Đạo Chu

Trở lại học viện


trước sau

Đám người Tiểu Linh có một phen hú hồn thì ở rừng Lạc Nhật, một người nào đó cũng thở ra một hơi dài. Bàn tay hắn đưa lên sờ sờ đầu của mình cười khổ nói: “Mấy bà vợ của mình thực sự không bớt làm người khác lo. Hoàn toàn làm cho đầu mình cảm giác giờ cũng còn đau đau. Bất quá có nguy hiểm mới có thể cho họ có động lực tu luyện. Chết cũng chẳng sao cả! Lại lần nữa chuyển sinh tu luyện lần nữa là được.”

Giọng nói của thằng nhóc mang theo quả thực là một người chồng vô trách nhiệm. Hoàn toàn không màng lo lắng sinh tử của những người vợ ra gì. Hơn nữa còn cho rằng những nguy hiểm đến với họ chẳng khác nào trở thành động lực giúp bọn họ tu luyện cả. Thật vô sỉ hết mức.

Đại Sư cũng thành công hấp thu hồn hoàn trở thành một hồn tôn thực sự. Hồn lực cũng giải phóng khiến Đại sư trực tiếp đạt đến hồn tôn ba mươi tám cấp. Chẳng bao lâu nữa, Đại Sư hẳn là có thể hấp thu hồn hoàn thứ tư trở thành một hồn tông.

Lúc này thời gian trôi đi, thật may mọi việc không có gì xảy ra. Đặc biệt sau khi hấp thu xong hồn hoàn, La Tam Pháo lại trở nên to lớn. Uy áp của nó lại mạnh hơn. Mọi người xuôi gió xuôi nước an toàn cùng nhau rời khỏi rừng rậm Liệp Hồn. Bất quá khi đi, ánh mắt của Đại Sư thi thoảng len lén nhìn về phía Diễm Phi, ánh mắt của Đại Sư khi thì tỏ ra phức tạp, khi thì tỏ ra khó hiểu, khi thì tỏ ra vui vẻ.

Vài ngày sau, đoàn người trở lại học viện bắt đầu nghỉ ngơi. Lúc họ trở lại thì đúng là thời gian mà các học viên đi học buổi sáng, bên trong học viện Nặc Đinh có vẻ rất yên tĩnh, tất cả mọi người đều tập trung lại trong phòng Đại Sư.

Vừa tiến vào trong phòng, nhìn cả căn phòng đã được viện trưởng sửa sang lại. Trên trần nhà lỗ hổng cũng được bịt lại, Đại Sư khe khẽ thở ra một hơi dài: “Không nghĩ còn có thể thoát chết, không những thế trong cái rủi có cái may. Ta cũng thành công tấn chức hồn tôn. Tiểu Tam, ngươi lấy quyển sách thứ hai từ bên trái, tầng ba, giá sách bên trái mang tới đây cho ta."

"Vâng." Đường Tam dựa theo sự phân phó của Đại sư mang một quyển sách dầy cầm lại. Làm hắn kỳ quái chính là trên quyển sách này không có tên sách.

Đại sư không có tiếp nhận quyển sách trong tay hắn, nói: "Trên quyển sách này ghi lại một số nghiên cứu của ta đối với hồn lực, mặc dù hồn lực là thông qua minh tư vận chuyển hồn lực của mình để tu luyện, nhưng kỹ xảo trong đó lại phi thường nhiều. Vận hành lộ tuyến theo dạng gì để dễ dàng tăng lên thực lực, vũ hồn gì trong thích hợp tu luyện trong hoàn cảnh nào nhất, trên đây đều có ghi lại, các ngươi chia nhau xem trong đó một chút, đối với các ngươi hữu ích!”

Mấy người Tiểu Linh đều có công pháp tuyệt phẩm có thể so sánh với công pháp cao cấp nhất. Tốc độ tu luyện bọn họ tốc độ nhanh hơn so với hồn sư bình thường rất nhiều. Nếu không phải họ cùng lúc tu luyện ba thứ tinh thần lực, cơ thể và hồn lực thì tốc độ họ cũng đã vượt qua hồn sư tu luyện bình hường vài lần. Mà theo như lời Đại sư nói, phương pháp tu luyện mà hắn nghiên cứu, hẳn là cùng loại vận hành lộ tuyến với tu luyện nội lực. Có thể nghiên cứu tới bước này, Đại sư đã phải cố gắng biết bao nhiêu?

“Đường Tam...” Bất chợt Đại Sư mở miệng hướng về phía Đường Tam nói: “Ngươi biểu thị một chút võ hồn thứ hai ra trước mặt mọi người!”

“A...” Đường Tam hoàn toàn kinh ngạc vì những lời nói của Đại Sư. Ánh mắt hắn thoáng nhìn về phía đoàn người Tiểu Linh. Đây là trong lòng bí mật lớn nhất của Đường Tam. Song khi nghĩ đến các vị sư huynh, sư tỷ không tiếc tính mạng mình bảo hộ cho hắn hấp thu hồn hoàn. Người như vậy đáng giá hắn tín nhiệm. Đến lúc này Đường Tam mới hơi gật đầu một cái. 

