“Dừng lại đi!” Năm ngón tay Tiểu Linh đưa lên ngăn cản. Hắn đảo mắt nhìn về phía Tiểu Vũ một chút sau đó lại nhìn về phía Hồng Liên. Giọng nói Tiểu Linh mang theo giảng dạy: “Hồng Liên, Tiểu Vũ chẳng qua chỉ là một đứa bé mới lớn thôi. Đừng có tranh dành với nàng chỉ vì một chiếc giường được chứ?”
“Phải rồi!?” Hồng Liên lúc này mới nhớ được như vậy, nàng cười nhẹ nhìn về phía Tiểu Vũ nói: “Bản cô nương sao có thể tranh dành với một đứa bé mới lớn đây? Dù sao cô ta cũng chỉ là một đứa bé không hiểu chuyển mà thôi!”
“Cô cho rằng cô lớn lắm không bằng ấy!” Tiểu Vũ lập tức cãi lại Hồng Liên: “Cô cũng chỉ là một đứa bé như ta mà thôi. Cô hơn gì ta kia chứ? Ta mới không thèm chiếc giường này!” Vừa nói thì Tiểu Vũ vỗ mạnh lên chiếc giường sau đó đi sáng một bên.
Trong khi Tiểu Linh cảm giác được đầu đau như cái đầu. Hắn mở miệng lên tiếng nói: “Tiểu Vũ, nếu không ngươi ngủ gần em gái ta đi. Sẽ không có ai quấy rầy và làm phiền cô nữa!?” Tiểu Vũ nghe thấy vậy chỉ hừ một tiếng.
Chăn và màn đám bé gái được tập trung ở góc khoảng cách những chiếc giường của mấy bé nam một khá dài. Giống như nó hoàn toàn chia làm một đoàn ở cuối phòng và một đoàn ở đầu phòng hoàn toàn cơ bản là cách biệt nhau. Hai người Đường Tam và Tiểu Linh nhìn nhau lắc đầu. Họ dọn hai chiếc giường gần đám học viên nam cũ.
Diễm Linh Cơ hơi cúi đầu, ánh mắt khẽ liếc đạm bạc nói: “Mọi người nghỉ sớm đi. Chúng ta đều là trẻ con, thức sớm không tốt cho mọi người đâu. Đừng quên, ngày mai chúng ta còn phải ra ngoài cùng sư phụ kiếm hồn hoàn.”
Tiểu Y ở trên giường hơi gật gật đầu nhẹ coi như đáp lại. Tiểu Vũ thấy vậy tò mò hỏi: “Các ngươi đi ra ngoài là đi đâu vậy? Các ngươi muốn đi chơi sao?”
“Không phải đâu nha, em gái!” Minh Châu nhẹ nhàng nhấp môi cười khẽ: “Là sư đệ chúng ta Đường Tam. Sư đệ cũng đã là tiên thiên mãn hồn lực. Theo lý nói sư đệ cần phải tiếp thu hồn hoàn để trở thành một hồn sư. Thế nên chúng ta đi ra ngoài chuẩn bị tìm cho sư đệ một cái hồn hoàn thích hợp!”
Vừa nghe Đường Tam nói muốn đi thu hồn hoàn, ngoại trử đám người Diễm Phi và Tiểu Vũ còn lại tất cả đệ tử trên mặt đều hiện ra nét hâm mộ, đối với hồn sư mà nói, không có chuyện gì quan trọng bằng việc tiến giai. Hồn sĩ mười cấp cùng hồn sư một cấp tại hồn lực chênh lệch có một bậc, nhưng bất luận là thực lực hay chính địa vị đều chênh lệch một trời một vực. Chuyện này tới cao cấp phân biệt càng thêm rõ ràng.
Hồng Liên nghe thấy thế bĩu môi, trong lòng khinh thường ngẫm nghĩ: “Nếu không phải ta cần ngưng kết hồn đan sớm muộn cũng đã trở thành hồn sư. Có gì ghê gớm chứ?”
“Chúng ta phải nói tiếng chúc mừng sư đệ!” Hồ Mị Nhi đưa ngón tay đặt ở miệng. Dù tuổi nhỏ nhưng quả thực Hồ Mị Nhi mỗi động tác đều mang theo nét dụ hoặc vô cùng. Đám học viên nam không khỏi ghé mắt nhìn cô bé. Đặc biệt âm thanh Hồ Mị Nhi cũng vô cùng dễ nghe: “So sới chúng ta, sư đệ ngươi trở thành hồn sư sớm hơn nhiều. Ây da, không biết bao giờ chúng ta mới có thể trở thành hồn sư nữa!”
“Sư tỷ!” Đường Tam bình tĩnh đáp lại: “Với thiên tư các vị sư tỷ và sư huynh, ta tin không lâu sau mọi người sẽ trở thành hồn sư. Ta may mắn một chút mà thôi!”
“Hồn hoàn gì đó?” Tiểu Vũ nhíu mày nói: "Còn chưa có bắt đầu học ngươi đã muốn đi. Hồn hoàn thật sự như vậy trọng yếu sao?"
Lời nói vừa dứt, Tiểu Vũ đã phát hiện không khí xung quanh có chút khác thường, tất cả công độc sanh đều dụng ánh mắt như thấy quái vật nhìn mình. Hồn hoàn thật sự trọng yếu? Chuyện này còn phải hỏi sao. Đối với hồn sư mà nói, cơ hồ không có chuyện gì so với hồn hoàn càng thêm trọng yếu.
“Hồn hoàn đương nhiên trọng yếu!” Tuyết Nữ hơi nghiêng cằm nhẹ nhàng giải thích: “Mặc dù không phụ gia hồn hoàn cũng có thể tu luyện hồn lực. Hồn lực vẫn sẽ tích luỹ trong cơ thể. Nhưng hồn lực tích luỹ trong cơ thể cũng có giới hạn. Chỉ có thể hấp thu hồn hoàn mới đem hồn lực tích luỹ giải phóng. Hồn sư hấp thu hồn hoàn cũng sẽ làm cho thân thể hồn sư trở nên khoẻ mạnh hơn, từ đó tốc độ tu luyện Hồn Sư cũng tăng lên. Tiểu Vũ, cô nói xem hồn hoàn có quan trọng không?”
Đám học viên nam nghe được những lời này thì đều gật đầu đồng ý với lời Tuyết Nữ. Đặc biệt bộ dạng Tuyết Nữ vô cùng đáng yêu làm cho đám học viên nam gật đầu lia lịa. Tiểu Vũ tức giận nhìn mấy người nói: "Vậy đi đi. Bất quá, không được, công việc của công độc sanh chúng ta làm sao bây giờ? Các ngươi đi, công việc một mình ta đi làm hay sao."
“Chúng ta cũng không có làm việc!” Lộng Ngọc nhẹ giọng nhắc nhở nói: “Tiểu Vũ, chỉ có em cùng với sư đệ phải làm công việc này mà thôi!”
“Cái gì!?” Tiểu Vũ lập tức giật mình hô to, vẻ mặt theo đó càng thêm tím tái nhìn về phía đám người nói: “Các ngươi ở nơi này không phải cũng là công độc sinh sao? Vì sao các ngươi không phải làm công việc công độc sinh chúng ta. Không công bằng a, ta phải đi báo việc này với họ tại sao họ lại bất công như vậy!?”
Mấy học viên nam lại dùng ánh mắt kỳ quái nhìn về phía Tiểu Vũ. Hồng Liên lúc này cười châm chọc nhìn Tiểu Vũ: “Được a, con thỏ nhỏ sao cô không đi báo cáo đi. Dù sao chúng ta đâu có lãnh tiền công, ai quan tâm cái công việc quét tước gì đó chứ? Bản cô nương có tiền, bản cô nương cũng chẳng hiếm lạ gì!”
“ngươi... ngươi...” Tiểu Vũ tức giận chỉ về phía Hồng Liên nói: “ngươi tưởng ngươi có tiền là ghê gớm lắm sao?” Mấy bé gái nhìn về phía nhau rồi nhìn về phía hai người sau đó lắc lắc đầu. Một số thì mỉm cười tràn đầy hứng thú nhìn về phía hai người.
