Dạo Bước Phồn Hoa

Bảt đảu


trước sau

Hản Ngự Sử vừa dứt lời, đã bị người Tây Hạ bên cạnh túm cô áo kéo lên, H "Không phải ngươi đã nói, trước khi chúng ta đên thì gạo không ra khỏi

Trân Giang sao?" Hàn ngự sử bị kéo không thở nôi, lây tay trái băt lây cánh tay tráng kiện của người Tây Hạ, một lúc sau mới dãy dụa đứng lại trên mặt đât, "Hai bên giao chiên không giết sử giả, các ngươi nêu làm vậy, hợp tác giữa chúng ta sẽ không thể tiếp tục. Ngươi cũng biên chí hướng của Hàn Chương là chủ động tân công Tây Hạ, làm hao hết quản lực của các ngươi. Vình viễn nhỗt bọn ngươi tại đại mạc. Chỉ cẩn có Hàn Chương, các ngươi đừng có mơ tưởng cướp được tải vật ở biên quan."

Trên mặt người Tây Hạ nhất thời lộ ra biểu tình giữ tợn, đây là nguyên nhân bọn họ thông hận Hàn Chương, cho nên mới dùng cơ hội lân này, trợ giúp đại Tê giết chêt Hàn Chương.

Hàn ngự sử nói, "Đám phản tặc nho nhỏ này nhất định không phải đổi thủ của Hàn Chương, chờ hắn bình định thành công tất nhiên sẽ được thăng quan tiến chức. Một khi hãn có quyên, về sau." Nói xong dừng một chút, "Nếu các ngươi khãng định dựa vào chủ nhân ta, tương lai chủ nhân sẽ phân thành trì cho các ngươi sử dụng."

Hàn ngự sử nhìn thấy trong mắt người Tây Hạ lóc ra khát vọng.

Hàn ngự sử nói, "Đoạt một phần lương tương đương tiết kiệm hai mươi phần lương, chư vị đại nhân nêu muôn quân đội dưới tay không hao tôn chút lông tóc nào thì có thể ngẫm lại đề nghị của ta."

"Trước khi Hàn Chương chưa đưa lương thực đến tiền tuyến thì cướp lấy, vừa hay chúng ta mở một lỗ hông ở núi Hạ Lan đê binh mã của các ngươi đi ra."

Hàn ngự sử vừa đắc ý, vạt áo đã bị người Tây Hạ kéo lên, "Các ngươi để chúng ta đi ra, còn không phải vì để chúng ta đổi phò Hàn Chương? Đừng có bộ dáng cao cao tại thượng, đã là kỳ nữ còn muôn lập đên thời sao?"

Vài người nhất thời cười ra tiếng.

Mặt Hàn ngự sử tím thành màu gan heo, trên đầu chữ nhẫn có một cây đao, khi Thái tử ủy nhiệm hẳn làm việc, hãn chỉ biết chuyện này không dễ làm, nhưng chỉ cân làm tột hãn sẽ trở thành thân từ tâm phúc bên cạnh thái tử, cho nên lân này có thể nào hãn cũng muôn hoàn thành công việc thái tử giao. Đâu Hàn Chương chính là con đường làm quan của hãn, đợi lợi dụng đám quân Tây Hạ xong rôi hãn nhât định đem sỉ nhục hôm nay trả lại cho bọn họ.

"Đừng nói lời vô nghĩa với hắn, dựa theo ta nói, một đường hướng nam, giết mấy con dê béo, đoạt đô vật quý báu của bọn họ, chúng ta trở về núi Lan Hạ đi." Một người Tây Hạ trong đó hổ, "Mấy ngày này, những người đi ra từ thành Trấn Giang đó. Xem dâu xe ngựa để lại có thể là có gạo, có thể thây được mang ra chính là đô tôt, có bạc còn lo không mua được lương thực và ngựa sao? Chỉ cần sông qua mùa đông năm nay, sang năm bộ tộc chúng ta có thể sông lại, tại sao phải sợ một tên Hàn Chương nho nhỏ."

Vừa dứt lời, chợt nghe người bên cạnh cười ha ha, "Năm đó huynh đệ bị giết, là ai mang theo cái đuôi đào tâu? Là ai nghe được tên Hàn Chương đã quay đầu bỏ chạy?"

Người nọ ngượng ngùng cúi đầu không nói nữa.

Đâu lình người Tây Hạ thưởng thức viên đao trong tay, khi đám nhà giàu rời Trận Giang, xe ngựa còn có trên trăm lượng, cũng không trách được các huynh đệ thây mà thêm. Nêu không phải cùng Hàn Chương đánh nhau, bọn họ đã sớm ra tay, nêu có thể đem chỗ tiền nầy về Tâỹ Hạ, đừng nỗi sống qua mùa đông năm nay, côn có thẻ đôi chiên mã thượng đăng của mây bộ tộc khác.

Lợi ích trước mắt như vậy, cần rất nhiều định lực mới có thể ngăn chặn tính tình trời sinh thích cướp bóc của bọn họ.

Chỉ cần đổi phó được Hàn Chương.

Chỉ cần cái núi lớn Hàn Chương này sập, lợi ích mang đến không phải tiền tải có thệ cân nhắc, nêu quyết tâm đôi phó Hàn Chương, chuyện quan trọng hơn trước mắt chính là quân lương.

Người Tây Hạ vươn tay đến, "Đem bản đổ của bọn họ mang đến cho ta, quân lương đi đêm thê nào, Hàn Chương bô trí binh lực thể nào, đêu cho ta rõ ràng rành mạch."

Hàn ngự sử lộ ra tươi cười, cái này tương đương với đưa đầu Hàn Chương ra, chỉ xem đao người Tây Hạ nhanh hay không.

Lang Hoa ghé vào bản đồ chơi cờ với Hàn Chương.

Mẫn Giang Thần không khỏi cảm thấy nhàm chán, nàng không
hiểu sao Hàn Chương và Lang Hoa có mây quân cờ mà gây sức ép lâu như vậy.

Tỷ như Lang Hoa đem cờ đặt ngoài thành Trấn Giang, tự dưng lại lấy đi hai quân cờ đen trong thành Trân Giang của Hàn Chương, lại còn dùng cờ trăng bao vây Thường Châu, hỏi Hàn Chương giải thẻ cục này thẻ nào.

Hàn Chương nhìn kỳ, căn cứ quân báo, phản quân không có nhiêu binh lực như vậy, vôn nghĩ Lang Hoa tùy tiện rải cờ, Lang Hoa quả nhiên là hài tử, thuộc hạ không có kết cấu gĩ nói cũng đểu không minh bạch, không giống hắn là phó tướng ở quân doanh đầu tranh anh dũng, nói mây câu là đem tình thể xem rõ ràng rảnh mạch.

Hàn Chương nghĩ đến đây, bóp nát tiểu hạch đào trong tay, tự nhiên mà đưa tới chén nhỏ trước mặt Lang Hoa.

Chính là quân Lang Hoa tùy tiện bày cũng có vài phần đạo lý.

Thế cục Giang Chiết không phải như vậy, tùy thời tùy chỗ đều có thể lâm vào khổn CŲC.

Ai biêt đêu nói, lân này đên Trân Giang là không phải việc tôt hiện tại, cả triêu thân văn võ đều né, võ tướng có thê bệnh liên bệnh, Hoàng thượng xem trọng Nguyên bá hâu, thời điêm vừa muôn hạ chỉ, Nguyên bá hâu lại cùng quả tâu của mình có dan díu, Nguyên bá hâu phu nhân vào cung khóc lóc kê nê với Thái hậu, Thái hậu giận giữ cho người đánh Nguyên bá hâu một trăm trượng, tât nhiên sẽ không thể đi đánh giặc, chỉ có thê tọa trân Hàng Châu.

Tuy nhiên, sau đó tên của hắn xuất hiện ở cái chủ đề này, ca ca cũng vì hắn đi cầu xin, lại bị Hoàng Thượng chụp cho cái mũ cả nhà trung liệt. Không phải hãn không thể trôn, muôn ra cũng được, phụ tá bên người hăn có hàng vạn phương pháp thủ đoạn, có thể cho hãn được đền bù mong muôn. Hãn có thể làm so với Nguyên bá hâu trình độ càng cao hơn, nhưng hãn không thể làm vậy, bởi vì hãn đông ý.

Một tướng công thành vạn cốt khô. Hắn có thể nói hai chữa: đáng giá.

Hàn Chương hắn kiếp này làm những chuyện như vậy, phải xứng với những người Vì hãn mà chết, hãn phải dùng mạng sông này đi trả lại, chỉ có vậy mới có thể thanh thản sông trên thê gian.

Nếu không cho dù giang Sơn Đại Tề, những dân chúng đã chết tha thứ cho hắn, hãn cũng không tha thứ cho mình.

Lang Hoa nhìn Hàn Chương thần thanh khí sảng, năm tháng không lưu lại dấu vết gì trên mặt hãn, có kinh nghiệm chiên trường lão luyện lại có tài năng lợi hại.

Hàn Chương như vậy không thể bị Vương Nhân Trí và Lý Thành Mậu ngu xuẩn hảm hại.

Hàn Chương đi quanh bản đổ hai vòng, đầu ός rất nhanh suy nghì, chiến tranh không phải chỉ khi hai quân giãng co mới bắt đầu, mà là sớm đã mở ra rỏi.

Hàn Chương đem tất cả cờ đen vào thành Trấn Giang, mặc kệ do gia đình hay Mẫn Hoài, hay lẫ dân chúng Trấn Giang, hắn đều phải giết chết ở ngoài thành Trấn Giang.

Buông quân cờ xuống, Hàn Chương nhìn về thủ hạ, "Lý Thành Mậu còn chưa tới sao?"

Thủ hạ nói: "Lý đại nhận cho người vẽ nói, viện quân vôn là điêu từ lực lượng địa phương, thành phần hỗn độn, không thể lập tức xuất phát, chỉ sợ cần chút thời gian, hăn đã dâng tâu bâm báo khó khăn cho triều đình, triều đình đã chuân cho. hắn mười ngày nữa, cũng thỉnh tướng quân thư thả mấy ngày."

Hàn Chương không khỏi cười lạnh, Lý Thành Mậu lấy triều đình để trấn áp hắn sao?

Hàn Chương nói: "Vậy theo ý của Lý đại nhân, chính là... Ta cũng có an bài của ta. Lý đại nhân một ngày không đên. Lý công tử chỉ sợ sẽ chịu chút khô da thịt."

"Ca ca...". Lang Hoa giữ chặt góc áo Hàn Chương, "Việc này phải chậm rãi làm. Bản từ phải đánh chậm, mới có thể đánh ra tư vị.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện