trong kho gạo, Hà đại chưởng quỹ cũng bị chặn miệng lại, trói thành một cái bánh chưng, chỉ đợi kéo về R ng
uan binh cũng bắt được tất cả đông bọn, bắt đầu kiểm điểm "1585, NS am Wam, Người cưỡi ngựa trên sườn núi kéo vải che mặt xuống, lộ ra diện mạo ban đầu, khuôn mặt 器 tuấn đó của hắn dưới ánh nắng mặt trời phát ra ánh sáng nhàn nhạt.
Vương Phụng Hi đi qua, |ဇုပ္ပ giọng nói: "Lâu lắm không nhìn 臀 tình cảnh như vậy rổi, lần trước vẫn là lúc Vương gia còn sống, lãnh thổ Giang Chiết bị huỷ diệt, nhìn thấy những kẻ đạo tặc sát nhân không chớp mắt đó bị trừng phạt thật là sảng khoái trong lòng. Chỉ đáng tiếc Vương gia 畿 người ta hãm hại... từ đó về sau phàm là quan viên nhậm chức của Giang 器 thì đều giống như bị đi đày vậy, cẩn thận {{ုး ly từng tí mà làm việc, mấy cái phương 器 có lợi cho dân mà Vương gia để ra đó cũng không có ai dám áp dụng trong một thời gian ngắn lại quay về bộ dạn y như lúc ban đầu. Lận này nểu Trấn Giang không thủ được, bách tỉch Giang Chiểt còn không biết là phải chịủ bao nhiêu khổ sở nữa.
Vương Phụng Hi ngẩng đầu lên nhìn về phía Triệu Linh đang ngôi trên ngựa, vừa rồi công tử giục ngựa qua đây, bộ dạng phong lẫm lẫm đó ಟ್ವಿಟ್ಟಿ?" dường như là một nam tử trưởng thẳnh cao lớn, cho dù có che mặt thì toàn thân vẫn tản mát ra một cỏ ung dung rực rỡ, cho nên cũng không ai coi hắn là một đứa trẻ.
Cho nên Vương Nhân Trí mới có thể ngộ nhận tử là hộ vệ mảnh hổ bên cạnh Vương gia. Chỉ vì mãnh hổ thấp thấp một chút, khi hắn và công tử chia ra, điều hắn 器 常 chính là công tử tuổi còn nhỏ nên che giấu tránh được Vương Nhân Trí ùng bắt.
"Công tử, người không thể ở lại chỏ này, vẫn là nghe theo sự an bài của Vương gia lúc còn sống đi đến kinh thành đi, ở đó sẽ càng an toàn hơn.” Vương Phụng Hi thấp giọng khuyên nhủ.
Triệu Linh nhìn về hàng xe lương thực được quan binh chuyển đi, trên mặt lộ ra nụ cười, “Đợi xong chuyện ở Trấn Giang rồi ta sẽ đi đến kinh thành.”
Bây giờ vẫn chưa thể đi được.
Vương Phụng Hi không nhịn được mà nhíu mày, "Bảy giờ tuy Chương đã
tìm thấy lương thảo bị chiếm cứ, thế nhưng dù sao thì người của Thái tử cũng ở nơi
này, nhiều người lắm tai mắt, vạn nhất bị bọn chúng phát giác ra sự tồn tại của
chúng ta, bọn chúng nhất định sẽ thừa lúc hỗn loạn vằ danh nghĩa phản tặc tiến
hành tiêu diệt, chúng ta chưa chắc có thể an toàn mà rút lui. Nếu nhử công tử xảy
鼬#ಟ್ಟ gì, tôi không biết tương lai phải báo cáo với Vương gia ở dưới cửu tuyến ư thế nào.”
Triệu Linh nói: “Ngươi yên tâm, ta tự nhiên sẽ có cách an toàn mà thoát thân.”
Vương Phụng Hi biết chuyện mà công tử đã muốn làm, từ trước đến nay không thể thương lượng, chỉ đành than thở, “Vẫy tôi viết một phong thư về kinh thành, bảo bên đỗ chuẩn bị cho tốt, không được xảy ra bất cứ sơ xuất gì”
Triệu Linh nhìn tất cả trước mặt, trước mắt liên hiện lên cặp mắt trong suốt kia của Cố Lang Hoa.
ჭუწჭ biết bên phía nàng có thuận lợi hay không, Lục Anh hẳn đã chạy tới Cố gia để hỗ trợ,
Với thân phận Lục Anh, đương nhiên sẽ xuất hiện ở Cố gia. Triệu Linh phóng người lên ngựa, chuyện này còn chưa xong đâu.
