Một đoàn người trực tiếp lao về phía trước hướng về phía bóng ảnh mà bắt đi. Bất quá đã có hai người nam nhân tầm trung tuổi đứng chắn ở nơi đó. Họ để ý đám người này thấy được đám người này đều có huy hiệu với hình dáng một chiếc chuỳ nhỏ. Tiêu chí này nếu như người nhìn vào sẽ nghĩ rằng đó là tổ chức có liên quan tới thợ rèn. Bất quá nó không phải thuộc về tổ chức thợ rèn mà là cây chuỳ tượng trương cho phóng đấu giá.
Đứng ở vị trí phía dưới cầu thang đá, cầm đầu đoàn người là một thiếu nữ độ tuổi mười hai. Rõ ràng khuôn mặt của nàng non nớt cho thấy độ tuổi của nàng. Bất quá thân thể của nàng lại cực kỳ nóng bỏng. Y phục của nàng ta mang màu đỏ đen tương xứng, ôm lấy toàn bộ đường cong trên cơ thể, toát ra một loại khí chất già dặn. Y phục bó sát xẻ tà lộ ra đường cong lả lướt, cũng lộ ra một loại khí tức thành phục mà nguy hiểm. Theo chiều dài váy, càng xuống dưới tà càng rộng, mà phía dưới tà váy có chút gì đó giống hoa bách hợp, nhưng không phải là hoa bách hợp mà là mạn đà la hoa. Mà mạn đà la hoa giống như một loại hoa chết chóc hắc ám, màu đỏ chính là nhan sắc, đó chính là sự kết hợp cho y phục của người thiếu nữ.
Khi chất yêu tà cùng tràn ngập mị hoặc của nàng xuất hiện. Dưới chiếc vảy xẻ tà là đôi chân cao vút đi trên chiếc tất chân màu tím với hoa văn tà dị càng làm cho nàng thêm cuốn hút. Khuôn mặt không quá xinh đẹp nhưng lại có gì đó giống như biết nàng là một đoá hoa độc có gai nhưng nam nhân vẫn muốn hái xuống.
Người thiếu nữ cũng chú ý đến thân ảnh vọt lên câu thang, đó là một cô gái. Cô gái thân thể hơn một nửa để trần, chỉ có che chắn mấy vị trí mấu chốt, có chút không rõ tướng mạo của nàng nhưng vóc người cũng thì gần như hoàn mĩ. Da thịt trắng nõn tựa như ngọc thạch trong suốt, mái tóc ngắn màu xanh nhạt đầy phong tình. Khi nàng chạy vội, mái tóc che khuất để lộ ra đôi tai. Đó không phải là tai của loài người, mà là giống với tai của động vật họ mèo.
Đoàn người này chính là đoàn người đấu giá đến từ Thiên Đấu bị hai người hồn sư ngăn lại đường đi. Đặc biệt khi thấy được mỗi người đều là năm hoàn. Trong đám người phòng đấu giá thì người cao nhất cũng bất quá hồn sư bốn hoàn mà thôi. Người cầm đầu kính cẩn chắp tay lên tiếng nói: “Hai vị hồn vương tôn kính, chúng ta không có ý mạo phạm học viện. Chỉ là vừa rồi, một nô lệ của phòng đấu giá chạy mất. Chúng ta chỉ muốn truy tìm nàng mà thôi!”
Hai người hồn vương lập tức nhìn về phía người thiếu nữ có dáng người nóng bỏng kia. Thấy được nàng mỉm cười đưa tay lên nói: “Các vị, đây là cuộc thi vào học viện Thiên Địa. Người bước được lên con đường bằng đá này chứng tỏ tuổi của nàng không vượt quá mười hai tuổi. Chỉ cần không vượt qua mười hai tuổi như vậy đều có tư cách tham gia cuộc thi này, bất kể là ai đi nữa.”
“Này...” Mấy người phòng đấu giá nhìn về phía nhau không biết phải nói gì.
Người thiếu nữ có hình dáng nóng bọng lại mở ra đôi môi đỏ mọng trả lời: “Các vị có thể bắt nô lệ trở lại. Bất quá cần thiết kết thúc cuộc thi này. Đến lúc đó, chúng ta sẽ không ngăn cản các vị trảo nô lệ trở về.” Vừa nói người thiếu nữ mỉm cười thú vị nhìn về phía mấy người nói: “Đương nhiên là chỉ cho phép trảo nô lệ các vị mà không cho phép trảo học viên của học viện Thiên Địa. Tất nhiên nếu như các vị có thể đam đương được mối quan hệ giữa phòng đấu giá Thiên Đấu và học viện Thiên Địa trở nên xấu đi. Bất cứ hành vi phá hư luật lệ của học viện Thiên Địa đều được coi là hành động khiêu khích đối với học viện.”
Nhìn đám người phòng đấu giá ngơ ngác nhìn về phía nhau, người thiếu nữ cảm giác có chút thú vị. Ngón tay chỏ đưa lên cuốn cuốn lọn tóc của mình. Đôi mắt chăm chú nhìn về phía bóng dáng của thiếu nữ vừa trà trộn vào trong đám người và bước lên cầu thang đá. Nếu như thiếu nữ này đi đến cuối cùng rất có thể vượt qua thử thách tiến vào học viện và trở thành học viên. Nàng cũng tò mò đến lúc đó đám người này sẽ có biểu cảm như thế nào đây?
Ninh Vinh Vinh đang ngồi ở trên thềm đá thở ra một hơi dài và cảm giác được hồn lực mình khôi phục một chút. Bất quá áp lực trên người nàng vẫn giữ vững khiến cho nàng thực sự không muốn chuyển động thân. Song nhìn về phía một đám người đi về phía trước mình, Ninh Vinh Vinh mới cắn răng một cái đứng dậy muốn di chuyển.
Bụp! Bất quá Ninh Vinh Vinh còn chưa có làm được chuyện gì thì đột nhiên thềm đá xuất hiện một cỗ lực bài xích trực tiếp hất văng Ninh Vinh Vinh bay lên trời. Nàng chỉ kịp giật mình hét lên một tiếng: “Aaa...” Ngay sau đó thân thể nàng bay ra ngoài rơi phịch xuống mặt đất.
Kiếm đấu la và Cốt đấu la đang xem cảnh này thì giật mình đứng dậy. Bất quá ở bên cạnh nàng, Diễm Phi chỉ hoà ái bình tĩnh mỉm cười nói: “Hai vị tiền bối đấu la xin hãy dừng bước, Tiểu thư Ninh Vinh Vinh hắn không có việc gì!?”
Bản thân Ninh Vinh Vinh trực tiếp rơi xuống mặt đất bất quá nàng không có cảm giác được đau đớn chút nào. Ở phía dưới giống như có thứ gì đó đem trọng lực của nàng triệu tiêu rớt. Mặt Ninh Vinh Vinh biến thành ngu ngơ: “Chuyện gì thế này?”
“Đã có một thí sinh bị loại!” Một âm thanh từ phía ở trên đỉnh núi truyền xuống: “Cảnh báo các thí sinh không được phép nghỉ ngơi ở trên thềm đá quá lâu nếu không xé trực tiếp bị trục xuất ra khỏi đường đi. Tương đương với việc bị loại bỏ?”
“Cái gì?” Ninh Vinh Vinh trợn tròn mắt mở miệng lên tiếng nói. Bất quá nàng vừa nói xong theo đó từng tiếng
phát ra âm thanh ở phía cách nàng không xa. Những người này đều giống nàng đang nghỉ ở nơi đó không xa. Tất cả đều bị hất văng ra sau đó trực tiếp rơi xuống mặt đất. Một số người cũng trực tiếp bị liên luỵ bị hắn kéo ra khỏi cầu thang đá.
“Chú ý, chú ý...” Lại một lời khác cũng vang lên: “Trong khi thi đấu không được phép tấn công. Bất quá khi thí sinh bị hất ra ngoài tương đương với việc loại bỏ. Cho dù thí sinh đó có bị người khác kéo ra đi nữa. Thế nên, các thí sinh hãy cẩn trọng khi đi gần những người đang ngồi nghỉ.”
“Quả nhiên không đơn giản như vậy sao?” Đường Tam thở ra một hơi dài một cái. Hắn thấy được một cậu nhóc kém mình vài tuổi đi kém mình chỉ vài bậc thang. Từ trên người cậu nhóc này, Đường Tam không có cảm thấy được hồn lực. Hắn theo đó lẩm bẩm vài tiếng: “Cầu thang đá này có vấn đề. Nó hẳn dựa vào thực lực người tham gia cuộc thi mà thay đổi uy áp của mình.”
Trở lại học viện Hoa Hồng, Diễm Linh Cơ và Tiểu y đều trực tiếp từ không gian trữ vật lấy ra một chiếc hộp lớn dài màu đỏ. Ngồi ở một bên, Vũ Vô Cực cười nói: “Diễm Diễm, Thiếu Thiếu... vẫn còn vài ngày nữa, học viện Sử Lai Khắc mới kết thúc tuyển sinh. Đến lúc đó chi bằng các nàng hấp thu hồn cốt nhân tiện đột phá ba mươi cấp phụ gia hồn hoàn đi! Ta sẽ phụ trách bảo hộ cho hai em...”
Diễm Linh Cơ và Tiểu Y hơi gật đầu với Vũ Vô Cực một cái. Họ mở ra chiếc hộp màu đỏ đem mấy hồn hoàn lấy ra. Trong khi đó Diễm Linh Cơ nhìn về phía bên trong chiếc hộp đỏ, nàng lẩm bẩm nói: “Thật sự là nhiều hồn cốt. Chàng không phải đem cả cơ thể trước của chúng ta chế tạo ra thành hồn hoàn một trăm vạn năm đấy chứ?”
Ở một bên khác, Tiểu Y cầm ra hai thứ to tròn hình như một cái tô úp ngược và một điểm đỏ ở nơi đó. Nhìn về phía thứ này thì hai má Tiểu Y theo đó trở nên ửng đỏ. Đồng thời đôi mắt màu tím cũng nhướng mày nhìn về phía Vũ Vô cực.
Đôi tay trắng nõn mềm mại của Diễm Linh Cơ cũng đưa tay vào trong đó cầm lên một vật. Vật này hơi kỳ quái với hai cánh thịt khép chặt lại. Đồng thời nó có một cái ống nối dài. Khoé miệng Diễm Linh Cơ theo đó hơi kéo lên, nàng mỉm cười nói: “Chồng yêu... chàng đúng là thú vị thật đấy? Thứ này không phải của em trước đây, chàng đem chúng biến thành hồn cốt một trăm vạn năm đấy chứ?” Vũ Vô Cực theo đó đỏ mặt, Diễm Linh Cơ mở miệng châm chọc nói: “Em không biết phải nói chàng thế nào nữa. Ngay thứ này mà chàng cũng có thể biến nó thành hồn cốt trăm vạn năm sao?” Ngón tay chỏ nhẹ nhàng vỗ má, Diễm Linh Cơ nghiêng đầu khẽ hỏi Vũ Vô Cực.
“Khụ, khụ, khụ...” Vũ Vô Cực nắm tay đặt ở miệng ho khan vài tiếng: “Dù sao cả cơ thể cũ của các nàng khi biến chúng thành hồn cốt và ngoại phụ hồn cốt rất hữu ích. Vì bản thân chúng là thân thể cũ của các nàng nên độ phù hợp đạt đến 99,99%. Chính là như vậy!?”
Diễm Linh Cơ quay ra nhìn sang Tiểu Y, nàng nở nụ cười thú vị. Đôi môi mềm mại phát ra âm thanh mị hoặc: “Chồng yêu... anh còn chưa nói cho em chúng có tác dụng gì đây?”
“Mặc dù chúng là ngoại phụ hồn cốt một trăm vạn năm!” Vũ Vô Cực ho khan vài tiếng nói: “Chúng cũng rất có hữu ích. Giống như hồn cốt trái tim có thể cảm nhận hồn lực cách xa hàng chục dặm đồng thời có thể cảm nhận được ác ý cũng như sự nói dối. Ngay cả ngoại phụ hồn cốt như dạ dày có thể chứa thức ăn vô hạn mà không bị hỏng.”
“Vậy...” Diễm Linh Cơ đưa thứ mà nàng cầm lên rồi hỏi: “Thứ trong tay này của em cùng với thứ trong tay của Tiểu Y có tác dụng gì đây?”
“À... thì...” Vũ Vô Cực xấu hổ mở miệng nói: “Nó có tác dụng như ý co bóp thay đổi kích cỡ a. Đồng thời các em muốn cũng có thể làm cho lỗ nơi đó hoàn toàn biến mất. Như vậy cho dù có gặp phải sắc lang đi nữa thì đối phương cũng không thể nào làm chuyện đó được. Ngoài ra, nó còn có thể tăng độ nhạy cảm khi mà ta đút thằng em trai bé bóng của mình vào cơ thể em cùng với Tiểu Y. Chỉ cần ra vào vài lần là có thể khiến cho Diễm Diễm và Tiểu Y đạt được cực sướng của một nữ nhân rồi. Thứ này không phải rất hữu ích sao? Giống như trong tay Tiểu Y vậy, nó co thể tăng độ nhạy cảm, thay đổi kích cỡ tuỳ thích đồng thời có thể ra sữa rất hữu ích cho trẻ con. Giống như ruột già và bàng quang đó thì có thể trực tiếp không cần tiêu tiểu, chúng có thể xử lý được nên rất tiện lợi.”
“Chồng yêu...” Diễm Linh Cơ thở ra một hơi dài. Đây là lần đầu tiên nàng bộc lộ ra như vậy. Giọng nói mang theo chút thất vọng: “Chàng đúng là đủ nhàm chán đi. Ngay cả loại hồn cốt này chàng cũng tạo ra được. Thay vì cho những hồn kỹ hữu ích vào, chàng lại cho những hôn kỳ thật không giống người thường vào nơi này!” Tiểu Y ở bên cạnh cũng đồng ý gật đầu một cái.
Khuôn mặt Vũ Vô Cực buồn bực, hắn mở miệng nói: “Còn không phải ta lo lắng cho mọi người sao?”
“Đoạn, ngươi chẳng phải lo lắng cho bọn họ!” Một giọng nói vang lên rơi vào tai Vũ Vô Cực: “Ngươi đang lo lắng họ có hay không cắm trên đầu ngươi hai cái sừng bò đi!?”