Đường Tam không có mở miệng, chậm rãi ngửa tay trái của mình lên, lúc này đây, không phải lại là lam quang, màu đen quang mang nhàn nhạt từ trong lòng bàn tay hắn phun ra, quang hoa trong nháy mắt ngưng tụ, một cái gì đó kỳ dị xuất hiện trong lòng bàn tay hắn. Đó là cái búa màu đen, cán búa ước chừng dài nửa thước, đầu búa hình trụ, nhìn qua giống như là dạng thu nhỏ của cái búa rèn, nhưng là, tại mặt ngoài của cái búa đen có một cỗ quang mang đặc thù, trên đầu búa, một vòng hoa văn nhàn nhạt vây quanh.

Dường như Đường Tam chờ đợi sự kinh hoàng của mọi người song lại chẳng có ai vì thế mà kinh hoàng thất thố. Duy chỉ có Hồng Liên chống eo chớp chớp đôi mắt nói một câu rất bình đạm: “Sư đệ, không nghĩ tới ngươi là song sinh võ hồn đấy!”

“Phi Yên...” Đại Sư gật đầu hài lòng mới quay ra nhìn về phía Đông Quân Diễm Phi nói: “Bây giờ con có thể cho chúng ta xem võ hồn thứ hai của con được rồi chứ?”

Nhất thời mọi người quay đầu ra nhìn về phía Đông Quân Diễm Phi. Họ cũng hiểu rằng Phi Yên đã bị phát hiện võ hồn thứ hai trong khi sử dụng võ hồn dung hợp kỹ. Đại Sư rõ ràng đem Đường Tam biểu thị võ hồn thứ hai để Phi Yên hiểu một điều ở nơi này đều là người nhà. Đông Quân Diễm Phi thở ra một hơi dài hơi gật gật đầu nói: “Vâng!”

Ánh sáng trên người cô bé loé lên, theo sau từ trên cơ thể nàng bắt đầu xuất hiện dị tượng. Mặt trời nóng rực toả ra làm cho cả phòng độ ấm bắt đầu tăng lên. Bất quá Phi Yên nhanh chóng đem võ hồn thu lại. Mọi người chỉ cảm giác được nhiệt độ tăng lên trong thoáng chốc sau đó lại giảm xuống.

Khuôn mặt Đại Sư lúc này không còn bình tĩnh nữa mà trở nên tràn ngập phấn khích. Hắn cười nhẹ nói: “Ông trời đối đãi với ta cũng không tệ. Không chỉ giúp ta giải quyết vấn đề võ hồn mà còn giúp ta nhận được những người như các con làm đồ đệ. Đặc biệt là hai con Đường Tam và Phi Yên, hai con chính là song sinh võ hồn mà trong hàng nghìn năm qua trên đại lục mới xuất hiện.”

Mấy bé gái nhìn về phía nhau một cách quỷ dị. Nếu như Đại Sư cùng với Đường Tam biết được Đông Quân Diễm Phi không phải song sinh võ hồn mà là tam sinh võ
hồn sẽ biểu hiện như thế nào đây. Đặc biệt không chỉ Diễm Phi mà còn cả Nguyệt Thần nữa.

“Thật sự kỳ quái!” Đại Sư cúi đầu trầm tư khe khẽ mở miệng: “Song sinh võ hồn theo lý nên có tiên thiên mãn hồn lực. Tại sao hồn lực lại thấp đến như vậy chẳng lẽ vì biến dị sinh ra!?” Đầu Đại Sư liên tục lắc lắc, chính hắn cũng không hiểu tại sao. Lúc này, hắn lại ngẩng đầu nhìn về phía Phi Yên nói: “Các con có thể phụ gia hồn hoàn cho võ hồn thứ nhất. Bất quá các con tuyệt đối không được phụ gia hồn hoàn cho võ hồn thứ hai của các con. Đồng thời tuyệt đối không để lộ ra mình là song sinh võ hồn trước mặt người khác. Đây là mệnh lệnh của ta.”

Mấy bé gái tò mò nhìn về phía Đại Sư, Tiểu Linh ở bên cạnh không nhịn được hỏi: “Sư phụ, tại sao không được phụ gia hồn hoàn cho võ hồn thứ hai. Chẳng lẽ có vấn đề gì sao?”

“Hiện giờ các con cứ tập trung vào tu luyện. Biết nhiều đối với các con có chút không tốt. Các con chỉ cần biết đây là mệnh lệnh của ta là được. Nếu Đường Tam và Phi Yên, các con dám phụ gia hồn hoàn cho võ hồn thứ hai vậy các con không còn là đệ tử của ta nữa.” Giọng nói Đại Sư mang theo kiên quyết. Đám người cũng ngạc nhiên đối với lời của Đại Sư. Họ thực sự không hiểu tại sao Đại Sư trở nên kiên quyết và cứng rắn như vậy. Chỉ thấy Đại Sư thở ra một hơi dài: "Mặt khác, Đường Tam, bây giờ ngươi đi tới Vũ hồn điện của Nặc Đinh thành đi. Trên đường tùy tiện hỏi là có thể tìm được vị trí của Vũ hồn điện, nó nằm ở khu vực trung tâm thành, ngươi tới nơi đó tiến hành một chút Hồn sư giám định, một là trắc thí hồn lực tình huống của mình, mặt khác, coi như là chính thức đăng kí tại Vũ hồn điện, sau này mỗi tháng có thể lĩnh tiền trợ cấp. Cũng không cần tiếp tục làm công độc sinh."

