Lang Hoa nhớ loại tâm tình thấp thỏm đó, muốn gần gũi với một người khác, nhưng lại không tự chủ được sợ hãi. Bởi vì không biết bước tiếp theo phải làm thế nào, trong hỗn loạn và trông đợi tiếp nhận loại thân mật đó, cẩn thận từng li từng tí lại sợ vạn nhất không tốt đẹp giống như suy nghĩ, thì nên làm thế nào?
Nàng không thạo, non dại không hiểu nên nghênh đón thế nào, đến đây không còn bất kỳ lý trí, không cần tính toán không cần mưu đồ, chỉ là theo tâm ý của mình.
Giống như biển hoa lớn đón lấy ánh nắng mà nở ra, sinh sôi dạt dào như vậy.
Có lẽ nàng từ trước đến giờ chưa hề nghĩ tới sẽ có một người như vậy, dường như không có hắn thế giới chính là một mảnh hư không vô hạn, chỉ có ôm chặt lấy, nghe hắn nhẹ giọng nỉ non mới cảm thấy đầy đủ.
Vui sướng dần dần chiến thắng sợ hãi.
Không biết mình ở đâu, cũng không biết mình đã làm những gì, chỉ là mười ngón tay đan xen với hắn, cho đi đồng thời tiếp nhận, nhẹ nhàng ngửa đầu, khóe mắt hơi ẩm ướt, không có sợ hãi.
Dường như cho dù giờ khắc này nàng đi ở trong sương mù dày đặc cũng sẽ không bị lạc đường.
Bởi vì hắn ở nơi nào, nàng sẽ ở nơi đó.
Lang Hoa không biết nghe ai từng nói: “Đời người chính là vui buồn ly hợp, người đời chính là không nhìn rõ, rõ ràng đã trải qua một đời đau khổ, vì sao lại phải đến một lần nữa.”
Bởi vì phải tìm lại những gì đã mất đi, cho nên kiếp thứ nhất bọn họ ở bên nhau, kiếp thứ hai bị ép phân ly, kiếp thứ ba lại gặp nhau. Nếu như mấy đời trước đều không đủ viên mãn, vậy thì sau khi trải qua đau khổ một đời, thứ hy vọng đổi lấy là gắn bó vĩnh viễn.
Lang Hoa mở mắt ra nhìn hắn, khóe miệng hiện lên một tia cười, nàng thấp giọng nỉ non: “Khởi Đường.”
Hắn không khỏi vì thế mà run rẩy, cuối cùng vội vàng cúi đầu xuống lại hôn nàng, sau đó phát ra một tiếng nghẹn ngào, cả người khẽ run.
Không biết qua bao lâu, nàng mới tỉnh lại từ cơn hốt hoảng, cơ thể trở nên mềm nhũn nhưng tinh thần lại rất tốt. Nàng gối lên cánh tay hắn, ngả vào trong lòng hắn, yên lặng nghe tiếng hít thở nặng nề của hắn.
Lang Hoa đột nhiên nhớ tới người Hoàng thượng phái tới có thể đã đến rồi, nhưng nàng lại bị Bùi Khởi Đường chi phối đầu óc choáng váng, đảo lộn trời đất với hắn một trận.
Mấy người Tiêu ma ma và A Quỳnh khẳng định đã biết trong phòng xảy ra chuyện gì.
Thanh tỉnh lại nàng liền hối hận, không biết lát nữa phải đối mặt với trưởng bối Bùi gia thế nào.
Lang Hoa cẩn thận ngồi dậy, vừa mới nhổm lên, Bùi Khởi Đường cũng mở mắt ra.
“Lang Hoa,” Trong ánh mắt lộ ra một tia khao khát, hiển nhiên còn chưa thoả mãn, hắn duỗi tay ra ôm Lang Hoa vào lòng, “Ta muốn nằm với nàng một lúc.”
Vừa rồi lúc tắm hắn cũng nói như vậy...
Hai người kề cận bên nhau, nàng làm sao không biết hắn đang nghĩ gì.
“Đừng làm trưởng bối Bùi gia khó xử, bất kể trong cung là ai tới cũng phải nhìn chàng một cái mới có thể trở về phục mệnh”
Hoàng đế trong lòng thấp thỏm bất an, nhất định sẽ muốn một câu trả lời.
“Ta nghe theo nàng cả,” Bùi Khởi Đường nhẹ giọng nói, “Có điều nàng phải ở trong phòng nghỉ ngơi, ta mặc xong y phục đi ứng phó với bọn họ.”
Không đợi Lang Hoa cự tuyệt, Bùi Khởi Đường cười: “Nàng yên tâm, sẽ không có ai nói ra nói vào gì đâu.”
Mới là lạ đó.
Có điều Lang Hoa vẫn tiếp nhận sự quan tâm của Bùi Khởi Đường, nàng đi ra ngoài với cái bộ dạng này cũng sẽ thu hút ánh mắt của người khác, còn không bằng tránh đi tốt hơn.
Bùi Khởi Đường thay y phục đi ra ngoài, rất nhanh Tiêu ma ma dẫn A Quỳnh, A Mạt tới hầu hạ Lang Hoa.
Tiêu ma ma nở nụ cười hiền từ lại thân thiết, không khiến cho Lang Hoa cảm thấy khó chịu.