Đường Tam bất đắc dĩ nói: “Nếu không như thế này, thời gian tới khổ cực ngươi một chút, chờ ta sau này trở lại công việc trong học kỳ toàn bộ đều tính cho ta làm. Tiền công ngươi vẫn lĩnh một nửa, thế nào?" Chiếu thể lực hắn mà nói, quét dọn hoa viên căn bản không có tính là cái gì, nhu kỹ của Tiểu Vũ làm hắn rất kinh ngạc, sau này còn muốn tìm cơ hội tiếp tục luận bàn, vả lại hắn cũng không phải là người thích chiếm tiện nghi của người khác.”
Tiểu Vũ hừ nhẹ một tiếng: "Được rồi, quyết định như vậy đi."
Đám người một số người cũng bắt đầu tu luyện. Cùng các học viên bình thường bất đồng, công độc sinh tu luyện khắc khổ hơn nhiều, mặc dù bọn họ tư chất bình thường nhưng tu luyện vũ hồn có thể nói là con đương duy nhất trong tương lai. Song dường như đám người Tiểu Linh lại không quá chú trọng vào việc này. Có người tu luyện có người không, Đường Tam dù sao cũng là sư đệ, hắn không tiện nói gì lắm.
Sáng sớm, đại đa số mọi người trong học viện vẫn còn đang ngủ, thì một người nam nhân khoảng dưới bốn mươi tuổi khá là tuấn tú bước tới ký túc xá. Đám người Tiểu Linh đều há hốc mồm nhìn về phía người nam nhân này. Đây thực sự là Đại Sư trong mắt bọn họ sao? Thế nào sau một đêm lại thay đổi nhiều như vậy?
“Sư phụ!?” Hồng Liên ngáp một cái. Bất quá Hồng Liên cũng giật mình tỉnh lại, chớp chớp con mắt to nhìn về phía Đại Sư hỏi: “Thực sự là ngài sao?”
“Sư phụ...” Hồ Mị Nhi nhẹ giọng mở miệng nói: “Xem ra, ngài đã sử dụng thứ ta nói đến!”
“Đừng nói nhiều nữa!” Đại Sư đặt tay ở miệng ho khan vài tiếng. Mặt hắn cũng vì thế mà hơi đỏ lên: “Chuẩn bị đi sau đó cùng ta lên đường.” Theo đám người khởi hành, tổng cộng mười bốn người một nam nhân, hai bé nam và mười một bé gái ra khỏi cánh cửa lớn của học viện.
Đại sư hôm nay mặc một thân trang phục, nhìn qua tăng thêm vài phần anh khí. Hơn nữa làn da trắng hơn, râu cũng bị cạo sạch. Một vẻ đẹp thành thục hấp dẫn của nam nhân toả ra, có lẽ loại khí chất này hấp dẫn không ít nữ nhân. Bàn tay Đại Sư lấy ra một đám khăn trắng rồi mở miệng nói: "Chúng ta bây giờ phải tới đông bắc thành Nặc Đinh bốn trăm lý tới liệp hồn sâm lâm. Nơi đó là địa phương nuôi dương hồn thú của
đế quốc. Dám chắc có thể tìm được cho ngươi hồn thú thích hợp."
Bàn tay Đại Sư đưa cho Tiểu Linh rồi nói: “Con hãy phát cho mỗi người một chiếc sau đó để họ đeo khăn che mặt lại. Lần này, ta dẫn các con ra ngoài.” Đại Sư nhìn về phía mấy bé gái nói: “Các con đều là cô gái nên biết bảo vệ mình. Mấy chiếc khăn che mặt này là sư phụ mua cho các con.”
Mấy bé gái nhìn về phía nhau gật đầu một cái. Chỉ riêng biệt Tiểu Y không có đeo bởi vì nàng sớm đã đeo khăn che mặt rồi. Mỗi người cầm lấy một chiếc khăn che mặt đem dung mạo mình che lại. Tiểu Linh cũng đeo lên khăn che mặt dù cho bản thân mình là nam đi nữa. Đang đeo khăn che mặt, Tiểu Linh cũng lên tiếng hỏi: “Nuôi dưỡng hồn thú? Sư phụ, hồn thú cũng có thể nuôi dưỡng được sao? Ta biết được hồn thú vốn tính tình cao ngạo làm sao có thể nuôi nhốt?”
Đại sư gật đầu nói: "Cao đẳng hồn thú tự nhiên không thể nuôi dưỡng, nhưng đê đẳng thì có thể. Hồn thú loại sinh vật này chính là hồn lực dã thú. Tồn tại càng lâu năm, thực lực càng mạnh. Cho nên bình thường mà nói chúng ta dựa theo niên hạn, chia hồn thú làm năm cấp bậc. Thập niên hồn thú, bách niên hồn thú, thiên niên hồn thú, vạn niên hồn thú, cùng thập vạn niên hồn thú. Giống như tên gọi hồn thú tu luyện mười năm chính là thập niên hồn thú. Hồn hoàn cùng hồn thú phân chia giông nhau. Có điều không giống nhau ở chỗ niên hạn hồn hoàn rất khó nhận biết, tưừnhan sắc là có thể nhìn ra. Trong đó, thập niên hồn thú, hồn hoàn là màu trắng, bách niên hồn hoàn màu vàng, thiên niên hồn thú hồn hoàn màu tím, thiên niên hồn thú có màu đen, còn lại thập thiên niên hồn thú hồn hoàn có màu đỏ. Tại quốc điểm đế quốc nuôi dưỡng đa số hồn sư liệp sát hồn thú đều là thập niên cùng bách niên. Ít có thiên niên hồn thú xuất hiện."
"Sư phụ, Hồn thú tu luyện thời gian càng dài thì thực lực lại càng mạnh, hồn hoàn nó sinh ra hiệu quả cũng càng tốt. Vậy chỗ cường đại của nó đén tột cùng là biểu hiện ở phương diện nào?" Đường Tam hỏi.
Khuôn mặt cứng ngắc của Đại sư hiện ra nụ cười khó coi như là tiêu chí của hắn: "Vấn đề này hỏi hay lắm. Hồn thú cấp bậc bất đồng sẽ sinh ra hồn hoàn khác nhau đối với thuộc tính phụ gia cùng với năng lực kỹ năng trên bản thân Hồn sư. Lấy ví dụ, nếu dùng góc độ lượng hóa mà đánh giá, Lam ngân thảo vũ hồn của ngươi sẽ đi theo lộ tuyến Khống chế hệ Khí hồn sư, vậy, ngươi có được một cái mười năm hồn hoàn có thuộc tính tương hợp, vậy, Lam ngân thảo của ngươi khống chế tính sẽ gia tăng mười, nhưng nếu là trăm năm hồn hoàn, vậy khống chế tính của ngươi với Lam ngân thảo chính là gia tăng một trăm v.v… Bởi vậy, dưới tình huống có thể, tất cả Hồn sư đều sẽ tận lực theo đuổi nhằm tăng càng mạnh vũ hồn."
Đường Tam nghi hoặc nói: "Vậy chẳng phải là người có thế lực càng lớn, có khả năng có được hồn hoàn lại càng tốt sao? Những quý tộc này hoàn toàn có thể bằng vào lực lượng của gia tộc mình đi liệp sát (săn giết) hồn hoàn càng mạnh để cấp cho mình."
“Sư đệ...” Diễm Phi nhẹ nhàng giải đáp, hai tay đặt ở bụng. Một tay theo đó hơi đưa ra: “Không có đơn giản như sư đệ nghĩ. Muốn hấp thu hồn hoàn cũng không dễ dàng như ngươi nghĩ. Điều kiện bắt buộc hấp thu hồn hoàn đó là phải do tự mình đánh chết hồn thú. Hồn sư có thể nhờ những hồn sư cấp cao hơn mình săn giết hồn thú hộ, đến lúc đó mình kết thúc hồn thú là có thể hấp thu hồn hoàn. Song hồn hoàn hấp thu cũng có giới hạn. Giống như chúng ta chỉ là một đứa bé, chúng ta cũng không thể hấp thu hồn hoàn vượt qua sức chịu đựng của chúng ta. Nếu không hồn hoàn sẽ làm cho chúng ta kinh mạch đứt đoạn mà chết.”