Chờ Vương Phụng Hi lấy lại tỉnh thẩn, ngựa của Triệu Linh đã chạy không thấy tung tích, may mà có hai người tùy tùng tiến lên, "Vương tiên sinh ngài đừng nóng, công tử đã sắp xếp xong xuôi rồi, không bao lâu nữa công tử và ngài sẽ chạm mặt ở
Trấn Giang
Vượng Phụng Hi không khỏi cảm thán mình đã từ từ già đi, không biết lúc nào mới có thể đuổi kịp bước chân Triệu Linh.
Cố tam thái thái đem hộp gỗ đàn tử ဂျိုး cho Hàn Chương, Hàn ngự sử vội vàng nhìn sang, sau đó hết sứề kinh ngạc đứng lên, nhìn về phĩa Mẫn Hoài, "Mản đại nhân, bổn quan tin tưởng ngươi như vậy, ngươi lại làm ra loại chuyện này?”
Mẫn Hoài không có biểu tình gì.
Hàn Chương thanh âm trẩm thấp, “Cữu cữu, chỗ tiền bạc này rốt cuộc là từ đâu tói?"
Lý Húc không đợi được Mản Hoài nói chuyện, liên vội vàng mở miệng, “Có phải là ương phi thưởng xuống hay không?”
Lời này bất quá là thêm dâu vào lửa thôi. Muốn đem sai lẩm của Mẫn Hoài dẫn tới trên người Ninh Vương.
Mản Hoàiệười lạnh một tiếng, “Cái này không có bất kỳ quan hệ gì với Ninh Vương và Vương phi, trên ngẫn phiếu này khộng viết bất kỳ một khoản tham ô nào, cảc ngươi dựa vào cái gì muốn định tội danh của ta?”
Mẫn Hoài đến bâygiờ vẫn còn mạnh miệng, Hàn ngự sử cũng không gấp, bởi vì hắn biết chỉ cẩn đủổi kịp những lương thực kia, Mẫn Hoài sẽ chạy không thoát.
Hàn ngự sử nhìn về phía Cố lão thái thái và Cố đại tiểu thư trong phòng.
Không biết làm sao, hôm nay người của Cố gia lại phá lệ phối hợp, không để cho hắn tổn lấy nửa câu, Cố tam thải thái liên ngoan ngoãn lẩy ra hộp gỗ đàn tử, vội vàng phùi sạch quan hệ với Mẫn gia.
TË đổ mọi người đẩy, Cố gia có thể làm hương thân ở Trấn Giang, đương nhiên cũng biết tuỳ mặt gửi lời.
Ai cũng đều biết Mẫn Hoài lẩn này không thể tránh thoát, hắn phải giải thích thế nào về những ngân phiếu và lương thực này? Bất luận giải thích như thế nào cũng sẽ làm cho người ta nghi ngờ.
Cố đại tiểu thư bên cạnh cũng không có bộ dạng hùng hổ dọa người, dường như đang yên lặng chờ đợi cái gì.
Nàng đang chờ cái gì chứ? Hàn ngự sử không khỏi tính toán tâm tư của Cố đại tiểu thư.
“Đại nhân.” Đãị viên bỏng nhiên lại gần nói, “Những lượng thực kia đã tìm được rối, Vương đại nhân Vương Kỳ Chấn đã áp tải đưa về thành rối."
Trong
lòng Hàn ngự sử không nhịn được mà khen ngợi, hẳn hướng Lý Húc bên cạnh nhẹ nhàng gật đầu một cải, trong mắt Lý Húc lập tức lộ ra nụ cười.
Hàn Chương cũng lập tức nhận được tin tức, mười chiếc xe chưa hoàn toàn tìm thấy hết, đuổi được bỗn chiếc xe, thủ vệ đã từng canh gác cửa thành nhận rõ, người theo xe chính là người đêm đó câm lộ dẫn của Mẫn Hoài dắt xe ra khỏi thành.
Nhân chứng, vật chứng đếu đủ, Mản Hoài đã không thể nào chối cãi.
Hàn Chương trên mặt lộ ra vẻ phức tạp, nửa ngày mới dặn dò, “Để cho người đem lương thực áp tải đến phủ nha
Thủ hạ nhưng lại có chút do dự, “Chỉ sợ là... trong chốc lát... không thể đưa đi... cửa thành tập trung không ít bách tính, mấy con đường sắp đi đều chật cứng hết rồi!”
Trên xe kéo đều là lương thực, vạn nhất bị bách tính phát hiện, giành lấy lương thực không còn một mống, bọn họ phải lấy cái gì tới định tội Mẫn Hoài, Hàn ngự sử không khỏi có chút mỏng nảy.
