“Đến nghỉ một lát đi.” Bùi Khởi Đường kéo Lang Hoa ngồi lên ghế gấm.
Lang Hoa nhìn bên ngoài: “Lát nữa ta phải đến Mẫn gia thăm Mẫn đại nhân.”
“Ta đi cùng nàng,” Bùi Khởi Đường nói, “Cung nhân đã thăm ta rồi, truyền khẩu dụ của Hoàng thượng kêu ta ngày mai vào cung, hôm nay ta đi đâu cũng không sao.”
Người không vào cung diện thánh nhưng lại chạy tới chạy lui khắp nơi, để cho người ta biết thì không hay. Có điều Mẫn đại nhân không giống người khác, Bùi Khởi Đường muốn đi thăm cũng đúng.
Lang Hoa nghĩ tới đây tâm tình có chút sa sút, nàng còn nhớ lúc ở Trấn Giang Mẫn đại nhân một lòng vì dân, suýt nữa chết ở trong tay phụ tử Vương gia.
Bùi Khởi Đường nhẹ sửa tóc mai Lang Hoa: “Lần này diệt phản loạn không ít người chết, bọn họ đều vì bách tính của Đại Tề,” Nói rồi dừng một chút, “Oan khuất của Mẫn đại nhân chúng ta sẽ nghĩ cách tra rõ, nhất định sẽ trả cho ông ấy một cái công đạo.”
Lang Hoa thuận thế tựa vào ngực Bùi Khởi Đường, trên người hắn có mùi thơm nhàn nhạt, luôn có thể khiến cho tâm tình của nàng rất nhanh ổn định lại.
Bùi Khởi Đường ôm Lang Hoa, giơ tay ra sờ túi tiền bên eo nàng.
Lang Hoa cười nói: “Đây là Thập tiểu thư tặng ta, mấy ngày nay Thập tiểu thư giúp ta không ít chuyện. Nếu như muội ấy bằng lòng, ta muốn để cho muội ấy sau này đi theo ta.”
Khởi Đường nhìn rõ hoa văn trên túi tiền mới nói: “Túi tiền này thêu thật tinh xảo.”
Lang Hoa gật đầu: “Là quả lựu, ngụ ý nhiều con nhiều phúc thọ.”
“Lang Hoa,” Bùi Khởi Đường bỗng nhiên nói, “Nàng có thích trẻ con không?”
“Thích,” Lang Hoa chỉ cần nghĩ đến bộ dạng trẻ nhỏ trắng nõn là trong lòng vui vẻ, “Ta thích nhà có thật nhiều trẻ con, mỗi ngày ta sẽ làm điểm tâm cho bọn chúng ăn, dẫn bọn chúng ra sân thả diều, dạy bọn chúng biết chữ, tốt nhất nhiều con gái một chút. Không phải ta không thích con trai, mà là con gái yên tĩnh, chu đáo, con trai nghịch ngợm. Nếu như nhiều rồi, ta sợ một mình không chăm sóc được.”
Kiếp trước nàng rất muốn một đứa con, chỉ tiếc bụng luôn không có động tĩnh gì.
Nếu như mùa xuân có thể dẫn bọn nhỏ đi đến vườn trồng trọt, mùa thu đến điền trang chăm dược liệu, thu hoạch gạo và gia súc, vậy thì thật tốt.
Cuộc sống như thế mới là thoải mái nhất.
Bùi Khởi Đường nói: “Chẳng phải còn có hạ nhân sao? Đâu cần phải nàng chăm?”
Lang Hoa cười: “Con của mình, đương nhiên tự tay mình chăm sóc là tốt nhất, chàng không biết khi ta còn bé theo tổ mẫu...” Nói đến đây Lang Hoa dừng lại một chút, Bùi Khởi Đường không biết, hắn còn nhỏ tuổi đã bị Khánh Vương mang ra khỏi phủ, cho tới bây giờ chưa từng có trưởng bối và phụ mẫu thương yêu.
“Không sao,” Bùi Khởi Đường thoải mái cười một tiếng, “Tình thân của hoàng thất luôn nhạt nhẽo, cho dù là Hoàng đế bây giờ, Huệ vương, phụ thân ta và Ninh Vương, mặc dù đều là Thái hậu nương nương sinh ra, nhưng chưa đầy tháng đã bị ôm đi khỏi Thái hậu nương nương. Cho nên tình cảm của bọn họ đối với nhũ nương còn tốt hơn mẫu thân thân sinh.”
Trái tim Lang Hoa trầm xuống.
Bùi Khởi Đường thấp giọng nói, “Chúng ta thì khác, sẽ không giống như bọn họ... Ta chỉ là lo lắng sức khoẻ của nàng, chúng ta có thể muộn chút hãy có con, cứ sống cuộc sống của hai chúng ta đã.”
Nam tử luôn hy vọng sớm có con nối dõi, càng quyền cao chức trọng càng như vậy, Bùi Khởi Đường sao lại nghĩ như thế chứ?
Từ khi Bùi Khởi Đường từ Quảng Nam trở lại, vẫn lo lắng cho sức khoẻ của nàng, sau khi hai người viên phòng càng thay đổi hơn. Bây giờ lại khuyên nàng chậm chút hãy sinh con, giống như là nàng yếu ớt không sinh được con vậy. Có điều nàng quả thật không có kinh nghiệm sinh con, kiếp trước lang trung đều nói tử cung của nàng hư hàn, luôn không thể mang thai, kiếp này liệu có cũng... cho nên Bùi Khởi Đường đang khuyên nàng...”
“Ta chỉ là cảm thấy nàng vẫn còn ít tuổi,” Bùi Khởi Đường siết chặt cánh tay, “Tổ mẫu không phải nói tuổi quá nhỏ, sinh con sẽ có nguy hiểm sao? Chúng ta đều còn trẻ, tương lai còn dài.”
Bị Bùi Khởi Đường nói như vậy, lo lắng của Lang Hoa cũng dần dần tan ra. Kiếp này nàng theo Hồ tiên sinh học y thuật, luôn xem mạch cho mình, không hề phát hiện chứng hư hàn gì cả, kiếp trước kiếp này rất nhiều chuyện đã thay đổi rồi.
Vừa mới nghĩ đến đây, Tiêu ma ma ở bên ngoài ho khan một tiếng, Lang Hoa lập tức đẩy Bùi Khởi Đường ra, đỏ mặt đứng dậy.
Tiêu ma ma đi vào nói: “Cố lão thái thái đã đến rồi.”
Lang Hoa gật gật đầu: “Vậy chúng ta đi thôi!”
...
Mẫn gia từ trên xuống dưới đều là vẻ mặt đau thương.
Mẫn Tử Thần không nhúc nhích đứng ở bên cạnh,
sắc mặt trắng nhợt như tờ giấy. Mẫn phu nhân dường như đã không còn tinh thần nữa, đôi mắt vừa đỏ vừa sưng, nhìn thấy Cố lão phu nhân nước mắt lại lập tức chảy ra.
Mẫn Giang Thần mím chặt môi, ngồi ở trên ghế nắm chặt tay Mẫn Hoài.
“Thế nào rồi?” Cố lão thái thái nói, “Theo lý mà nói lúc này không nên tới quấy rầy mọi người.”
“Lão thái thái đừng nói như vậy, người có thể tới thăm lão gia là phúc của lão gia,” Mẫn phu nhân nói rồi nhìn Bùi Khởi Đường và Lang Hoa, lập tức tiến lên hành lễ, “Nếu như lão gia biết Khánh Vương và Khánh Vương phi cũng tới, nhất định... trong lòng...”
Nói đến đây bà lại nghẹn ngào không nói tiếp được.
Mẫn Giang Thần bưng trà qua, nhìn Lang Hoa mũi cũng cay cay, hận không thể lập tức cùng Lang Hoa đến bên cạnh khóc một trận. Ở trước mặt mẫu thân nàng chỉ có thể nhịn, sợ sẽ khiến cho mẫu thân càng đau lòng hơn.
Mọi người đều nhìn Mẫn Hoài, Cố lão thái thái không nhịn được rơi nước mắt: “Mẫn đại nhân tuổi không lớn lắm, nói không chừng có thể gắng gượng qua tai hoạ này.”
Mẫn phu nhân khóc thành tiếng, Khánh Vương phi đã không có cách gì rồi, tất cả lang trung đều kêu bọn họ chuẩn bị tang sự, chỉ sợ sẽ là chuyện nay mai thôi.
Mẫn phu nhân bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, đứng lên đi tới trước mặt Bùi Khởi Đường quỳ xuống: “Khánh Vương gia, xin người làm chủ cho lão gia nhà chúng ta, tìm được gian tế kia của Kim quốc trong kinh, là gian tế của Kim quốc hại lão gia nhà chúng ta.”
Lang Hoa có chút kinh ngạc, chuyện gian tế của Kim quốc nàng mới tra ra được, lần này tới Mẫn gia cũng muốn nói chuyện này cho Mẫn phu nhân, nhưng nàng còn chưa nói Mẫn phu nhân đã... là ai nói cho Mẫn phu nhân biết.
Mẫn Tử Thần nghe được lời của Mẫn phu nhân, lặng lẽ siết chặt tay, trong mắt tràn đầy bi phẫn và hung ác.
Bùi Khởi Đường coi như không nhìn thấy, nhìn Mẫn phu nhân: “Mẫn phu nhân làm sao biết là gian tế của Kim quốc.”
“Là Lục Tam gia giúp đỡ,” Mẫn phu nhân nói, “Lục Tam gia sai người đi điều tra, có người nghe thấy lão gia nhà chúng ta kêu gian tế.”
Hoá ra là Lục Anh.
Lang Hoa quay đầu nhìn Mẫn Giang Thần bên cạnh, trong mắt Mẫn Giang Thần tràn đầy vẻ cảm kích, ngẩn người ra không biết đang nghĩ gì.
Lang Hoa cũng nói tin tức lão Nhạc tra được ra: “Ta cũng là muốn nói với Mẫn phu nhân, nếu đã có manh mối, nhất định có thể tìm được người.”
Mẫn phu nhân gật đầu liên tục, giơ tay che mặt không ngừng nức nở.
Lang Hoa lại thay thuốc cho Mẫn đại nhân, Mẫn Giang Thần kéo tay Lang Hoa: “Lang Hoa, cám ơn muội, mấy ngày nay nếu không phải muội, phụ thân ta đã sớm... đã sớm...”
Lang Hoa lắc lắc đầu: “Trước đừng nói hai nhà chúng ta là chí giao, từ chỗ huynh trưởng muội cũng phải gọi Mẫn đại nhân một tiếng cậu, chỉ tiếc muội không giúp được gì.”
“Thật... thật sự... không có cách nào sao?” Giọng Mẫn Giang Thần run rẩy, “Ta... nghe nói... có vài người mời đại hòa thượng, giữ được tính mạng... ta... ta không phải là không tin y thuật của muội, ta chỉ là... không muốn để phụ thân đi...”
Không thể cầu thầy, chỉ có thể cầu thần, phật phù hộ, mặc dù Lang Hoa biết như vậy không có bất kỳ tác dụng nào nhưng đối với Mẫn gia mà nói đó cũng là hy vọng cuối cùng rồi.
Mẫn Giang Thần siết chặt khăn tay: “Chỉ cần phụ thân có thể sống... ta...ta... cái gì cũng bằng lòng làm... ta...”
Động viên Mẫn phu nhân và Mẫn Giang Thần xong, Lang Hoa mới đỡ Cố lão thái thái lên xe ngựa.
Đợi đến khi xe ngựa của Lang Hoa khuất khỏi tầm mắt, Mẫn Giang Thần nhìn Mẫn phu nhân, trong ánh mắt tràn đầy vẻ kiên định: “Mẫu thân... cứ làm như vậy đi... con... xuất giá... xung hỉ* cho phụ thân.”
*Xung hỉ: làm việc hỉ để giải trừ vận xui, tà khí.