Lục nhị thái thái nhìn theo ánh lửa, chung quanh không biết có bao nhiêu người, trên mặt đêu là tươi cười dữ tợn. Mấy mũi tên bắt lại, tiêu sự buông Lục lão thái gia huy đao ngăn cản, lại vẫn có một mũi tên bắn vào bả vai hắn, "Bằng hữu, đừng đã thưỡng người."
Tiếng cười nhất thời truyện đến, "Ta cũng không muốn tổn thương người, chẳng qua những thứ đó là đổ báu, thả một đường sống cho ngươi đi báo tin, mỗi người lây năm vạn lượng bạc đên chuộc."
Người nọ vừa dứt lời, Lục nhị thái thái liền cảm giác được cả người bị nắm lên, sau đó lôi lên xe ngựa, Lục nhị tháo thái muôn giãy dụa la lớn, lại cảm giác trên đâu đau xót, trước mắt biên thành màu đen, ngât đi.
Trời còn chưa sáng, đại môn Diệp gia bị đập loạn, hạ nhân Diệp gia ngáp một cái, thờ đâu nhìn ra người bên ngoài, người nọ mặc đô xanh, mang mũ, một trung niên da mặt vàng vọt hấp hé môi.
Hạ nhân Diệp ra nhất thời không kiên nhẫn, phất tay, "Cũng không nhìn đây là nhà ai, xin cơm thì đến chỗ khác đi." Nói xong cổn đem gậy đuỗi người nọ ra.
Người nọ lấy từ trong ngực một cái khăn tay, trên khãn thêu đóa hoa sen nở rộ, bọt nước trong đóa hoa nhìn như thật, giông như sãp rơi vào trong tay.
Diệp gia là nhà giàu nhà cao cửa rộng, tuy là người giữ cửa cũng có vài phần kiến thức, công phu thêu như vậy không phải nhà bình thường trên phỏ có thể có được, cho dù nha hoàn quý phủ như bọn họ cũng không có tay nghê như vậy. Hạ nhân buông gậy trong tay, lại đánh giá người nọ một lần, "Vậy ngươi là?"
Người nọ thấp giọng nói: "Thỉnh đem khăn tay này giao cho Diệp lão phu nhân, nói Vương gia tiêu tử đên thỉnh an lão phu nhân." Hạ nhân Diệp gia không dám chậm trễ, một đường cầm khăn tay đưa cho Diệp lão phu nhân, Diệp lão phu nhân vừa dùng bữa sáng, ngôi ở đại kháng cạnh cửa sô đùa chim bói cá trong lông.
"Lão phu nhân" hạ nhân bẩm báo, "Người gác cổng nói một người họ Vương đến, nói là tới thỉnh an lão phu nhân."
Diệp lão phu nhân nhíu mày, "Người nào họ Vương, các ngươi cảng sống càng tụt lùi, ngay cả nói cũng không rõ ràng."
"Hắn chưa nói, nhưng mà...bảo tiêu nhân đưa cho phu nhân một cái khăn tay, chỉ cân lão phu nhân nhìn một cái sẽ rõ ràng." Diệp lão phu nhân nghe đến đó nhất thời hứng trí, quay đầu nhìn trong tay hạ nhân kia, lại giông như không thây rõ nheo nheo mẫt lại, rôt cục tât cả chuyện cũ theo đóa hoa sen này trở lại trong đâu bà, Diệp lão phu nhân nhât thời sắc mặt thay đôi, "Ngươi nói hăn họ gì?"
"Họ Vương, đến thình an ngài." "Mau, "Diệp lão phu nhân lập tức vươn tay, "Mau để hắn vào." Hạ nhân Diệp gia vội vội vàng vàng đi về phía cửa, chính là lúc này hẳn lại há to miệng, dùng sức lây tay nhu nhu mặt, không đúng, nam trung niên vừa rôi đã không thây, đứng ở cửa lại là một * tiêu cô nương, tiêu cô nương nói: "Đây là Diệp gia phải không?"
Hạ nhân Diệp gia gật đầu.
Tiểu cô nương nói: "Đi ra là một thị vệ thống lình, một vị trung thư xá của Diệp ra phải không?"
Hạ nhân Diệp gia lại gật đầu, duỗi cổ nhìn bổn phía. Tiểu cô nương nói: "Như vậy vừa rồi vị đại thúc kia chỉ đúng đường cho ta rồi."
Hạ nhân Diệp gia nghe được lời này sắc mặt sáng ngời, "Vừa rồi người kia đi chỗ mảo?"
Tiểu cô nương ngẩng mặt lên, "Hắn đi rồi, nhưng mà hắn nói Diệp lão phu nhân nhât định sẽ gặp ta."
Diệp lão phu nhân chọ người đổi một bộ quần áo màu cam, đeo trang sức màu xạnh lá, ngôi ngay ngăn trên ghê chờ khách nhân vào cửa, lại không nghỉ người xôc mảnh đi vào lại là một tiêu cô nương.
Diệp lão phu nhân tò mò nhìn đứa nhỏ này, lại ngẩng đầu nhìn về cưa, không có người nào khác ở bên ngoài.
Hạ nhân Diệp gia tiến lên bẩm báo, "Lão phu nhân, vị khách nhân họ Vương kia đã đi rôi, hãn...chỉ đường cho tiêu cô nương này đên nhà chúng ta."
Diệp lão phu nhân lộ vẻ thất vọng, gắt gao nắm lấy khăn tay, bà đợi nhiều năm như vậy, nghĩ đến hôm nay nhất định sẽ có kết quả, lại không ngờ rằng cử như vậy vụt qua. "Mau...mau đuôi theo........
Nhưng mà phải tìm làm sao, tìm ai?
Diệp lão phu nhân bỗng nhiên không nói ra lời, hạ nhân Diệp gia tất cả đều rùng mình, họn họ đã thật lâu không thây vẻ mặt như vậy trên mặt lão phu nhân.
Thất vọng, thống khổ, chờ đợi không buông như vậy, sau đó lại không thể không buông.
Sau một lúc lâu Diệp lão phu nhân mới nói: "Các ngươi vừa rồi nói gì đó?"
Hạ
nhân Diệp gia không biêt phải nói thẻ nào, lúc này tiêu cô nương đứng trong phòng đã mở miệng, "Ngài chỉnh là nhũ mẫu bên cạnh đương kim hoàng thượng Diệp lão phụ nhân sao? Ta là Cổ Lang Hoa, từ Trân Giang tới, trên đường gặp một vị đại thúc tôt bụng, hãn nói phu nhân nhât định sẽ gặp ta."
Trấn Giang. Cổ Lang Hoa.
Diệp lão phu nhân chưa từng nghe qua tên này, nhưng mà bà không khỏi nhìn đứa nhỏ đoan trang này, bà ở trong cung nhìn rât nhiêu túy nhân chủ từ, một đám ngày thường mặt như hoa đào, bà so với người thường cũng hiêu được thưởng thức một nữ tử xinh đẹp, nêu nói đứa nhỏ này thập phân xinh đẹp, đó là oan uông nàng, lông mi dài tinh tế, mày liễu, ánh mắt sáng hơn người thường rất nhiều, lớn nhỏ vừa phải đem thân thái hàm chứa trong đó, cái mũi lả lướt thập phân chỉnh tê, nhân trung rât sâu, vừa lúc ôm lây đôi môi đỏ, khuôn mặt như vậy không thể dùng xinh đẹp để hình dung, càng tốt hơn là thần thái của nàng, giống như búp non trên cảnh, thời điểm vừa mới nhủ lên, khóc miệng hơi cong cong như chuỗi lượn sóng.
Qua năm sáu nãm nữa, chỉ sợ cả Đại Të, cũng khó tìm được ai có thể hơn nàng.
Diệp lão phu nhân không khỏi hỏi han: "Ngươi nói ngươi đến đây vì cái gì?"
Lang Hoa cung kính nói: "Lão phu nhân, nha đầu là tới tặng lễ cho người."
"Kia là vì sao," Diệp lão phu nhân khẽ cười, "Ta cái gì cũng không thiểu, chỉ sơn là khó có lễ vật làm ta thích"
"Sơn tặc, đạo phi, giặc cỏ." Vài tiếng từ miệng Lang Hoa nói ra, "Lão phu nhân, ta đem đại bộ phận sơn tặc,
đạo phỉ vài giặc cổ ở Trẫn Giang đều đem tởi cho ngài, nếu ngài muốn vì Diếp thất tiểu thư báo thủ, hiện tại chính lẫ cơ hội tốt, trong nằy rất có thể có người năm đó."
Ảnh mắt Diệp lão phu nhân nhất thời trở lên tàn nhẫn, "Ngươi làm sao biết trong đó có người ta muôn."
ỗng nhau, ở Trấn Giang hoành hành đã lâu, trừ bỏ cướp:"Lão phu nhân, nha đầu là tới tặng lễ cho người."
"Bởi vì bọn chúng đều Lang Hoa cung kính n
"Kia là vì sao," Diệp lão phu nhân khẽ cười, "Ta cái gì cũng không thiểu, chỉ sơn là khó có lễ vật làm ta thích"
"Sơn tặc, đạo phi, giặc cỏ."
Vài tiếng từ miệng Lang Hoa nói ra, "Lão phu nhân, ta đem đại bộ phận sơn tặc, đạo phỉ vài giặc cỏ ở Trân Giang đều đem tới cho ngài, nêu ngài muôn vì Dịêp thất tiêu thư báo thủ, hiện tại chính là cơ hội tôt, trong này rât có thể có người năm đó."
Ảnh mắt Diệp lão phu nhân nhất thời trở lên tàn nhẫn, "Ngươi làm sao biết trong đó có người ta muôn."
ởi vì bọn chúng đều giống nhau, ở Trấn Giang hoành hành đã lâu, trừ bỏ cướp tiền, chúng còn giết ngữời, trừ lấy châu báu còn bắt con tin, hiện tại Trấn Giang sắp đánh giặc, bọn họ không có tài lộ, lúc này mạo hiểm làm việc, theo nhà giàu Trân Giang một đường lại đây, thập phần kiến nhẫn đợi nhà giàu tách ra, sau đó quyết đoán vây công, lây tải vật, người cũng không tha..."
Nghe Lang Hoa nói vậy, chuyện cũ trong đầu Diệp lão phu nhân cũng bị gợi lên.
Năm đó bọn họ chính là đi từ Dương Châu về Hàng Châu, trên đường gặp những người đó, bà đem tất cả tài vật giao rã, bọn chúng còn bắt Thất nha đầữ của bà đi.
Đến giờ bên tai bà còn nghe được tiếng khóc của Thất nha đầu. Thất nha đầu của bà.
Mất Diệp lãọ phu nhân có chút ẩm ướt, nhìn về phía Lang Hoa, "Ngươi muốn cái gì? Ngươi đên tặng lê cho ta, nhât định là có điêu muôn câu đi?"
Lang Hoạ lại hành lễ, "Ta muốn thỉnh ngài giúp Mẫn đại nhân và Hàn tướng quân, giúp Chiêt Giang vượt qua cửa ải khó khăn."