Hàn ngự sử đứng dậy, “Không bằng chúng ta đi xem một chút”
Đám người Hàn Chương vẫn chưa nói gì, thanh âm non nớt đã vang lên, “Mấy vị đại nhân cũng phải cẩn thận chút, ta nghe tổ mẫu nói, thời điểm nạn châu chấu, triều đình hạ i Ri hát giúp nạn thiễn tai, kết quả bởi vì phủ nha thủ hạ không đủ, lúc ấy liên loạn lên, kết quả bị thương một vị chủ bạc, chết hai vị đãi viên.”
Mẫn Hoài lạnh lùng nhìn về phía Hàn ngự sử, “Cho dù là muốn định tội cho Mẫn mỏ thì lúc này cũng không gấp, nếu như trên xe quả nhiên có lương thực, còn vô căn cứ biến mất sao?”
Hàn ngự sử hơi nhíu mày, hắn sợ chính là sẽ vô căn cứ biến mất.
Cố gia hiển nhiên là đang nói thay cho Mẫn Hoài, không muốn để cho bọn họ bây giờ đi ဖူ đến của iii Nếu như lúc 譬 có người đi xúi giục bách tính cướp
ạo, chỉ bắng vào những người ngựa mà Hàn Chương và Vương Kỳ Chấn mang theo, căn bản khó mà lo được hết.
Lại nói, còn có hạ nhân áp tải xe ngựa ra khỏi thành đó, hắn mới là nhân chứng mấu chốt.
Vạn nhất người này có sơ xuất gì thì chính là chết không đối chứng, cũng không ai có thể chứng minh những thứ gạo này có liên quan với Mẫn Hoài.
Hàn ngự sử nhìn về phía Lý Húc.
Theo lý thuyết, bây giờ không nên động đến binh mã Lý Húc mang tới, Lý Húc mang tới là viện quân của Hàn Chương mà triều đình phái xuống, ဂျိန်နုံ quy vệ Lý Thành Mậu thống lĩnh, Lý Thành Mậu vẫn còn chưa vào Trấn Giang, những nhân Lại R còn có hạ nhân áp tải xe ngựa ra khỏi thành đó, hắn mới là nhân chứng mճu chծt.
Vạn nhất người này có sơ xuất gì thì chính là chết không đối chứng, cũng không ai có thể chứng minh những thứ gạo này có liên quan với Mẫn Hoài.
Hàn ngự sử nhìn về phía Lý Húc.
Theo lý thuyết, bây giờ không nên động đến binh mã Lý Húc mang tới, Lý Húc mang tới là viện quân của Hàn Chương mà triều đình phái xuống, quy về Lý Thành Mậu thống lĩnh, Lý Thành Mậu vẫn còn chưa vào Trấn Giang, những nhân Lại còn có hạ nhân áp tải xe ngựa ra khỏi thành đó, hắn mới là nhân chứng mճu chճt.
Vạn nhất người này có sơ xuất gì thì chính là chết không đối chứng, cũng không ai có thể chứng minh những thứ gạo này có liên quan với Mẫn Hoài.
Hàn ngự sử nhìn về phía Lý Húc.
Theo lý thuyết, bây giờ không nên động đến binh mã Lý Húc mang tới, Lý Húc mang tới là viện quân của Hàn Chương mà triều đình phái xuống, quy về Lý Ji, Mậu thống lĩnh, Lý Thành Mậu vẫn còn chưa vào Trấn Giảng, những nhân mã này khôn S nào giao vào trong tay Hàn Chương được, cho nên những người này mới trú đóng ở bên ngoài Trấn Giảng, chỉ có m người hộ vệ ăn mặc thành người của Lý gia cùng đi bên cạnh Lý Húc. Vạn nhất chuyện viện quân để cho Hàn Chương biết được, Hàn Chương nhất định sẽ dùng những người này sung vào đội ngũ quần lương hai vạn người của hẳn.
Thì chẳng khác nào vì Hàn Chương mà giải quyết vấn để khó khăn. Bọn họ đến là để trói buộc Hàn Chương, tuyệt không thể giúp Hàn Chương được.
Thế nhưng trước mắt, chuyện gấp phải tòng quyên, bọn họ không thể không mạo hiểm làm việc.
Hàn ngự sử hướng về phía Lý Húc nháy mắt.
Lý Húc lập tức hiểu, đứng lên nói: “Ta còn mang theo từ nhà mấy tên hộ vệ, liền bồi mấy vị đại nhân cùng đi, nhất định có thể bảo vệ được mấy vị đại nhân chu toàn”
Hàn ngự sử đứng lên trước, "Nếu đã như vậy, chúng ta hãy đi xem một chút đi!”