Đầu Vũ Vô Cực bắt đầu to ra như cái đầu, trên trán hắn xuất hiện vệt đen. Hắn cảm giác được dưỡng như tai hắn đang to ra, mũi hắn cũng to ra. Mặt hắn lúc này chẳng khác cái mặt trâu mặt ngựa là bao nhiêu. Đến cuối cùng hắn chỉ có thể đưa bàn tay lên vuốt mặt một cái, tiếng thở dài khe khẽ từ miệng hắn phát ra. Dường như công sức mệt nhọc một năm nay hắn đem toàn bộ đổ xuống sông xuống biển.
“Vô Vọng...” Hồng Liên trực tiếp hướng về phía Vũ Vô Cực, thân mình nàng rướn lên giống như một con gà mái. Ngón tay nhỏ nhắn chỉ thẳng về phía bé gái Diễm Linh Cơ hỏi: “Chàng đó... Vì sao của ta chỉ có mỗi Xích Luyện Kiếm mà cô ta thì lại nguyên một bộ...”
Ngón tay chỏ đưa lên rạch nhẹ vào lòng bàn tay, Diễm Linh Cơ nhìn máu đỏ tươi nhỏ giọt lên những món đồ. Khi những giọt máu này nhỏ lên trên người của chúng. Chúng lập tức loé lên ánh sáng, cả bộ y phục áo giáp màu vàng đỏ dạng người lớn theo đó thu nhỏ trực tiếp mặc lên người Diễm Linh Cơ. Nó theo hình dáng trẻ con mà sát với người nàng. Trên đầu nàng cũng xuất hiện cài cây châm cắm vào nơi đó.
Đôi mắt mê người đáng yêu Diễm Linh Cơ khẽ liếc nhìn về phía Hồng Liên. Mấy thứ này đột nhiên theo đó biến mất được Diễm Linh Cơ thu vào trong đan điền của mình. Bờ môi ướt át khẽ mở, giọng nói mang theo khiêu khích: “U... em gái Hồng Liên đang ghen tị sao?”
“Ai mà thèm ghen tị với cô chứ? Hứ...” Đôi tay Hồng Liên ôm ngực, vẻ mặt cô bé tỏ ra cao ngạo vô cùng. Song ánh mắt thì mang theo u oán, uất ức nhìn về phía Vũ Vô Cực. Ở đây thì chỉ có Diễm Linh Cơ dường như được nguyên một bộ đồ. Những người khác cũng chỉ được một món, tất cả đều nhìn về phía Vũ Vô Cực với đôi mắt hơi mang chút u oán.
Lông Ngọc cầm trong tay một viên ngọc truỵ, nó giống hệt với viên hoả vũ mã não mà nàng trước đây đang đeo. Nó đã vỡ nát khi mà đi đến thế giới này. Khoé miệng Lộng Ngọc nở nụ cười nhẹ nhàng, bàn tay ôm lấy viên ngọc vào trong ngực mình nói: “Mọi người, mọi người có thể đừng làm khó chàng nữa được không? Một năm nay, chàng đi sớm về muộn đều không phải vì cho chúng ta chuẩn bị những món đồ này sao?”
Bất chợt ngón chỏ Vũ Vô Cực đưa lên chọc vào giữa trán Hồng Liên. Thân mình Hồng Liên theo đó lùi lại vài bước. Con mắt nàng mang theo kinh ngạc, hai bàn tay nàng nắm lại ở phía dưới, thân mình run lên: “Vô Vọng, chàng làm cái gì vậy!?”
Tiếng thở dài từ miệng Vũ Vô Cực phát ra, hắn lắc lắc đầu nói: “Thanh xích luyện kiếm này tốn không ít công sức ta làm ra nó. Trong tất cả các loại vũ khí thì xích luyện kiếm là ta tốn nhiều thời gian nhất đấy. Đừng tưởng nó là thanh kiếm bình thường mà nó sẽ theo nàng trưởng thành mà trưởng thành lên. Võ hồn của nàng là Hồng Liên, một loại phụ trợ cực mạnh thì loại kiếm xích luyện này là bản mạng vũ khí của nàng sẽ có năng lực ngược lại. Mỗi hấp thu một hồn hoàn, võ hồn Hồng Liên sẽ có một năng lực phụ trợ nhưng kiếm này sẽ có năng lực ngược lại. Có nghĩa là võ hồn nàng có tính tăng phúc thì kiếm này khi đâm vào kẻ địch lại có tác dụng nghịch chuyển.”
Con mắt to tròn theo đó nheo lại, đôi môi hồng hơi chu ra, Hồng Liên mở miệng hỏi: “Chàng nói lời là thật sao?” Bất đắc dĩ Vũ Vô Cực phải đem nàng ôm vào trong ngực mình. Hành động đột ngột này làm cho Hồng Liên giật mình. Đôi mắt theo đó mở to hoảng hốt nói: “Chàng... chàng làm cái gì vậy!?”
“Chúng ta đã làm vợ chồng nhiều năm như vậy!” Vũ Vô Cực dùng ánh mắt thâm tình nhìn về phía Hồng Liên: “Ta đã lừa nàng bao giờ chưa?” Hồng Liên hơi ngẩn ra, nàng có chút đỏ mặt cúi đầu. Rõ ràng Vũ Vô Cực lừa nàng nhiều lần nhưng nàng lúc này lại không nói ra miệng được.
Độc Cô Bác thở ra một hơi dài thầm nghĩ: “Thằng nhóc này, thật biết cách dỗ dành nữ nhân. Nếu như nữ nhân hắn không có quá nhiều thì lão phu có lẽ cũng có thể suy nghĩ hắn cùng với Nhạn Nhi. Đáng tiếc, thằng nhóc quá hoa tâm....” Bàn tay hắn đưa lên nhẹ nhàng vuốt cặp râu cằn cối, trong lòng ngẫm nghĩ: “Xem ra cần phải yêu cầu thằng nhóc chế ra vài món bảo vật đưa cho Nhạn Nhi. Đến lúc đó con bé có đồ phòng thân, mình cũng yên tâm hơn.” Đột nhiên con mắt Độc Cô Bác có rụt lại nhìn về phía người cậu nhóc tóc lam.
Trong tay cậu nhóc tóc lam có một vật làm cho Độc Cô Bác chấn động. Đó là một vật kì lạ toàn thân màu lam trong suốt, hình tháp tam giác. Chỉnh thể tựa hồ là do ngọc bích tạo thành, lớn hơn bàn tay một chút. Trong bảo quang dày đặc, một cỗ năng lượng kì dị từ trong đó không ngừng truyền ra ngoài. Ở trên bề mặt tam giác của khối tháp màu lam, vân hiện ra như từng gợn sóng nhấp nhô. Những vân này không giống như là được điêu khắc mà cứ như là đang sống,từng vòng lam quang lóe ra, đan xen nhau chiếu rọi cả
tẩm cung.
Độc Cô Bác vừa rồi bị ánh sáng quang mang che lấp hơn nữa đồ quá nhiều nên không chú ý. Hiện giờ chú ý đến việc này thì lập tức ngón tay chỉ thẳng về phía Vũ Vô Cực hỏi: “Ngươi vậy mà lại đem bảo vật trấn quốc của Thiên Đấu đế quốc tặng người khác.”
Bảo vật trấn quốc gì đó của Thiên Đấu đế quốc cũng có chút chê cười. Chỉ cần có đủ lợi ích, Vũ Vô Cực hoàn toàn có thể đổi lấy thứ này một cách dễ dàng. Đặc biệt khi biết thân phận thần bí Vũ Vô Cực là người tạo ra những món đồ hồn khí đó, họ ngay lập tức đem món đồ này trực tiếp tặng cho Vũ Vô Cực. Không phải tặng mà là trao đổi thì đúng hơn. Hắn bí mật để Độc Cô Bác đổi lấy bảo vật này đồng thời để tránh việc làm quá lớn ở trong bảo khố Thiên Đấu đế quốc, nơi đó còn có một cái trấn quốc giả giống hệt như vậy.
Mấy nữ nhân nhìn thấy thứ này thì mở miệng lên tiếng nói: “Thật là đẹp, Vũ Vô Cực, đó là thứ gì vậy?”
“Hãn Hải Càn Khôn Tráo...” Vũ Vô Cực nhún nhún vai cười nói: “Bảo vật trấn quốc của đế quốc Thiên Đấu. Ta mất không biết bao nhiêu công sức mới thành công đem nó lấy tới tay. Trong tất cả mọi người ở đây thì chỉ có anh vợ là phù hợp với nó thôi.”
Cái tháp tam giác màu xanh lam đem ánh sáng lan toả khắp trung quanh khi mà bàn tay Tiểu Linh nắm lấy nó. Lam quang nhu hòa ba động vô cùng huyễn lệ. Mà ngay cả Tiểu Linh vốn tâm chí kiên định cũng không khỏi một trận mê mẩn.
Ngón tay hắn cắn nhẹ, một giọt máu trực tiếp nhỏ giọt lên Hãn Hải Càn Khôn Tráo. Máu tươi chảy xuôi, cái Hãn Hải Kiền Khôn tráo xoay tròn, chỉnh thể áp vào vết thương trên vết thương ở ngón tay Tiểu Linh giống như là có linh tính vậy. Máu tươi của Tiểu Linh không ngừng rót vào trong đó, vốn vầng sáng màu lam nay dần dần chuyển sang màu đỏ.
Con mắt Tiểu Y theo đó mở lớn nhìn về phía sắc mặt bắt đầu trắng Tiểu Linh. Vết thương Tiểu Linh liên tục chảy ra máu tươi bị Hãn Hải Càn Khôn Tráo hấp thu. Vũ Vô Cực mở miệng nói: “Đừng lo, tin tưởng anh nàng!”
Thời gian không dài, đột nhiên xuất hiện lam quang nhàn nhạt từ cái lồng phiêu đãng bay ra, ngưng kết thành một hư ảnh mờ ảo. Thanh âm già nua mà bình thản vang lên."Không biết thời gian đã trôi đi bao lâu rồi. Rốt cuộc cũng để cho ta tìm được một người có mùi vị máu tươi không tồi, thực sự vô cùng phù hợp với hãn hải chi lực. Chỉ là tuổi tác còn quá nhỏ, chỉ có thể chờ đợi lớn lên. Bất quá, với ta mà nói cũng chỉ tương đương với vài ngày. Ta còn là chờ đợi được."
Lam quang chợt lóe lên, một lần nữa biến vào trong Hãn Hải Kiền Khôn tráo. Mà vầng sáng trên cái tháp tam giác này cũng đột nhiên thu liễm, thoát li khỏi miệng vết thương trên ngón tay Tiểu Linh, sau đó xoay tròn từ từ lại rơi vào trong tay hắn. Mà lúc này, tháp tam giác đã lại khôi phục màu lam, chỉ có trung tâm thoáng xuất hiện một tia hồng quang mà thôi.
Không còn bị Hãn Hải Kiền Khôn tráo hạn chế, vết thương trên ngón tay Tiểu cũng ngừng chảy máu nhưng hắn vẫn như trước lâm vào hôn mê bất tỉnh. Trong cơn mê, thế giới ý thức của Tiểu Linh phảng phất cảm nhận được có đồ vật gì đó hấp dẫn thân thể cùng linh hồn mình. Lực hấp dẫn khổng lồ khiến hắn không cách nào khống chế thân thể của mình.
Dần dần, cỗ hấp lực đó khiến hắn ngày càng suy yếu, phảng phất hết thảy chung quanh đều tan biến. Sau đó, một cỗ lực lượng đặc thù rót vào trái tim, sau đó chậm rãi chảy vào trong óc, hóa thành một chất dịch kết hợp cùng một chỗ với đại não. Cảm giác suy yếu vẫn đang còn, nhưng đại não lại cực kì tỉnh táo, tuy không thể cảm thụ thế giới bên ngoài, nhưng có thể cảm giác rõ ràng được bộ dáng mạch máu lưu chuyển trong cơ thể, thậm chí cảm nhận được biến hóa rất nhỏ bên trong nội phủ.
Dần dần, ý thức Tiểu Linh lại mông lung như trước. Không biết qua bao lâu thời gian, hắn mới tỉnh lại. Bên ngoài sắc trời đã là giữa buổi trưa, ánh sáng xuyên qua cửa xổ chiếu lên khuôn mặt của hắn. Bàn tay hắn đưa lên che mặt mình ngồi dậy quay đầu nhìn sang thì thấy được cô bé tóc tím ngủ gục ở bên giường hắn. Tiểu Linh khe khẽ thở ra một hơi: “Tiểu Y...” Trong lòng Tiểu Linh lại cảm giác được ngọt ngào.