng tiếc, ta sẽ nhớ từng người muốn giết ta.”
Chu Diễm không hiểu ý của lời này, ngẩng đầu lên chỉ thấy Bùi Khởi Đường đưa nhuyễn kiếm trong tay cho thiếu niên bên cạnh, ông ta đang định phỏng đoán thân phận của thiếu niên kia.
Sau khi thiếu niên kia nhận được nhuyễn kiếm, gần như không có bất kỳ sự ngừng lại nào, trực tiếp đưa thanh kiếm kia đến trước mặt ông ta.
Không, là cổ của ông ta.
Đau đớn và ấm nóng đồng thời truyền đến.
“Hự” Chu Diễm chỉ kịp phát ra một âm thanh, máu tươi liền liền mãnh liệt trào ra, ngăn lấy miệng ông ta, ông ta trợn mắt nhìn người giết chết ông ta đó, thiếu niên kia hiển nhiên là lần đầu tiên giết người, vẻ mặt căng thẳng xẹt qua khuôn mặt thiếu niên, sau đó là sự vẻ vang và kiêu ngạo.
Cái chết của ông ta cuối cùng trở thành khởi đầu vinh hiển của một người khác.
Chu Diễm cảm thấy máu tươi tưới đẫm ngực ông ta, chìm ngập mũi miệng khiến cho ông ta không cách nào thở được nữa, ông ta trừng mắt ngã xuống.
Một khắc cuối cùng, ông ta nghe thấy tiếng hoan hô.
Người thiếu niên giết ông ta được nâng cao lên, ông ta nghe thấy mấy chữ cuối cùng, Từ Khải Chi.