Đường Tam cẩn thận thu quyển sách Đại sư cho hắn vào trong Nhị thập tứ kiều minh nguyệt dạ, bản thân Nhị thập tứ kiều minh nguyệt dạ không biết chế tác bằng cái gì, nó cực kỳ đàn hồi, rút lại nhỏ nhất, vóc người còn nhỏ của Đường Tam đều có thể miễng cưỡng đeo ở trên eo, nhưng nếu kéo dài ra, sợ là người trưởng thành có eo hơn bốn thước cũng đồng dạng có thể đeo lên, hơn nữa độ rộng của đai lưng thủy chung không thay đổi. 

“Sư phụ, các vị sư tỷ, sư huynh, vậy ta đi trong chốc lát sẽ trở lại ngay!” Đường Tam mỉm cười gật đầu nói.

“Các ngươi cũng trở lại đi!” Đại Sư nhìn về phía đám người Tiểu Linh mở miệng nói: “Ta cần nghiên cứu một chút tư liệu sách. Đặc biệt đối với võ hồn của các ngươi, ta cần phải xem xét một chút. Sau đó quyết định xem các ngươi hấp thu hồn hoàn loại nào thích hợp nhất!” Vừa nói Đại Sư bắt đầu làm ngay. Hắn đi đến kệ sách bắt đầu mở ra tham khảo mọi thứ ở bên trong.

“Vâng!” Đoàn người cũng gật đầu cúi chào Đại Sư. Từ phòng Đại sư ra, mọi người vừa nghe thấy tiếng "keng keng" báo hiệu kết thúc buổi học, thời gian đi học của Nặc Đinh sơ cấp Hồn sư học viện cũng không dài, giữa trưa sau khi hết buổi học thì còn có thời gian nghỉ ngơi nửa canh giờ căng tin mới phục vụ bữa trưa.

“Giờ chúng ta làm gì đây?” Hai tay Hồng Liên chống eo mở miệng nói. Vẻ mặt có chút chan chán muốn tìm việc gì đó làm.

“Sao hả!?” Hồ Mị Nhi chớp chớp mắt nhìn về phía Hồng Liên cười mở miệng hỏi: “Hồng Liên, cô cũng muốn đi học giống như các học viên khác.”

Nguyệt Thần mở miệng nói: “Chúng ta trở về ký túc xá trước đi!” Vừa nói nàng thấy được Hiểu Mộng đã đi về phía trước. Thân thể cũng theo đó giảo bước đi về phía trước. Đám người cũng lục tục đuổi theo hướng về phía trước mà đi. Bất quá, trong khi mọi người trở lại túc xá, lại kinh ngạc phát hiện, cả túc xá trống rỗng, một bóng người cũng không có, giường của mình vẫn giống như lúc mới đi.

Bất quá vừa lúc có một đám người học viên đi qua. Đó là hai học viên nữ, thấy được đám người Nguyệt Thần thì các nàng đều dùng ánh mắt ghen ghét nhìn các nàng. Giọng nói xi xào to nhỏ với nhau: "Công độc sinh năm này thật sự là không biết tự lượng sức mình, cư nhiên muốn đi gặp Tiêu lão đại học viên năm thứ sáu để khiêu chiến. Phỏng chừng trong khi đi học ngày mai khó thấy thân ảnh của công độc sinh rồi."

"Cũng không có thể nói như vậy, công độc sinh giám khiêu chiến Tiểu bá vương của học viện chúng ta cũng có chút dựa vào, nghe nói, mấy công độc sinh mới tới một niên cấp rất lợi hại. Sự việc lần này hình như như là một trong đám người công độc sinh mới tới khơi ra. Nàng hình như tên là Tiểu Vũ. Lần này đánh cược của bọn họ cũng rất tuyệt, nếu Tiêu lão đại thắng, sau này tất cả công độc sinh đều là sủng vật của hắn, nếu bên công độc sinh thắng, sau này Tiểu Vũ đó sẽ là lão đại của toàn học viện chúng ta."

"Những công độc sinh này tuyệt đối là muốn chết, một con nhóc con một niên cấp dù có lợi hại đi nữa thì có thể lợi hại tới như thế nào. Tiêu lão đại là một trong vài người của học viện chúng ta học viên năm thứ sáu đạt tới cảnh giới Hồn sư. Xem ra, sau này Tiêu lão đại lại muốn thêm một đám người hầu rồi. "

Lập tức hai tay Hồng Liên chống eo, nàng khó chịu nói: “Hừ... rủ người đi đánh nhau mà không có mặt ta. Ta mới là lão đại của ký túc xá này được chứ?”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện