Lý Húc lập tức có chút khẩn trương, cha con Vương Nhân Trí đã ngã ngựa rôi, bây giờ có phải là đên phiên hãn không?
Đám người đã tản ra, phó tướng hắn phái đi ra ngoài vẫn như cũ không thây bóng dáng đâu cả, dự cảm xâu trong lòng hãn kia cảng ngày càng mãnh liệt.
Hàn Chương quả nhiên nhìn qua đây, "Lý công từ, ta nhớ lệnh tôn đại nhân còn chưa tới Trần Giang?"
Lý Húc vội nói: “Phụ thân ở Hàng Châu điểm binh, ước chừng còn phải qua vài ngày nữa mới có thể dẫn quân tới đây."
Ánh mắt Hàn Chương lóe lên, "O, nói như thế thì ta không đợi được viện quân tới giúp ta vận chuyên quân lương rôi.”
Hàn Chương nói đến việc này nên là vẹ thập phần căm tức cùng thất vọng, thể nhưng hiện tại trên mặt hãn nhưng lại xuât hiện nụ cười, tựa như đã năm chắc phân thặng, Lý Húc cảm thây mô hôi lạnh lập tức theo sông lưng chảy xuông, không biêt trả lời thể nào mới được coi là câu trả lời chính xác,
Hàn Chương nhướn nhướn mày, không giận mà uy, “Vậy thì, Lý gia quả nhiên là đem viện quân của triều đình coi thành người của nhà mình rôi, bọn họ không thể vì đại quân của ta mà vận chuyên quân lương, nhưng lại có thể vì Lý công tử làm chuyện riêng, ta phải tâu chương lên hỏi Hoàng thượng xem nước Đại Tê từ khi nào thì đôi thành họ Lý rôi?”
Hàn Chương nói như vậy khác nào muôn tính mạng của cha con bọn họ, chân Lý Húc nhât thời mêm nhũn, vội vã xua tay, “Khộng, không có... Tướng quân ngải... hiêu sai rôi, ta không có ý này...”. Lời của hãn còn chưa nói hết, liên thây Triệu phó đem mây kẻ bị trói đây tới.
Trên mặt Hàn Chương là nụ cười như có như không, “Nếu Lý công tử đã không thừa nhận, vậy thì ta phải đi kiêm tra từng binh tịch rôi.”
Lý Húc thiêu chút nữa thì quỵ xuông đất, chứng cớ xác thực, có tranh cãi nữa cũng không có chút ý nghĩa nào, thanh âm của hãn run rẩy, dường như là đang câu khân, “Hàn tướng quân, không phải như vậy, ta... ta... quả thật mang viện quân tới, chỉ là... người vân chưa đên hết, nhân thủ bây giờ không đủ đi vận chuyên quận lương Vôn dì... phụ thân ta dặn dò ta nhât định phải giao những người này đên tạy tướng quân, chỉ là, xảy ra chuyện của Mân đại nhân, ta muôn chờ chuyện này lãng xuông mới đi..."
Triệu phó tướng nghe thấy lời này của Lý Húc dường như muốn ngất xỉu, công tử chỉ trong chốc lát liền rơi vào bẫy của Hàn Chương Cộng từ bây giờ không quan không chức có thể làm bộ như không biêt gì cả, đem tât cả sai lâm đây lên người hãn, Hàn Chương cũng không thể làm gì cả. Đên lúc đó mặc dù hãn sẽ bị Hàn Chương trị tội nhưng ít ra Lý đại nhân ở bên ngoài sẽ đút lót vì hãn, nghĩ cách cứu hãn ra ngoài.
Nhưng cách làm bây giờ của công tử chính là toàn quân chết hết.
Hàn Chương nghiêm mặt lại, trên mặt lập tức xuất hiện vẻ lạnh lùng, "Cũng chính là nói ngươi tự mình làm lỡ việc quân cơ, nêu như đại quân Lĩnh Bắc của ta không thê đên Trân Giang đúng hạn, triêu đình sẽ hỏi đêm trách nhiệm của ngươi cùng phụ thân ngươi, còn có Triệu phó tướng nữa.”
Lý Húc còn chưa kịp nghiểm ngẫm hàm ý trong câu nói này, Hàn Chương đã vẫy tay, “Đên đây, trước đem những người này đánh ba mươi trượng đã..”
Quan binh lập tức ân đám người Triệu phó tướng xuông đât. Lý Húc nhìn thây cây gậy dài kia không tự chủ được mà tay chân tê dại, không ngừng run rẩy, vừa định câu xin cho Triệu phó tướng, chỉ cảm thây bả vai bị người ta để lây, sau đó cả người hãn cũng nặng nê đô về phía trước.
Lý Húc kêu thảm một tiếng, đang muốn kêu lên, lập tức cảm giác được trường sạm bị người ta vén lên, sau đó cái gậy kia liên đánh xụông cái mông tròn lăn của hãn. Lý Húc kịnh ngạc há to miệng, hãn bât luận thể nào cũng không nghĩ là Hàn Chương đêm cả hãn cũng đánh.
Lý Húc nào có từng chịu qua loại đau khô như thê, hãn không dừng được kêu rên rôi sau đó khóc lóc, cuối cùng biên thành uể oải rên rỉ. Ba mươi trượng này, dường như vĩnh viễn không có điểm dừng, hắn cảm giác được da trầy thịt sửt, máu tươi dường như đã ướt đẫm quân của hãn, hăn chỉ có thể giơ tay ra hướng Hàn ngự sử CaUI CUTL1,
Hàn ngự sử rất sợ Lý Húc ngụ ngốc này sẽ nói ra lời gì bất lợi cho hẳn, Hàn Chương tuyệt sẽ không bởi vì hãn là Ngự sử mà khoan dung với hãn.
"Hàn tướng quân." Hàn ngự sử nuốt nuốt một ngụm, "Ta thấy cũng,... gần được rôi... Lý công tử dù sao cũng không phải là người trong triều đình.”
s
Hàn Chương có chút kinh ngạc, "Lý công từ vẫn chưa có quan chức sao?
Đây không phải là lời thừa sao? Hàn ngự sử trong lòng thầm mắng, nhưng lại không thể không cười xòa, "Vân chưa...”
Hàn Chương nhíu mày, mặt đầy oán trách, "Vậy vì sao mấy ngày nay thảo luận công vụ. Hàn ngự sử đều phải mang Lý công tử theo bên người?”
Nói thêm gì nữa nhất định sẽ dẫn lửa lên người, Hàn ngự sử liền ngậm miệng.
“Ngừng...” Hàn Chương chỉ đám người
Triệu phó tướng, “Không cần đánh bọn họ nữa, ta còn phải dùng bọn họ đi vận chuyên quân lương.”
Lý Húc tựa như thấy được một chút hy vọng, nhưng mà Hàn Chương lại xoay đầu lại nhìn hăn. "Lý công tử không quan không chức đương nhiên không thể đi vận chuyên lương thảo, ba mươi trượng này phải đánh đủ.”
Lý Húc lập tức hoàn toàn tuyệt vọng, thiểu chút nữa liền chết ngất, nhưng đau đớn của gậy gộc rơi đên trên mông lại khiên cho hãn lập tức thanh tỉnh, hãn rôt cuộc minh bạch cái gì là muôn sông cũng không được mà muôn chêt cũng không xong.
Hàn ngự sử lặng lẽ lau lau mồ hôi lạnh trên trán, "Nếu bây giờ đã có lương thực, việc nầy không nên chậm trễ, chúng ta liền an bài người đem quân lương qua... Hy vọng có thể đủ để cho đại quân đêm thành Trân Giang đúng kỳ hạn.”
Hàn Chương khen ngợi, “Vẫn là Hàn ngự sử thâm minh đại nghĩa.”
Hàn ngự sử không cười nổi, Hàn Chương nào có đang khen hắn, rõ ràng chính là đang chẩm chọc hẳn trước đây không đi chuẩn bị quân lương, bây giờ thảy xảy ra chuyện lại hoảng loạn không ngừng tự vệ.
Hàn Chương nói, “Nhưng mà những nhân thủ này không đủ." Thủ quân của Trấn Giang và viện quân mà Lý Húc mang tới áp giải quân lương cho hai vạn đại quân xác thực là quá mức khó khăn, hăn bây giờ cũng hoài nghỉ có nên tin lời tiêu cô nương kia hay không, có nên một lòng chờ mong đối với quân lương hay không?
“Hàn tướng quân không cân gâp, nhât định tới kịp.” Một chiêc xe ngựa đi tới, tiêu cô nương vén rèm lên, quân áo màu thủy lam của nàng giông như đám mây ở phía chân trời, nụ cười của nàng đón lậy ánh sáng nhân nhạt, chân thành biêt bao, khiên cho người ta nhìn thây liên tràn đây hy vọng.
Hàn ngự sử không khỏi kinh ngạc, lại là Cổ đại tiểu thư này, tiểu cô nương trẻ tuổi lại dám nhúng tay vào chuyện triều đình, là nghé con mới sinh không sợ cọp, hay thật sự là có mười phân năm chắc?
Mẫn Hoài từ trên đài cao đi xuống, hắn có chút lo lắng cho Lang Hoa, mấy ngày nay hãn với Hàn Chương bận rộn bày trận cuộc bặt thương nhân thu lương, toàn bộ chuyện quân lương đêu giao cho Cô gia làm, hãn không biêt Cô gia trong thời gian ngăn như vậy rôt cuộc có thể làm xong chuyện hay không.
Lang Hoa để cho Tiêu ma ma đỡ từ trên xe nhảy xuống, ánh mắt nàng quan tâm nhìn Mân Hoài, không nói gì chỉ khe khẽ cười, trong nụ cười mang theo chút kiêu ngạo và tự tin.
Sau lưng nàng chính là những quân lương mà mấy ngày đêm nay làm ra, nàng biết rõ ràng nhảt giá trị của bọn chúng.
“Tướng quân, lương chuyển đến r
Hàn ngự sử mắt thấy tiểu cô nương vung tạy lên, gia nhân Cổ gia lập tức từ bên cạnh đi tới, nhanh nhẹn đem rương hòm chât ở trên chô đât trông, rương hòm mở ra, bên trong là từng dây bánh tròn đục lô.
Hàn Chương hàng năm đều mang binh đánh giặc, liếc mắt một cái liền nhìn ra, bánh tròn này chắc chắn là dễ vận chuyện hơn mể lương, ánh mắt Hàn Chương lập tức sáng lên, hãn tiên lên mây bước, câm lây bánh tròn trong rương lên căn một cái, trên mặt lập tức xuất hiện biểu tình thoải mái, dừng như đang ăn trân tu mỹ vị 1.
“Đỗ tốt, lương thực tốt." Hàn Chương thẳng thắn cười ra tiếng.
Lang Hoa nói: “Không chỉ làm ra những quân lương này, còn có người đem chúng cho các tướng sĩ, cử như vậy thì sẽ bổ sung vào nhân thủ mà triều đình còn thiêu.”
Còn có người hỗ trợ áp tải lương thực? Hàn ngự sử nhìn về phía hạ nhân Cổ gia, Cô đại tiêu thư nói không phải là mây người này chứ? Những người này không có kinh nghiệm, không hiêu được như thể nào áp vận lương thảo, chỉ sợ còn chưa tới nơi thì bản thân mình đã ăn hêt quá nửa quân lương rôi. Hàn ngự sử lặng lẽ lăc đâu một cái, rôt cuộc chỉ là một đứa tre, không hiêu những đạo lý này mới dám nói khoác như vậy mà không biêt ngượng.