Đạo Chu

Hồn đan


trước sau

Độc Cô Bác ngồi trên xe ngựa liếc mắt nhìn về phía đám trẻ con ở trên xe. Hắn biết chắc một điều đám người này đều là tiên thiên mãn hồn lực. Hơi chấp môi, dáng vẻ lão cũng có vài phẩn ủ rũ. Nếu như hắn có phần thiên tư giống như đám trẻ con này, có lẽ lão đã sớm thành siêu cấp đấu la có khi là cực hạn đấu là 99 cấp rồi. Đem mọi gánh nặng chút vào tiếng thở dài, Độc Cô Bác nhìn về phía Vũ Vô Cực nói: “Nhóc con, bây giờ các ngươi hẳn là hấp thu hồn hoàn gia tăng tu vi. Ở gần đầy có một khu rừng nuôi dưỡng hồn thú. Chúng ta có thể đến đó săn bắt hồn thú!”

“Không...” Vũ Vô Cực lắc đầu, cằm hắn hơi cúi xuống như suy tư sau đó nói: “Chúng ta tới rừng Lạc Nhật, tới dược viên của ông, lão độc vật!”

“Như vậy sao?” Lão độc vật đưa lên nhẹ nhàng vuốt đám râu cằn cỗi của lão: “Ở nơi đó có chướng khí độc trận của ta. Nơi đó tìm hồn thú đúng là đa dạng hơn. Đồng thời cũng khá là an toàn. Quả thực vô cùng thích hợp cho các người tìm hồn thú.”

“Không phải!” Bàn tay Vũ Vô Cực gạt ra làm cho lão độc vật Độc Cô Bác kinh ngạc. Hắn không biết vì lý do gì Vũ Vô Cực từ chối hấp thu hồn hoàn. Lại nghe được Vũ Vô Cực nói: “Chúng ta trước hết không săn giết hồn thú kiếm hồn hoàn hấp thu. Ta hẳn ở trước đó đã nói với các nàng chúng ta phải tu luyện hồn đan đúng chứ? Chỉ có tạo ra hồn đan chúng ta mới có thể tiếp tục tu luyện trở thành hồn sư. Đối với các nàng ngày sau có hữu ích cực lớn.”

“Hồn đan?” Độc Cô Bác nhăn mày lên tiếng hỏi: “Ngươi nói đến hồn hạch sao? Thằng nhóc... đừng đùa ta...” Sự quỷ dị xuất hiện trên mặt Độc Cô Bác và lão nhăn nhíu mày nhìn về phía Vũ Vô cực nói: “Thứ đó là dành riêng cho Phong Hào Đấu La. Chỉ có Phong Hào Đấu La mới cần thiết ngưng tụ hồn hạch.”

“Không phải hồn hạch mà là hồn đan!” Vũ Vô Cực lắc lắc đầu thở ra một hơi nói: “Nó là một loại nguỵ đan do khí huyết, tinh thần lực và hồn lực hợp nhất tạo ra sản phẩm. Muốn tu luyện thứ này chí ít phải có tiên thiên hồn lực hai mươi cấp đồng thời dùng thêm thiên tài địa bảo để ra tăng tiên thiên mãn hồn lực. Lão hẳn phải biết tiên thiên mãn hồn lực biểu hiện ra chỉ 10 cấp nhưng không phải vậy. Thực tế mỗi người sinh ra hồn lực khác nhau, tiên thiên mãn hồn lực cũng là khác nhau. Có người là 11 cấp, có người là 12 cấp. Chỉ đơn giản ở hồn sĩ chỉ biểu hiện ra 10 cấp, cấp còn lại bị tích luỹ trong cơ thể mà thôi. Khi hấp thu hồn hoàn mới biểu hiện ra bên ngoài.”

Lập tức hàng lông mày Độc Cô Bác nhăn nhíu lại, đầu lão hơi cúi xuống. Bàn tay đặt lên đùi, bộ dạng lâm vào suy tư nhưng lão hoàn toàn không có ý định phản đối lời này. Vì rõ ràng những lời Vũ Vô Cực nói hoàn toàn là đúng. Rõ ràng Vũ Vô Cực cũng không dấu diếm họ muốn ngưng kết hồn đan trước mặt lão già nói ra cho thấy họ tín nhiệm Độc Cô Bác. Đồng thời nói cho Độc Cô Bác dù ngươi biết phương pháp ngưng kết hồn đan cũng vô dụng, ngươi cùng cháu gái ngươi cũng không có cách nào ngưng kết hồn đan.

Tiểu Hồ Ly, không hiện giờ lấy tên mới của nàng là Hồ Mị Nhi. Hồ Mị Nhi chỉ khẽ mím môi ướt át của mình, vẻ mặt mang theo tò mò nhìn về phía Vũ Vô Cực lên tiếng hỏi: “Chồng yêu, vậy sao chúng ta không trở về nhà ngưng tụ hồn đan như vậy chẳng phải sẽ an toàn hơn sao?” Đầu nàng hơi cúi xuống, giọng nói non nớt và dịu dàng.

“Ngưng kết hồn đan hết sức quan trọng!” Vũ Vô Cực thở ra một hơi dài sau đó tiếp tục mở miệng nói: “Ở trong tay ta vẫn lưu giữ vài cây cực phẩm tiên thảo cùng vài cây tiên thảo cao cấp. Chúng hoàn toàn đủ các nàng ngưng kết hồn đan. Ta sẽ dựa vạo âm dương linh tuyền hỗ trợ sẽ khiến các nàng ngưng kết hồn đan thuận lợi tốt hơn.”

“Chồng yêu...” Tuyết Nữ đã quen thuộc với cách gọi tên Vũ Vô Cực nên nàng gọi rất thuận lợi không có chút cứng nhắc nào. Bộ dạng Tuyết Nữ lúc này bụ bấm với làn da trắng và mái tóc màu trắng ngắn ngang vai đáng yêu vô cùng. Quả thực vô cùng dễ thường làm cho người ta muốn bao bọc: “Chúng ta sẽ tiếp tục ở lại nơi đó vài ngày sao?”

“Đúng là vậy!” Vũ Vô Cực gật nhẹ đầu một cái, hắn mỉm cười nhè nhẹ: “Chính vì vậy trên đường chúng ta sẽ mua thêm thức ăn, nước uống cùng với đồ dùng chuẩn bị vài ngày ở trong dược viên. Cho đến khi các nàng ngưng kết hồn đan thành công thì thôi!”

“Ở lại nơi đó sao?”
Hồng Liên buồn bực, một tay chống má của mình, vẻ mặt oán trách nói: “Hy vọng ở lại nơi đó không quá lâu. Ở nơi đó chẳng có nước nóng, đẹp thì đẹp thật nhưng chẳng có cái gì thú vị cả.” Chỉ có một mình nàng ca thán chẳng có ai thèm để ý đến nàng cả.

Bất quá nãy giờ thấy được Phi Yên muốn nói gì đó lại thôi, Minh Châu cực kỳ tinh tế nhận ra điều này. Đầu Minh Châu hơi nghiêng xuống và dùng đôi mắt to đáng yêu nhìn về phía nàng hỏi: “Phi Yên, cô có tâm sự gì sao?”

Ánh mắt trẻ con non nớt của Diễm Phi liếc mắt nhìn về phía Độc Cô Bác, nàng dường như muốn nói gì đó thì lại thôi. Vũ Vô Cực nhăn mày một cái sau đó mở miệng nói: “Phi Yên, có gì cứ nói thẳng. Mấy năm nay ta sống cũng lão độc vật. Mặc dù lão độc vật nhân phẩm khống tốt lắm nhưng làm người vẫn là đáng tin cậy.”

Mép lão già liên tục giật giật nhìn về phía Vũ Vô Cực, lão già muốn nói lại thôi sau đó hoá thành một tiếng thở dài khe khẽ. Lại nghe được Đông Quân Diễm Phi chần chờ, đến cuối cùng nàng vẫn ngẩng đầu lên. Con mắt to tròn nhìn thẳng Vũ Vô Cực nói: “Chồng yêu, em có một ý tưởng. Sao chúng ta không lợi dụng âm dương linh tuyền tạo thành một trận pháp nhật, nguyệt, tinh kết hợp với ngũ hành. Dùng âm dương ngũ hành, nhật nguyệt tinh, như vậy ngưng kết hồn đan hẳn sẽ có tính phụ trợ rất lớn.”

“Từ từ... chờ chút... nàng đang nói đến trận pháp của Âm Dương gia ấy hả?” Vũ Vô Cực đưa bàn tay lên mở ra năm ngón, đầu hơi cúi xuống suy ngẫm. Đông Quân Diễm Phi hơi gật đầu xác nhận với hắn. Lập tức Vũ Vô Cực như lâm vào suy tư nói: “Cái này có thể được!”

Nguyệt Thần ngồi bên cạnh Phi Yên hơi siết chặt tay lại. Rõ ràng nàng cũng có cùng chung ý tưởng với chị nàng Phi Yên. Chỉ là Minh Châu lại gọi tên Phi Yên thay vì nàng mà thôi. Nghĩ đến đây Phi Yên không khỏi có chút ghen tức nhìn về phía Phi Yên.

“Chồng yêu... em đại diện cho nhật, Tử Nguyệt đại diện cho nguyệt, Hiểu Mộng đại diện cho tinh...” Khuôn mặt sáng lạn Phi Yên nhín xung quanh. Đồng thời nàng rất bình tĩnh giải thích tất cả mọi thứ cho mọi người nghe: “Lộng Ngọc đại diện cho kim, Minh Châu đại diện cho thổ, Đại Tư Mệnh và Diễm Linh Cơ đại diện cho hoả, Tuyết Nữ và Diễm Linh Cơ thì đại diện cho thuỷ, Tiểu Y và Hồng Liên đại diện cho Mộc. Chúng ta có thể từ đó đứng sắp hàng tạo ra nhật nguyệt tinh, ngũ hành kết hợp với âm dương hoàn toàn có thể hỗ trợ ngưng kết hồn đan.”

“Chờ chút...” Đôi mắt Vũ Vô Cực nhắm mắt lại. Đạo thư có thể cho ra gần như mọi đáp án nhưng nó lại không cho ra sáng ý. Phi Yên nói ra những lời này cực kỳ sáng ý. Khi nhắm mắt lại, Vũ Vô Cực bắt đầu dựa vào trận pháp âm dương gia, vũ hồn, âm dương linh tuyền cùng với công pháp ngưng đan. Đến cuối cùng đưa ra kết luận: “Phi Yên, nàng thực thông minh đấy. Không hổ là đệ nhất kỳ nữ tử của Âm Dương gia đâu! Cách này không sai, chúng ta chỉ cần chỉnh sửa một chút là được.”

Mắt Diễm Phi theo đó nheo híp lại như hình trăng khuyết, nàng nở nụ cười hạnh phúc: “Cảm ơn chàng, chồng yêu!”

“Có gì ghê gớm chứ?” Hồng Liên bắt đầu chống eo ra vẻ cao ngạo: “Ta sớm đã nghĩ đến trường hợp này rồi. Không phải ngưng kết hồn đan sao? Yên tâm đi, giao cho ta là được!” Bàn tay nàng đưa lên vỗ ngực đảm bảo. Vũ Vô Cực vì thế đưa tay bụm mặt mình, chẳng lẽ Hồng Liên không biết mình đang nói cái gì sao?

Chiếc xe ngựa chạy trên con đường cái. Vậy mà người đánh xe lại không có nghe được bất cứ âm thanh từ trong chiếc xe ngựa truyền ra. Khi mà hắn khẽ liếc mắt nhìn vào trong chiếc xe ngựa lại thấy được miệng mọi người đang nói chuyện. Điều này làm cho hắn vô cùng quái dị.

“Thằng nhóc...” Dường như Độc Cô Bác mở miệng tò mò lên tiếng hỏi: “Lão phu rất tò mò các ngươi nói đến cái thứ hồn đan đó. Rốt cuộc hồn đan có tác dụng gì? Nếu ngươi không muốn giải đáp thắc mắc, ngươi coi như lão phu chưa hỏi là được!”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện