“Từ Thị ngự, đây chính là nơi ở của người.”
Thị ngự, trái tim nàng ta nhảy loạn lên, nàng ta nghĩ ít nhất cũng phải là một Tiệp dư, nhưng giờ lại chỉ là một Thị ngự cao hơn cung nhân một bậc.
Lưu Cảnh Thần đó lừa nàng ta.
“Chủ tử, người còn chưa tạ ân?” Ma ma quản sự bên cạnh lập tức nhắc nhở.
Từ Cẩn Du lúc này mới cứng đờ hành lễ.
“Từ Thị ngự, người chuẩn bị cho tốt đi, Hoàng thượng lát nữa sẽ đến.”
Từ Cẩn Du mím môi đáp.
Nội thị dẫn người lui xuống, ma ma quản sự lập tức đuổi theo thu xếp.
Từ Cẩn Du ngồi ở trong phòng nhìn xung quanh, một tòa cung điện bình thường như vậy. Trước đây lúc nàng ta ở Từ Ninh Cung đều không chú ý đến, càng không nghĩ có một ngày nàng ta sẽ ở nơi này.
Chẳng lẽ bước này nàng ta đi sai rồi sao?
“Đại tiểu thư,” Ma ma quản sự tiến lên thấp giọng nói, “Nên gọi người là chủ tử rồi.”
Từ Cẩn Du nắm chặt tay thành quả đấm: “Ta làm sao có thể là một Thị ngự...”
“Người đừng vội, quan trọng nhất chính là đi qua cửa cung này, người bây giờ đã làm được rồi,” Ma ma quản sự tiến lên vỗ về Từ Cẩn Du, “Hôm nay chỉ cần hầu hạ Hoàng thượng cho tốt, rất nhanh sẽ tấn phong. Quan trọng hơn là trong lòng người phải rõ ràng, làm sao mới có thể khiến cho Hoàng thượng nhìn với con mắt khác, người có chỗ nào khác người khác.”
Từ Cẩn Du tĩnh tâm lại. Nàng ta quen Ôn ma ma dẫn nàng ta vào cung này ở trong am, bà ta luôn chiếu cố nàng ta. Nếu không phải Ôn ma ma, nàng ta có thể thật sự phải sống trong am cả đời.
Từ Cẩn Du gật gật đầu: “Ta biết rồi, bây giờ họa lớn trong lòng Hoàng thượng là Bùi Khởi Đường và Cố Lang Hoa, chuyện tới nước này Hoàng thượng cũng biết năm đó giết nhầm Hứa thị rồi. Ta chỉ cần dùng chút bản lĩnh, lựa ý hùa theo tâm tư của Hoàng thượng, Hoàng thượng sẽ thích.”
Ma ma quản sự cười gật đầu: “Vậy là đúng rồi, nô tỳ thường nói, chủ tử mặc dù chịu chút khổ cực, nhưng thời gian hưởng phúc đang ở phía sau rồi.”
Từ Cẩn Du nhìn trái phải một chút mới nói: “Những lời Hứa thị đó từng nói ta đều nhớ, Hoàng thượng hỏi tới ta sẽ nói đúng sự thật, nhưng Tam... bọn họ liệu có trực tiếp chiếm lĩnh Đại Tề không.”
“Làm sao chứ,” Ma ma quản sự cười nói, “Người xem xem người đang ở đâu? Đây là hoàng cung của Đại Tề, nơi canh phòng nghiêm ngặt nhất của Đại Tề. Kim quốc còn xa hơn Thái Nguyên, ở đó có Tướng quân biên ải phòng thủ, làm sao có thể để cho bọn họ dễ dàng phá ải? Tuyệt đối sẽ không có chuyện như vậy xảy ra, người chỉ cần yên tâm là được rồi.”
“Cho dù có chiến sự, Hoàng thượng cũng sẽ dẫn người tránh đi. Người là nương nương lại biết tiên tri những chuyện kia, Hoàng thượng vứt bỏ Thái hậu cũng sẽ mang người theo.”
Từ Cẩn Du biết ma ma quản sự là đang vỗ về nàng ta, nàng ta sẽ không so với Thái hậu, nhưng chỉ cần nàng ta còn hữu dụng, trong tay nàng ta nắm điểm yếu của Lưu Cảnh Thần, cho dù Lưu Cảnh Thần muốn hại nàng ta cũng phải xem người Kim quốc có đồng ý hay không. Những thứ này đều là Cố Lang Hoa dạy nàng ta, nàng ta trước đây chính là quá yếu đuối, quá lương thiện mới thất bại.
“Nô tỳ hầu hạ người rửa mặt chải đầu trang điểm nhé!” Ma quản sự tiến lên đỡ Từ Cẩn Du.
Rửa mặt chải đầu, trang điểm, cung nhân bên cạnh cúi đầu hầu hạ, Từ Cẩn Du cảm thấy thiết thực hơn nhiều.
“Hoàng thượng đã khởi giá từ Cần Chính Điện rồi.”
Nội thị giục một tiếng, trái tim Từ Cẩn Du lập tức giống như trống đánh loạn lên.
Hoàng thượng nhất định sẽ hỏi nàng ta chuyện của Hứa thị trước, Từ Cẩn Du đã nghĩ xong phải trả lời thế nào. Nàng ta muốn làm cho Hoàng thượng vui vẻ, nếu như lần này không làm tốt, có lẽ sẽ không có cơ hội nữa.
Đang nói chuyện mấy nội thị và cung nhân đã tiến vào.
Nhìn thấy bộ dạng của Từ Cẩn Du, nội thị nhíu mày: “Hầu hạ thế nào đây hả, quy định của Hoàng thượng các ngươi còn không biết sao?”
Cung nhân nơm nớp lo sợ cúi đầu xuống.
“Mau, làm đi, làm lỡ chuyện của Hoàng thượng, các ngươi ai cũng đừng mong sống nữa.”
Cung nhân bên cạnh không dám dây dưa nữa, lập tức tiến lên đỡ Từ Cẩn Du.
“Muốn làm gì thế?” Từ Cẩn Du hỏi.
Cung nhân không dám nói gì chỉ kéo Từ Cẩn Du
vào phòng trong, bắt đầu ra tay cởi y phục của nàng ta, Từ Cẩn Du sợ hãi: “Y phục này là mới thay xong, ngươi... các ngươi... lại muốn...”
“Nhanh lên,” Một nội thị đi tới, Từ Cẩn Du bị doạ muốn kéo y phục lên nhưng không ngăn cản được mấy cánh tay của cung nhân, cơ thể để lộ ra bị nội thị nhìn thấy hết, trong lòng Từ Cẩn Du lập tức xông lên cảm giác nhục nhã, có điều lại ép loại cảm giác này xuống.
Nội thị không phải là nam nhân, nàng ta ở trong cung lâu như vậy, đối với những chuyện này sớm nên quen rồi. Nàng ta không thể luống cuống khiến cho người chê cười, nàng ta là tiểu thư nhà quan đã từng trải việc đời.
Mắt thấy y phục đều bị cởi ra rồi nhưng không ai cầm y phục mới đến, cung nhân ngược lại đỡ nàng ta lên giường.
Sẽ không phải là...
Tóc gáy cả người Từ Cẩn Du dựng đứng lên, lắp ba lắp bắp nói: “Ta... ta còn chưa chuẩn bị xong.”
Nội thị cười một tiếng: “Lời này Từ chủ tử không nên nói, người lúc nào nơi nào cũng đều phải đợi để hầu hạ. Nơi này là hoàng cung, tất cả mọi người đều phải nghe theo Hoàng thượng, chỉ có Hoàng thượng tốt, người mới có thể tốt. Người phải sớm hiểu, nếu không cũng không thể tới đây.”
Nội thị là đang mỉa mai nàng ta nghĩ đủ cách để leo lên long sàng sao? Từ Cẩn Du nhếch môi, nàng ta phải nhớ kỹ những người này, sớm muộn sẽ có một ngày khiến cho bọn chúng khom lưng khuỵu gối trước mặt nàng ta.
Nàng ta đã nhớ rồi, thấy Hoàng thượng phải lập tức nói những lời đó ra, chỉ cần cho nàng ta cơ hội, nàng ta sẽ nói rõ ràng.
Tiếng bước chân truyền tới.
Ngay sau đó là tiếng mọi người hành lễ, Từ Cẩn Du hít một hơi dài, đợi một lúc cuối cùng cũng nhìn thấy một bóng người.
Hoàng thượng
Cẩn Du định đứng dậy lại bị cung nhân ở cạnh giường đè chặt, trong phút chốc, rèm bị vén lên, Từ Cẩn Du theo bản năng nhìn qua.
Hoàng đế đứng ở cạnh giường, phía dưới áo lót màu vàng không có quần, hai chân cứ thế lộ ra bên ngoài như vậy.
Từ Cẩn Du trợn to hai mắt, những lời muốn nói kia bỗng nhiên mất sạch.
Cung nhân đứng dậy vén chăn lên, Hoàng đế lập tức nằm vào.
Cởi một thân long bào xuống, Hoàng đế vào giờ phút này giống như một nam nhân trung niên phát tướng, khuôn mặt đã có chút béo phì kia mang theo mấy phần tình dục. Trong đôi mắt là lạnh nhạt và tê dại, hắn giơ tay ra lập tức bắt lấy cánh tay Từ Cẩn Du.
Từ Cẩn Du rất muốn hét to lên nhưng lại không phát được ra tiếng nào, chỉ có thể vặn vẹo người tránh né.
Vẻ mặt Hoàng đế xen lẫn mấy phần khinh thường, dường như đang chế nhạo nàng ta.
Cơ thể nặng nề không quan tâm gì cả đè xuống, hơi thở xa lạ nóng bỏng phun lên mặt nàng ta. Từ Cẩn Du cuối cùng run rẩy, kêu lớn: “Hoàng thượng... Hoàng thượng... ta... ta...” Lời vừa nói đến đây, tay Hoàng đế đã giơ ra bóp chặt lấy cổ nàng ta, khiến cho nàng ta không thở nổi. Nàng ta lập tức vùng vẫy nhưng cánh tay kia giống như kìm sắt khiến nàng ta càng vùng vẫy càng thu chặt lại.
Trước mắt Từ Cẩn Du dần dần mơ hồ không rõ, đang lúc nàng ta sắp mất đi ý thức, cánh tay kia cuối cùng cũng buông lỏng ra. Nàng ta giống như con cá bị ném lên bờ, há to mồm kịch liệt thở gấp.
“Nói.”
Hoàng đế đã sai người lau chùi cơ thể, mặc xong trường bào, từ trên cao nhìn xuống Từ Cẩn Du: “Hứa thị nói với ngươi những gì? Nói hết ra ngay.”