Ninh Vương đứng ở trước trận nhìn Bùi Khởi Đường mặc áo giáp màu trắng dẫn người xông vào chiến trận.
Giống như một thanh kiếm sắc sức mạnh vô địch, khiến cho quân đội hai bên nhao nhao hỗn loạn.
Ninh Vương siết chặt ngón tay.
“Trường thương, bọn chúng có trường thương, có... có... đó là Thiết Diều Tử...” Binh sĩ bắt đầu kêu lên, lời của hắn còn chưa nói hết, một mũi tên đã xuyên qua cổ họng hắn, “oành” một cái nổ tung thành một mảnh bụi máu.
Trái tim Ninh Vương thít chặt lại, đây là Thần Tí Cung Từ Tùng Nguyên mang về từ Tây Hạ, là thứ hắn muốn nhất. Sau khi Thần Tí Cung vào kinh, Hoàng thượng liền ra lệnh Bộ binh mô phỏng làm theo, nhưng không có mấy người có thể điều khiển.
Hoàng đế muốn xem sự uy vũ của Thần Tí Cung, không ngờ lại thấy biểu diễn không ra gì của lính bắn nỏ, lập tức mất hứng. Nếu Hoàng thượng đã không thích, Bộ binh cũng không có lý do gì mà tốn nhân lực vật lực đi rèn nữa, từ đó gác lại. Hắn kêu cấm vệ cầm một cái Thần Tí Cung đến xem, dùng hai lần hắn liền phát hiện, cung tên này không thích hợp để trang bị cho binh sĩ. Bởi vì lấy sức lực bình thường của binh sĩ, chỉ có thể liên tục bắn ra năm mũi tên, sau đó cánh tay sẽ hoàn toàn mất sức, đừng nói là giương cung lên lần nữa, đến tay cũng không cách nào mà giơ lên bình thường được.
Cho nên sau khi Tây Hạ làm ra cung, Lý Thường Hiển mới tốn nhiều thời gian để đào tạo cung thủ. Người Tây Hạ cường tráng, muốn tìm một đội ngũ có lực cánh tay phi phàm cũng không khó, nhưng người Tề lại khác. Uy lực của Thần Tí Cung tuy lớn, nhưng ở Đại Tề căn bản không tạo ra được quy mô sử dụng lớn, từ đó về sau hắn cũng không nghĩ đến chuyện này nữa.
Không ngờ kỵ binh của Bùi Khởi Đường lại trang bị Thần Tí Cung, chẳng những như vậy, bọn chúng còn mượn dùng Thiết Diều Tử của Tây Hạ, toàn bộ kỵ binh giống như là đoạt từ trong tay Lý Thường Hiển. Rốt cuộc là vận may hay là Bùi Khởi Đường lúc đem Thần Tí Cung về đã động tư tâm, che giấu bí mật sử dụng.
“Vương gia, người chỉ cần ở lại đây, bất kể Bùi Khởi Đường hay Định Viễn Hầu đều bó tay hết cách. Chỉ cần bảo vệ tốt Ninh Vương, lấy tiếng tăm của Ninh Vương là có thể không ngừng thu gom nhân mã. Chỉ cần còn chủ soái là có thể ổn định chiến cuộc, binh mã của Định Viễn Hầu không dám đối chọi với chúng ta, mấy lần tập kích đều hao binh tổn tướng, bây giờ đổi thành Bùi Khởi Đường cũng giống như vậy thôi.”
Ninh Vương gật gật đầu, điều hắn phải làm chỉ là đứng ở đây quan sát toàn bộ thế cục, chỉ cần hắn tìm được nhược điểm của Bùi Khởi Đường, là có thể thắng lợi hoàn toàn.
Ninh Vương vừa nghĩ tới đây, loáng thoáng nghe thấy tiếng la hét cách đó không xa truyền tới.
Ninh Vương nhíu mày cẩn thận nghe.
Âm thanh kia càng ngày càng gần.
“Tiêu diệt Vương Đàn.”
Sau một trận mưa tên, kỵ binh của Bùi Khởi Đường nhanh chóng đến gần, tất cả mọi người phát ra tiếng kêu gào.
“Loạn thần tặc tử Vương Đàn, giả danh Ninh Vương phạm thượng mưu phản, Hoàng thượng có lệnh tiêu diệt Vương Đàn và Ninh Vương giả, kẻ đi theo chịu tội như nhau.”
Vương Đàn? Ninh Vương giả?
Ninh Vương ngẩn người ra, tướng sĩ xung quanh đều ngơ ngác nhìn nhau.
Triều đình sao lại nói Vương Đàn nổi loạn? Ninh Vương giả ở đâu ra? Ninh Vương rõ ràng đang ở đây.
“Vương gia, đây... Bọn chúng muốn làm gì?” Vương Đàn mở to miệng, hồi lâu vẫn chưa lấy lại được tinh thần, làm sao lại chĩa mũi nhọn vào ông ta, hơn nữa Ninh Vương giả ở đâu ra?
Nghe thấy tiếng hô này, quân trận vốn dĩ hỗn loạn, bây giờ càng thêm lộn xộn.
Mã Uy bên cạnh cũng nói: “Vương gia, cái này không đúng, bọn chúng làm sao có thể nói người là Ninh Vương... giả.”
“Tiêu diệt Vương Đàn, tiêu diệt Ninh Vương giả.”
Có phải là bọn họ nghe nhầm rồi không?
Nhưng tiếng kêu từ trong quân đội của Bùi Khởi Đường truyền ra lại rõ ràng như vậy.
Ninh Vương siết chặt tay, sắc mặt trở nên tái mét. Bùi Khởi Đường lại dám làm như vậy, lại dám gán tất cả lên đầu Vương Đàn, vu hãm hắn là Ninh Vương giả. Cứ như vậy sẽ còn ai dựa vào bọn họ nữa, một Vương Đàn nhỏ bé, danh không chính ngôn không thuận làm sao có thể gánh đại nghiệp thay đổi triều đại.
“Bổn vương là con trai của Tiên hoàng, bọn chúng lại dám đổi trắng thay đen,” Ánh mắt Ninh Vương mạnh mẽ nhìn Mã Uy, “Ngươi dẫn năm ngàn binh mã khẩn cấp tiêu diệt Bùi Khởi Đường, nếu như có thể lấy đầu của Bùi Khởi Đường, Bổn vương thưởng ngươi kim bài miễn tử.”
Mã Uy đáp một tiếng: “Thuộc hạ nhất định không phụ sự phó thác của Vương gia.”
Giết.
Ánh mắt Ninh Vương đã biến thành đỏ ngầu, nhất định phải giết chết bọn chúng, nhiều năm trước hắn từng dùng kế giết cả nhà Khánh Vương, bây giờ hắn có thể giết chết đứa con phòng ngoài của Khánh Vương như cũ. Một Bùi Khởi Đường nhỏ bé dựa vào cái gì tới tranh thiên hạ với hắn, hắn phải khiến cho Bùi Khởi Đường nếm được sự lợi hại của hắn.
...
Khe núi cách đó không xa, Định Viễn Hầu cũng nghe thấy tiếng kêu gào.
“Bọn họ đang hô cái gì thế?” Định Viễn Hầu nhìn lính liên lạc.
Lính liên lạc lập tức nói: “Bọn họ đang hô tiêu diệt Vương Đàn và Ninh Vương giả.”
Ánh mắt Định Viễn Hầu sáng lên, đây chính là kế sách của Bùi Khởi Đường? Nhắm vào Ninh Vương, khiến cho tất cả mọi người cho rằng người mưu phản là Vương Đàn mà không phải Ninh Vương. Kế sách này hay, nhưng có thể thành không? Bọn họ chỉ hô mấy tiếng là tất cả mọi người sẽ tin tưởng sao? Là có thể tìm được cơ hội áp chế quân phản loạn sao?
“Định Viễn Hầu,” Bùi Tiền bước nhanh vào hành lễ với Định Viễn Hầu, “Vương gia của chúng ta nói rồi, ngài không phải muốn tìm trung quân đại doanh của Ninh Vương sao? Ngài không cần tìm nữa, rất nhanh ngài có thể gặp được Ninh Vương và Vương Đàn rồi.”
Ánh mắt Định Viễn Hầu sáng lên, hai ngày nay bọn họ gặp cản trở khắp nơi, nếu như có thể tìm được Ninh Vương, cuối cùng có thể kích thích sĩ khí trong quân rồi, nếu không tương lai trở lại kinh thành ông ta nhất định sẽ phải chịu tội.
Định Viễn Hầu nói: “Khánh Vương gia bảo chúng ta làm thế nào?”
Bùi Tiền nói: “Vương gia của chúng ta nói rồi, ngài có thể lợi dụng chiến hào đến gần tường thành, ở đó chờ Ninh Vương.”
Trái tim Định Viễn Hầu nóng lòng muốn thử, Bùi Khởi Đường đúng là khiến cho quân phản loạn loạn lên rồi, có lẽ cũng có thể dẫn bọn họ đánh thắng trận.
Đánh cược, ông ta sẽ đánh cược ván này với Khánh Vương.
...
Kinh thành, Cần Chính Điện.
Thường An Khang cẩn thận bưng trà cho Hoàng đế, toàn bộ đại điện đều yên tĩnh, Thường An Khang lặng lẽ nhìn Khánh Vương phi. Tính khí của Khánh Vương phi và Đông Bình Trưởng Công chúa rất giống nhau, so với nữ tử bình thường gan dạ hơn nhiều, đứng đúng mực ở nơi đó, cho dù Hoàng thượng sầm mặt, nàng ta cũng không có nửa điểm sợ hãi.
“Ninh Vương giả?” Hoàng đế nhìn Lang Hoa, “Nếu như Ninh Vương bị thiêu chết trong cung rồi, thì sẽ không có tội mưu phản.”
“Đúng thế,” Giọng Lang Hoa trong suốt, “Ninh Vương không mưu phản, mưu phản chính là Vương Đàn.”
Ánh mắt Hoàng đế sâu thẳm, “Ngươi là muốn Trẫm bỏ qua cho phủ Ninh Vương và Ninh Vương sao?”
Lang Hoa ngẩng đầu lên: “Ninh Vương chỉ là một kẻ ngốc, bất luận là bây giờ hay là trên sách sử, hắn đều là một Vương gia ngốc. Hắn chưa từng làm gì cả, chưa từng mưu phản, chưa từng có bất kỳ chiến tích gì, cuối cùng chết trong tay một cung nhân nhỏ bé. Tên của hắn sẽ chỉ xuất hiện trong gia phả hoàng thất, rất nhanh sẽ bị người ta quên mất, giống như từ trước đến nay chưa từng có trên đời này, thậm chí không bằng một Vương Đàn. Vương Đàn cho dù là chết cũng là một phản thần, vĩnh viễn đều sẽ bị người đời phỉ nhổ.”
“Ninh Vương nằm gai nếm mật cả đời, cuối cùng đạt được chẳng qua chỉ là một cái danh kẻ ngu.”
Khóe miệng Hoàng đế từ từ giương lên, không thể không nói, những lời này của Khánh Vương phi khiến cho hắn rất vui sướng. Ninh Vương giấu tài nhiều năm như vậy, chịu nhiều ủy khuất như vậy, cuối cùng cũng chẳng qua chỉ là một kẻ ngu, kết quả như thế sẽ khiến cho Ninh Vương khó chịu hơn cả chết.
Đây là chủ ý hay, thứ Ninh Vương muốn có hắn lại cứ không cho. Nếu đã như vậy thì để cho Ninh Vương cả đời làm kẻ ngu, vĩnh viễn không xoay mình được.
“Chuẩn,” Hoàng đế nhìn Hàn thị, “Nếu như Hàn thị lập được công lớn, tội danh trước đây có thể miễn xá.”
Hàn thị cung kính dập đầu: “Hoàng thượng thánh minh, tội phụ nhất định sẽ dùng hết toàn lực cống hiến cho triều đình.”
Nụ cười dần dần nở ra bên miệng Hoàng đế, hắn thật
sự muốn tận mắt xem Ninh Vương rốt cuộc là cái bộ dạng gì.
...
Bên ngoài thành, quân phản loạn dùng xe ném đá, nhưng rất khó đánh trúng kỵ binh di chuyển thần tốc, đổi sang dùng trường mâu và dây thừng gạt ngựa tấn công Bùi Khởi Đường, hơi có chút tác dụng, nhưng cũng tiến triển chậm chạp.
Mã Uy dẫn cấm vệ bên cạnh mới ra ngoài được nửa giờ, đầu của ông ta đã bị treo trên trường đao của Bùi Khởi Đường.
Tiếng vó ngựa lộn xộn vang lên giống như đang cười nhạo quân phản loạn không có năng lực.
Bùi Khởi Đường không muốn đánh chiếm chiến trận của quân phản loạn, hắn hình như chỉ là muốn chọc giận Ninh Vương.
