Vừa hống hai bé gái vui vẻ trở về, không là bốn bé gái vui vẻ trở về, Vũ Vô Cực cảm giác được cả người có chút không thoải mái. Hắn vươn vai lắc lắc đầu của mình. Vẻ mặt mang theo thở ra một hơi dài và mệt mỏi. Đột nhiên Độc Cô Bác xuất hiện ở bên cạnh Vũ Vô Cực: “Quỷ con này, ngươi thật sự biết dỗ dành nữ nhân. Thảo nào bao nhiêu nữ nhân xinh đẹp ở bên cạnh mình. Chỉ là thằng nhóc ngươi quá hoa tâm rồi. Đúng rồi, hai võ hồn đó là chuyện gì xảy ra.”
“Nói lão cũng không hiểu! Còn nữa lão đừng có rình coi nữa. Một phong hào đấu la đi rình coi người khác?” Vũ Vô Cực lắc lắc tay, vẻ mặt có chút mệt mỏi như vừa đánh trận lớn xong. Giọng nói đồng thời cũng không kiêng nể gì: “Ông thực sự không cảm giác mất mặt, ta thay ông cảm giác được mất mặt!”
“Thằng nhóc con này...” Độc Cô Bác tức giận mắng: “ngươi không biết thế nào là kính trọng người giả cả hay sao? Ngươi nên học cách kính trọng người giả cả đi. Đặc biệt là một thái độ với một phong hào đấu la!” Hai vai Vũ Vô Cực nhún nhún, nó làm cho Độc Cô Bác giận tím mặt. Bất quá, lão cũng chỉ giận trong thoáng chốc vì hiểu tính tình Vũ Vô Cực rồi. Bấy giờ lão mới nói: “Thằng nhóc... bây giờ người muốn làm gì? Lão phu nhớ ngươi từng nói không ở lại học viện sơ cấp. Chẳng lẽ ngươi có kế hoạch gì sao?”
“Lão độc vật... ngươi lại đây!” Ngón tay Vũ Vô Cực đưa lên ngoắc ngoắc.
Độc Cô Bác nhăn mày một cái, hắn đi sát gần Vũ Vô Cực mở miệng tò mò hỏi: “Chuyện gì!? Ngươi chẳng lẽ muốn nhờ lão phu chuyện gì hay sao?”
“Cúi xuống đi, lão Độc Vật. Ta có thứ này cho ông đây!” Độc Cô Bác nhăn mày một cái nhưng vẫn cúi đầu xuống. Ngón tay Vũ Vô Cực đưa lên chạm nhẹ vào đầu Độc Cô Bác, giọng nói cũng theo đó phát ra non nớt: “Đừng chống cự! Chỉ là một ít tri thức mà thôi...” Theo sau đó một luồng tin tức tràn ngập tiến vào trong đầu lão già Độc Cô Bác.
Khi Vũ Vô Cực buông ra đôi tay của mình, trong đầu Độc Cô Bác vì thế mà nhiều rất nhiều kiến thức. Những kiến thức này làm cho lão hoàn toàn kĩnh hãi. Đó là một loại kỹ thuật, một kỹ thuật có thể khiến cho cả đại lục đấu la này thay đổi. Con mắt Độc Cô Bác theo đó mở lớn hết cỡ: “Nhóc con... thứ mà ngươi giao cho ta thực sự là thật!?”
Âm thanh Độc Cô Bác cũng hoàn toàn không tin thứ mình đã nhận được. Thứ lão nhận được quá thực quá bất ngờ, hoàn toàn vượt qua những gì lão hiểu biết. Vẻ mặt lão theo đó cũng biến thành sợ hãi lại nghe Vũ Vô Cực cười nói: “Ta từ trước đến giờ đã lừa lão bao giờ chưa?”
“Thằng nhóc này...” Độc Cô Bác khe khẽ thở ra một hơi thật dài nói: “Nếu như thứ này là thực sự, quả thực cũng quá làm người sợ hãi chấn động đi.”
“Đi thôi!” Vũ Vô Cực cười nhẹ gật đầu nói: “Chúng ta trở về rừng Lạc Nhật. Ở nơi đó chúng ta sẽ thí nghiệm. Hơn nữa, ta còn cần phải hoàn thành chiếc máy quan trọng. Thứ này đối với chúng ta sau này rất là hữu ích. Chúng ta trở về nhanh thôi!”
Trở lại học viện, trong căn phòng nhỏ của Đại Sư. Chỗ ở của Đại sư là một phòng trên tầng cao nhất của một toà nhà, phòng không lớn, chỉ có chừng ba mươi thước vuông. Mọi thứ bên trong cũng rất đơn giản, chỉ có một giá sách chiếm hai mặt tường chứa đầy các loại bộ sách hấp dẫn ánh mắt mọi người. Căn phòng trong lúc này xuất hiện một đám nhóc làm cho căn phòng có vẻ phá lệ trật hẹp.
Diễm Linh Cơ và Tiểu Y trong lúc này cũng ở trong phòng. Bất quá hai người là tâm điểm của mấy bé gái trực nhìn về phía hai người. Trong ánh mắt của họ mang theo nghi hoặc, dò xét, tò mò và chút ghen tị. Tiểu Linh và Đường Tam ở bên cảm giác được mình thật lạc lõng, hoàn toàn không thuộc về đội những nhân này. Chính vì vậy mà hai người có xu hướng ôm đoàn cùng nhau.
“Được rồi!” Đại Sư trầm mặc một chút, hắn ngồi trên ghế một chút sau đó mở miệng nói: “Mọi người từng người thả ra võ hồn đi. Ta muốn xem võ hồn của mọi người sau đó quyết định cho con người các ngươi sau này?”
“Sư phụ!?” Diễm Phi trong lúc này hơi mở miệng nói. Giọng nói của nàng non nớt nhưng cực kỳ có chủ kiến: “Thực không dám dấu diếm sư phụ, chồng...” dừng lại ở đây một chút, đầu Diễm Phi hơi cúi xuống: ”người thân của chúng ta cũng đã quyết định hướng đi cho chúng ta.”
Nghe thấy vậy Đại Sư nhăn mày một cái, hắn mở miệng đáp lời: “Phi Yên, mỗi người có một con đường riêng. Làm sư phụ, ta chỉ có thế đưa cho các con những kiến nghị tốt nhất. Song ta càng không hy vọng các con vì một người hoặc là không phải tự nguyện đi lên con đường hồn sư của mình không muốn. Dù hồn sư thuộc
loại nào đi nữa, dựa vào kiền trí, cố gắng cùng với thiên phú, họ vẫn có thể đi rất xa. Các con còn trẻ và có thiên phú không thấp, không giống như ta, các con có thể đi được rất xa. Vì vậy, ta hy vọng các con hãy lựa chọn con đường đúng đắn cho mình. Nếu như người thân các con lựa chọn con đường các con không muốn, ta sẽ thay mặt các con đi gặp và thuyết phục họ.”
Mấy cô bé nhìn về phía nhau, họ không nghĩ tới Đại Sư lại là người tốt như vậy. Thực sự biết quan tâm đến người khác. Đại Sư giống như một người cha của họ vậy. Nguyệt Thần mím đôi môi hồng đáp lại: “Sư phụ, không ai ép buộc chúng ta cả. Mọi người trong chúng ta đều là tự nguyện lựa chọn hướng con đường đó đi.”
“Nếu các con đã có con đường mình chọn, ta sẽ không nói gì hơn!” Đại Sư mỉm cười hơi gật đầu xuống. Lúc này Đại Sư mới quét qua mọi người: “Vậy mỗi người có thể phóng thích cho ta xem võ hồn của mình sau đó nói hướng phát triển của mình cho ta được không?”
Mấy nữ nhân nhìn về phía nhau, Đông Quân Diễm Phi cũng theo đó mở miệng nói chuyện: “Võ hồn của ta là Tam Túc Kim Ô...” Theo võ hồn xuất hiện, một con quạ lửa ba chân xinh đẹp xuất hiện trong mắt mọi người. Toàn thân nó bao bọc trong một ngọn lửa khiến cho nơi này lập tức độ ấm gia tăng.
Đại Sư lo lắng mấy cuốn sách của mình, hắn vội vã nói: “Phi Yên, con mau thu hồi võ hồn của mình đi!” Diễm Phi nghe thậy vậy lập tức thu hồi võ hồn của mình. Đại Sư mới thở ra một hơi dài: “Võ hồn của hon hẳn là thú võ hồn, thuộc loại biến dị. Thật ra con có vài phần giống như ta?” Thấy mọi người tò mò nhìn về phía mình, Đại Sư lại hơi thở ra một hơi dài: “Ra đi La Tam Pháo!”
"Phốc" một tiếng, một cỗ hồn lực màu tím nhạt từ trong song chưởng xuất ra, mọi người chỉ cảm thấy trên người Đại sư truyền ra một trận hồn lực ba động, tại trước mặt hắn đã có thêm một sinh vật. Đúng vậy, là một sinh vật, bộ dáng nó nhìn qua rất giống một con chó, nhưng kích cỡ của nó lại như một con lợn. Thân dài quá một thước năm, vòng eo cũng không sai biệt lắm.
Đúng vậy, là một sinh vật, bộ dáng nó nhìn qua rất giống một con chó, nhưng kích cỡ của nó lại như một con lợn. Thân dài quá một thước năm, vòng eo cũng không sai biệt lắm. Toàn thân bộ lông màu tím nhạt, hai cái tai nhỏ, một đôi mắt màu lam đậm nháy nháy, ánh mắt rất hiền lành. Thân thể mập mạp bỗng nhúc nhích, chiếc mông to lớn nhất thời lắc lắc. Bốn chiếc chân ngắn, to, rất khó tưởng tượng động tác của nó chậm chạm như thế nào.
Đỉnh đầu có một cái khối u nhô lên, hình tròn, không biết là cái gì. Nó vừa hiện ra tựu hướng phía Đại sư chạy lại, dùng chiếc đầu to của nó cọ cọ trên đùi Đại sư. Dưới chân Đại sư mọc lên hai đạo quang hoàn, tại thân hắn du động lên xuống, quang hoàn đều hiện ra màu vàng, hiển nhiên là trăm năm hồn hoàn. Hắn nhìn về phía con thú thở ra một hơi dài: “Các con hẳn rất tò mò về võ hồn của ta. Đúng vậy, đây là võ hồn của ta. Tên của nó là La Tam Pháo!”
“Đây là võ hồn của sư phụ sao?” Hồng Liên chớp chớp đôi mắt tò mò nhìn về phía con thú kỳ quái này: “Trông nó có chút kỳ quái! Mà tại sao nó lại gọi là La Tam Pháo?”
Trên mặt Đại sư toát ra một tia đau khổ: "Bởi vì vũ hồn của ta là biến dị vũ hồn. Có nhớ ta và mọi người nói về vũ hồn biến dị không, chính là Tam pháo. Chỉ bất quá, biến dị của nó hiển nhiên là theo hướng không tốt. Tại trong khi nó vừa mới giác tỉnh, hồn lực của ta mới chỉ có nửa cấp tiêu chuẩn. Nếu không, như thế nào có sẽ dạng giống như này. Cho dù ta cố gắng nữa, cả đời này cũng không có khả năng đột phá ba mươi cấp, cuối cùng cũng chỉ có thể nghiên cứu vũ hồn trên lý luận."
“Không giống như con, Phi Yên...” Đại Sư buồn bã nói: “Võ hồn của con biến dị là theo tính tốt! Ta không được may mắn như con. Vậy Phi Yên, con định lựa chọn võ hồn theo loại nào. Võ hồn của con là thú võ hồn tiên thiên mang ngọn lửa rất mạnh. Con hoàn toàn thích hợp với hệ cường công.”