“Đúng như sư tỷ Phi Yên ngươi nói!” Đại Sư gật đầu đồng tình: “Mặc dù giết chết hồn thú thì hồn hoàn cũng chỉ tồn tại có một canh giờ mà không phụ gia trên người thì sẽ mất đi hiệu quả.Tiếp theo, Hồn thú là một loại sinh vật cực kỳ kiêu ngạo, bất cứ hồn thú gì cũng không cho phép mình bị bắt làm tù binh, nếu bị địch nhân đánh thành trọng thương, muốn nhốt (tù binh) chúng nó, vậy, hồn thú sẽ lựa chọn hồn lực tự bạo mà tự sát. Chính vì vậy mới có như lời Phi Yên nói tổ đội để giết hồn thú, hồn sư hấp thu hồn hoàn chỉ cần một kích cuối cùng do mình hoàn thành, như vậy là có thể thu được hồn hoàn. Cho nên, quý tộc và một ít người có thế lực theo như lời ngươi nó thì tại phương diện liệp sát thú hồn quả thật có ưu thế nhất định. "
Nói đến đây, Đại Sư lắc lắc đầu: "Nhưng là, người như vậy có thể dẽ dàng có được hồn hoàn nhưng không có nghĩa là hắn sẽ trở nên cường đại hơn so với Hồn sư bình thường. Ai cũng không có thể dám chắc mình gặp được hồn thú có thuộc tính thích hợp với mình nhất. Cấp bậc của hồn thú cố nhiên quan trọng, thuộc tính có tương hợp hay không cũng quan trọng tương đương. Cho dù hồn hoàn tốt, nhưng cùng vũ hồn của ngươi tương khắc, cũng không phát sinh tác dụng tốt, ngược lại sẽ ảnh hưởng tới bản thân. Trọng yếu nhất chính là, một một gã Hồn sư tại bất đồng giai đoạn thì hấp thu hồn hoàn là có hạn chế."
"Tỷ như nói, ngươi bây giờ chỉ là một người mười cấp Hồn sĩ, với hồn lực của ngươi bây giờ, nhiều nhất cũng chỉ có thể hấp thu hồn hoàn của một đầu trăm năm hồn thú, nếu ngươi vọng đồ hấp thu ngàn năm hồn hoàn, vậy kết quả chỉ có một, thân thể không cách nào thừa nhận, bị lực lượng của hồn hoàn hủy diệt. Trong khi hấp thu hồn hoàn, thì ngoại lực không có cách nào trợ giúp, chỉ có thể dựa vào chính mình. Ngươi ngẫm lại, người cần phải có người khác trợ giúp mới có thể liệp sát hồn thú mà mình muốn, thực lực bản thân như thế nào có thể kiên nhận (ngoan cường, cứng cỏi), nói không chừng hấp thu một cái hồn hoàn thích hợp với mình đồng thời cấp bậc cũng trong phạm vi khống chế cũng sẽ sinh ra hủy diệt tính đả kích.”
Nói đến đây, Đại Sư quét mắt nhìn đám đồ đệ, giọng nói cảnh cáo: “Các ngươi phải nhớ kỹ, thế giới này là công bằng, muốn đạt được cái gì thì nhất định phải làm ra cố gắng tương ứng. Chủ nghĩa cơ hội chỉ dành cho những kẻ tầm thường. Vũ hồn lý luận mà ta nghiên cứu, chính là vì để cho Hồn sư trong quá trình cố gắng trở nên dễ dàng hơn một chút. Dưới tình huống chính mình tương đẳng (như nhau) thực lực trở nên càng cường đại. Các ngươi hiểu được không?" Mấy người lại nhìn về phía nhau rồi lẳng lặng gật đầu đồng ý.
Mặc dù là gật đầu đồng ý nhưng không ít bé gái lại cho là không đúng. Vì họ còn nghĩ đến Vũ Vô Cực, chỉ cần có Vũ Vô Cực thì bọn họ tất nhiên có thể nhẹ nhàng trở thành nhân thượng nhân. Dù không có tu luyện thì họ vẫn có thể đạt được cấp bậc cao hơn so với người khác. Không ít bé gái có ý nghĩ này trong đầu.