“Vương gia, người nhìn lá cờ trên tường thành đi.”
Ninh Vương đi về phía trước hai bước, ngẩng đầu lên nhìn qua, trên tường thành trừ cờ của Đại Tề và Hoàng đế ra lại có thêm một lá cờ của Khánh Vương. Hoàng đế là đang hoan nghênh Khánh Vương hồi kinh, có lá cờ Khánh Vương này, văn thư triều đình phát ra trước đây liền được chứng thực.
Sắc mặt Ninh Vương khó coi, không ngờ Hoàng đế lại có thể nuốt cục tức này xuống. Đúng là một hôn quân, dùng Bùi Khởi Đường để đối phó hắn, không sợ dẫn sói vào nhà sao?
“Vương gia, người nhìn xem người trên tường thành đều mặc đồ tang, đây... chẳng lẽ Hoàng thượng băng hà rồi?” Vương Đàn kích động giơ tay ra chỉ, nếu như Hoàng thượng chết rồi, vậy là trời cũng giúp ta, trong kinh nhất định sẽ đại loạn, cổng thành cũng rất nhanh sẽ bị công phá.
Chết hay lắm, chết quá hay.
Vương Đàn không nhịn được muốn reo hò ra tiếng, khói mù vừa rồi đều bị quét sạch. Bất kể trong kinh là người nào chết, đối với bọn họ đều có lợi ích lớn.
“Kêu người đi nhìn cho rõ,” Ninh Vương dặn dò Vương Đàn, “Xem những người này rốt cuộc đang để tang cho ai.”
Vương Đàn đáp một tiếng, lập tức đi tìm lính trinh sát.
Ninh Vương hưng phấn đi lại trong quân trướng, nếu như Hoàng đế băng hà rồi, tất cả sẽ dễ như trở bàn tay. Cho dù là Thái hậu nương nương chết rồi, đối với hắn mà nói cũng có lợi. Hắn liền có thể liên lạc với thân tín trước đây của Thái hậu, yêu cầu bọn họ xuất binh tương trợ. Trước đây có Thái hậu cản ở chỗ này, bây giờ chướng ngại vật ấy cuối cùng có thể bị đá ra rồi.
Nghĩ tới đây hắn càng thêm không khống chế được, lính trinh sát còn chưa đến đưa tin tức xác thực, hắn đã mặc áo giáp vào, đi ra nhìn cho rõ. Đây là một cơ hội, hắn tuyệt đối không thể bỏ qua.
Rèm trong đại trướng cuối cùng bị vén lên, Ninh Vương nhìn qua, Vương Đàn cúi thấp đầu sắc mặt có chút khó coi, lính trinh sát cũng lúng túng.
Trái tim Ninh Vương trầm xuống, chẳng lẽ không phải là Hoàng đế và Thái hậu? Vậy sẽ là ai? Bất kể là ai, đối với hắn mà nói đều như nhau, sống chết của những người trong kinh đó không có nửa điểm quan hệ với hắn.
“Là ai?” Ninh Vương hỏi.
Lính trinh sát mím môi hướng Vương Đàn bên cạnh xin giúp đỡ, Vương Đàn cúi đầu không dám nhìn mặt Ninh Vương: “Vương gia, đó đều là quỷ kế của hôn quân, người ngàn vạn lần đừng mắc bẫy.”
Tiếng Ninh Vương trầm thấp: “Rốt cuộc là ai?”
Sau một hồi trầm mặc, Vương Đàn mới mở miệng: “Vương gia là... là người... Bọn chúng nói người là Ninh Vương giả. Ninh Vương đã chết ở trận hỏa hoạn trong cung rồi, người trên tường thành đều để tang cho người.”
Ninh Vương chỉ cảm thấy ngực ngưng đọng lại, dường như bị người hung hăng đánh một quyền: “Ngươi nói cái gì? Bọn chúng đang để tang cho Bổn vương?”
Hắn còn đang sống sờ sờ ra, những kẻ đó lại để tang cho hắn.
Hoàng đế và Bùi Khởi Đường liên thủ hại hắn, chính là muốn chứng minh hắn là một Ninh Vương giả.
Vương Đàn nói: “Ninh Vương gia, người ngàn vạn lần đừng mắc bẫy, chỉ cần chúng ta ổn định được địa thế, bọn chúng nhất định sẽ không diễn được nữa.”
Chẳng lẽ cứ mặc cho bọn chúng muốn làm gì thì làm? Ninh Vương như nghẹn ở cổ họng, trong cung chết giả là vì thoát thân nhưng bây giờ lại thành chứng cứ rõ ràng là hắn chết rồi. Hắn sống sờ sờ ra đứng ở đây, lại không thể chứng minh thân phận của hắn.
“Vương gia, người đã nghe nói chưa?” Hai Tướng quân xông vào đại trướng.
“Bọn chúng lại dùng loại kế sách này.”
“Liều mạng với bọn chúng, cho bọn chúng nhìn rõ Ninh Vương chưa chết, còn đang sống sờ sờ đứng ở đây.”
Chỉ cần hắn không xuất hiện, rất nhiều người sẽ tin là thật, trong quân nói không chừng thật sự có người sẽ coi hắn là Ninh Vương giả, cho là Vương Đàn động tay chân, thế nên hắn nhất định phải đi ra xem bên ngoài rốt cuộc là tình hình gì.
“Cầm áo giáp của Bổn vương đến đây,” Ninh Vương phân phó, “Bổn vương ngược lại muốn xem xem, bọn chúng đang giở trò gì.”
...
Trên tường thành, Ninh Vương phi nhìn xuống dưới, mấy vạn quân phản loạn tụ tập ở đó, ngày đêm không ngừng tấn công đã khiến cho tường thành lung lay sắp đổ rồi.
Mặc dù nàng ta đã sớm có chuẩn bị, nhưng chính mắt nhìn thấy vẫn không nhịn được khó chịu.
Ninh Vương có thể tập kết nhiều quân đội như vậy nhất định là kết quả của nhiều năm mưu đồ, nàng ta lại không hiểu chút nào người nằm bên gối này. Nếu như hắn thật sự ngồi lên hoàng vị, chuyện thứ nhất hắn làm nhất định là giết nàng ta báo thù cho Từ Như Tịnh, sẽ không để ý đến tình phu thê nhiều năm.
Máu lạnh như vậy...
“A Nguyễn...” Ninh Vương nhíu mày, người đứng ở trên tường thành lại là Hàn thị, mặc dù cách nhau khá xa, nhưng hắn vẫn có thể nhận ra. Hàn thị giống như bỗng chốc già đi hai mươi tuổi, nhưng nàng ta đứng thẳng ở đó, trong ánh mắt tràn đầy hận ý.
Ninh Vương không khỏi cười lạnh, nhìn bộ dạng Hàn thị hắn đã hiểu rồi. Hắn lấy nàng ta là bởi vì A Tịnh. Hắn muốn khiến cho Hàn thị nếm được đau khổ vô tận, như thế mới có thể giải mối hận trong lòng hắn. Nếu như không phải là Hàn thị, A Tịnh cũng sẽ không xông vào tẩm cung của Triệu thị, cũng sẽ không bị Triệu thị giết chết.
“Mở cổng thành ra,” Ninh Vương hô lên, “Bổn vương dẫn binh đến kinh thành để hộ giá cần vương...”
“Hắn là giả,” Hàn thị không đợi Ninh Vương nói xong, giơ tay ra hô to, “Hắn không phải là Ninh Vương, Ninh Vương tâm trí không vẹn toàn, tuyệt đối sẽ không liên hiệp với Vương Đàn phạm thượng mưu phản. Vương Đàn hại chết Ninh Vương chính là vì tự muốn lên làm vua, tương lai ép thiên tử lệnh chư hầu.”
Hàn thị nói đến đây khóc lên: “Ninh Vương của chúng ta nhân hậu, ở trong cung bị kẻ gian hại chết. Chư vị tướng sĩ đừng bị kẻ gian lừa gạt.”
Giọng Hàn thị run run, giống như xen lẫn đau khổ vô biên, khiến cho tất cả mọi người đều lộ vẻ xúc động.
Ninh Vương cảm thấy xung quanh hỗn loạn, binh sĩ không rõ nội tình rối rít nhìn về phía hắn.
“A Nguyễn,” Ninh Vương không nhịn được kêu lên, “Là ta đây, nàng nhìn kỹ đi, thật sự là ta.”
Ninh Vương vừa dứt lời, một mũi tên từ trên đầu tường bắn thẳng về phía hắn, Hàn thị cầm cung trong tay, trong ánh mắt lộ ra sự sảng khoái của việc báo thù.