“Trong cung có hai nội thị và hai Ngự y đến, luôn ngồi ở nhà chính, thái phu nhân sai người ra vào tiểu viện, giả bộ bận rộn, vừa chuẩn bị thuốc ngoại thương vừa bê chậu rót nước, xem ra cũng doạ nội thị rồi. Ngự y không dám hỏi
quá nhiều, bởi vì mọi người đều biết Vương phi nhà chúng ta biết dùng thuốc ngoại thương nhất. Lát nữa Vương gia chỉ cần băng vải đi ra ngoài cũng được, bọn họ không dám tháo vải ra đâu.”
Lang Hoa gật gật đầu, trong lòng mọi người đều rõ, có điều chính là diễn kịch, cũng không ai làm khó ai.
Bùi Khởi Đường tạ ơn, Hoàng thượng yên tâm là đủ rồi.
Qua một lát, đợi sắc đỏ trên mặt lui hết, Lang Hoa mới đứng dậy đi ra khỏi phòng.
“Vương phi, còn có một chuyện,” Tiêu ma ma cười, “ Ba vị thiếu gia trở lại rồi.”
Lang Hoa không khỏi vui vẻ: “Ngươi nói là bọn Khải Chi sao?”
Tiêu ma ma gật gật đầu: “Nô tỳ cũng không ngờ, ba vị thiếu gia đi theo kỵ binh của vương gia trở lại kinh thành.” Ba vị thiếu gia này thường ngày ở nhà đều là sống trong nhung lụa quen rồi, ra ngoài rèn luyện ít ngày, bây giờ lại có bản lĩnh như vậy, có thể theo kịp hành quân gấp.
Lang Hoa nói: “Đang ở đâu rồi?”
Tiêu ma ma cong miệng cười: “Mấy vị gia cứ ầm ĩ gặp Vương phi, mới vừa dẫn đến thư phòng rồi.”
“Bọn chúng cũng không biết về nhà,” Lang Hoa nói rồi phân phó A Quỳnh, “Nhanh đi đưa tin cho Cố gia, Từ gia, để tổ mẫu và phụ thân, mẫu thân yên tâm.”
Nàng phải chỉnh đốn lại mấy tên nhóc này chút, tránh cho các trưởng bối thấy bọn chúng mà đau lòng.
“Lấy mấy bộ y phục sạch đưa cho bọn chúng đi.”
A Quỳnh đáp một tiếng lập tức dẫn người đi an bài.
Một lát sau, Lang Hoa ở trong thư phòng nhìn thấy huynh đệ Cố thị và Từ Khải Chi. Ba người giống như chết đói vậy, quét sạch sẽ một bàn đầy đồ ăn.
Kinh thành bị bao vây rất lâu, cũng không có đồ ăn gì ngon nhưng bọn chúng lại ăn rất ngon miệng.
Đợi bọn chúng ngẩng đầu lên, Lang Hoa bị doạ cho một phen, ba người đã không phải là bộ dạng lúc rời kinh nữa rồi. Da bị phơi đen thui, cao lên rất nhiều, mặc dù gầy nhưng cường tráng mà khoẻ mạnh.
Từ Khải Chi nhìn thấy Lang Hoa đi tới, lập tức bỏ bát đũa xuống đến hành lễ với Lang Hoa: “Tỷ tỷ, bọn đệ trở về rồi.”
Huynh đệ Cố thị cũng vội vàng tiến lên.
Ba người mắt lóe sáng, vây quanh bên cạnh Lang Hoa. Bọn chúng đều cao hơn Lang Hoa nửa cái đầu rồi.
Lang Hoa vốn có một bụng lời muốn hỏi, giờ thấy tình hình như vậy thì đã tìm được đáp án trong lòng.
Lang Hoa cười nói: “Ăn no thay y phục rồi về nhà đi, đệ có thể để lại một phong thư liền chạy đi, lại không biết ở nhà lo lắng thế nào.”
Ba người bị nói xấu hổ nhưng trên mặt lại không có vẻ hối hận.
“Khải Chi,” Ánh mắt Lang Hoa mềm mại, “Đệ cũng đến Cố gia đi, phụ thân, mẫu thân đều ở đó.”
Nghe lời này, Từ Khải Chi chỉ cảm thấy mũi cay cay, nước mắt suýt nữa rơi ra: “Tỷ tỷ… tỷ nói phụ thân, mẫu thân?”
Lang Hoa gật gật đầu.
Từ Khải Chi đứng ở đó cười ngây ngốc: “Đúng, là phụ thân, mẫu thân, đệ sẽ về thăm bọn họ.”
Nói xong ba người chạy đi như một trận gió, điệu bộ như vậy, thân hình như vậy đã được mấy phần chân truyền của Phùng sư thúc. Lang Hoa cong miệng, trên mặt tràn đầy vẻ vui mừng.
“Đại tiểu thư,” Tiêu ma ma tiến lên bẩm báo, “Mẫn gia bên kia đưa tin tức đến, Mẫn đại nhân không ổn rồi.”
Lang Hoa nhíu mày, chiến sự lắng xuống rồi, nàng đã sai người ra kinh tìm thảo dược, nhưng không ngờ Mẫn đại nhân vẫn không đợi được.