“Các vị xin hãy dừng lại!” Một âm thanh cực kỳ dễ nghe truyền vào trong tai đám phóng viên. Tất cả cảm giác được thân thể hơi rung động. Lời nói này thực sự ngọt ngào khiến cho người ta không có cách nào kháng cự. Đặc biệt theo đó một mùi hương thơm nhè nhẹ truyền vào mũi họ khiến cho tinh thần họ cảm giác được thư thái. Tất cả đều quay ra nhìn về phía âm thanh phát ra thấy được chín chiếc đuôi nhẹ nhàng phe phẩy. Ba hồn hoàn phân biệt là vàng, vàng, tím trôi lơ lửng ở người thiếu nữ.
Sau khi dùng võ hồn phụ thể, trên đầu người thiếu nữ cũng mọc ra đôi tai thú vô cùng đáng yêu. Vóc dáng của nàng cũng trường cao hơn. Đôi chân thon thả trắng nõn uyển chuyển. Bộ ngực cao vút khẽ rung động mỗi khi nàng di chuyển. Ngón tay nhỏ đặt ở đôi môi ướt át, đằng sau chín chiếc đuôi nhẹ nhàng phe phẩy: “Trong lòng bất cứ ai đều lưu trữ hình ảnh người con gái mà mình yêu. Chẳng lẽ các vị ở đây chưa từng có mối tình đầu nào sao? Chưa từng ảo tưởng đến người con gái mà mình yêu. Các vị, ta nói có đúng không?”
Trong phút chốc đó, đôi mắt Hồ Mị Nhi hơi phát ra ánh sáng lờ mờ. Hoả Mị Thuật, một loại võ công sử dụng ánh mắt mê hoặc đối thủ cũng làm cho đối thủ mất đề phòng. Hồ Mị Nhi đặt tay trên miệng, thần tình thương tâm: “Chẳng lẽ ta nói không đúng sao?”
“Cô bé này không đơn giản!?” Kiếm đấu la Trần Tâm ở bên cạnh Ninh Phong Trí khẽ nói nhỏ mở miệng. Đôi mắt Ninh Phong Trí cũng trực diện nhìn về phía Hồ Mị Nhi. Hắn cũng đồng ý đối với Kiếm đấu la Trần Tâm nói, đầu theo đó cũng hơi gật gật nhẹ một tiếng.
“Tiểu thư Hồ Mị Nhi nói đúng!?” Một phóng viên lập tức lớn tiếng ủng hổ: “Chúng ta không thể bới móc đời riêng tư của Đại Sư ra ngoài. Phải biết nam nhân nào chẳng từng mở tưởng đến nữ nhân xinh đẹp kia chứ? Ta cũng từng mơ tưởng đến nữ nhân xinh đẹp đây. Có gì sai chứ?” Vừa nói người phóng viên trực tiếp tắt đi máy quay sau đó dùng tay vỗ vỗ ngực của mình: “Tiểu thư Hồ Mị Nhi, ta ủng hộ cô. Việc này ta không làm!”
Hồng Liên nhìn về phía Hồ Mị Nhi thấy vậy thì bĩu môi khinh thường nói: “Đúng là con hồ ly tinh. Cả võ hồn cũng là hồ ly tinh.” Theo đó hai tay ôm ngực, bộ ngực cao vút rung động liên hồi. Đôi môi bĩu ra khinh thường. Bất quá nàng không biết bộ dạng này so với Hồ Mị Nhi cũng không kém chút nào.
“Cảm ơn mọi người!” Hồ Mị Nhi khẽ híp lại đôi mắt như hình trăng khuyết. Ngón tay hơi đưa ra hướng về phía vị trí trung tâm nói: “Lần này, chúng ta mời mọi người đến đây vì chứng kiến một điều. Chúng ta đã tìm ra cách để hồn sư và hồn thú chung sống một cách hoà bình.” Lời nói ra làm cho tất cả đều theo đó ngẩn người. Không bao lâu thì tiếng ồn ào trong đám người bắt đầu truyền ra. Hồ Mị Nhi lại bình tĩnh mở miệng tiếp lời: “Các vị, chi tiết thế nào, hãy để chị Minh Châu nói với các vị. Mị Nhi cũng không tiện ăn nói cho lắm!” Vừa nói Hồ Mị Nhi khe khẽ lắc đầu.
Mấy ngón tay mảnh khảnh Minh Châu khẽ đưa lên uyển chuyển du động, nàng hơi nghiêng đầu. Đôi mắt hơi híp lại và nụ cười tràn đầy mê hoặc xuất hiện trên khuôn mặt của nàng. Giọng nói của nàng phát ra tràn ngập bình tĩnh: “Chào tất mọi người, ta là Minh Châu, học viên của học viện Thiên Địa cũng là người của Thiên Địa tông. Trước đó, ta có lời cảm ơn với tất cả các vị đã đến tham gia nghi lễ thiêng liêng này cùng với tất cả các vị khán giả đang quan sát trực tiếp buổi phỏng vấn. Cản ơn tất cả mọi người...”
“Tiểu thư Minh Châu...” Một người phóng viên tò mò lên tiếng hỏi: “Không biết cuộc họp lần này có phải liên quan tới nghi lê cô vừa nói đồng thời liên quan tới lời tiểu thư Mị Nhi nói đến hồn thú sẽ chung sống hoà bình với nhân loài. Không biết những lời này có ý gì?”
“Mọi người chúng ta đều biết từ trước đến nay, Hồn Sư khi đạt đến lên cấp bắt buộc phải hấp thu hồn hoàn!” Minh Châu thư thái bình tĩnh mà trả lời. Hai tay đan xen đặt ở bụng của mình sau đó rất tự nhiên cười nói: “Song với tình trạng săn giết hồn thú hiện nay mà nói vậy thì trăm năm sau, nghìn năm sau thậm chí vạn năm sau đây? Hồn thú tu luyện tốc độ đã so với con người rất chậm. Hồn sư săn giết hồn thú không chỉ vì hồn hoàn mà còn vì hồn cốt và thân thể của chúng. Thân thể hồn thú là cả một bảo tàng với nhân loài chúng ta.”
“Tình trạng giết chóc hồn thú không có điểm dừng của chúng ta lợi ích của nhân loài mà khiến hồn thú càng ngày càng ít. Có nhiều người sẽ nói chúng ta là hồn sư, giết hồn thú lên cấp thu thập thi thể bọn họ là đương nhiên. Nhưng mọi người có từng nghĩ đến hay không, sau này hàng trăm nghìn năm sau con cháu chúng ta trở thành hồn sư khó khăn đến mức như thế nào. Minh Châu, e rằng lúc đó sợ rằng hồn sư chỉ có thể hấp thu những hồn hoàn mười năm, thậm chí trăm năm cũng khó.”
“Việc này chúng ta đều rõ ràng!” Ninh Phong Trí bất chợt mở miệng nói
chuyện. Hắn nói chuyện lập tức khiến cho đám người chú ý đến. Tất cả đều đem hồn đạo khí quay ra chiếu lên người Ninh Phong Tao: “Chẳng lẽ Thiên Địa tông tìm ra được phương pháp giải quyết?”
“Đương nhiên!” Minh Châu tự tin mỉm cười trả lời. Lời này làm cho cả đám lại xì xào ồn ào lên. Bàn tay Minh Châu chìa về phía đồ án phía trên rồi mở miệng nói: “Từ nhiều đời cố gắng của Thiên Địa tông, chúng tôi đã hoàn thành được thứ này. Nếu như các vị tò mò nó là thứ gì vậy chúng ta hãy cùng chờ xem thứ này. Vì nó rất có thể làm cho tất cả các vị ở nơi này đều kinh ngạc. Tôi cũng thực chờ mong nhìn về phía biểu cảm của các vị khi thấy điều sắp tới xảy ra.”
Quay sang nhìn Nguyệt Thần, Minh Châu khẽ chớp một bên mắt. Nguyệt Thần cũng hiểu ý gật đầu một cái. Những hành động này càng làm cho đám người trở nên tò mò hơn bao giờ hết. Họ đặc biệt không hiểu được khi thấy mấy người cứ úp úp mở mở càng làm cho họ hiếu kỳ hơn. Một người không hiểu mở miệng lên tiếng nói: “Tiểu thư Minh Châu, không biết tiểu thư nói thứ này có liên quan gì tới hồn sư sẽ chung sống hoà bình với hồn thú!”
“Xin các vị rời xa trận pháp!” Nguyệt Thần đi tới, nàng uyển chuyển đưa tay hướng về phía mọi người ý định đem mọi người gạt ra: “Chúng tôi cần thực hiện một nghi lễ thiêng liêng giữa hồn sư và hồn thú ngay bây giờ! Mọi thắc mắc của mọi người sẽ được chúng tôi giải đáp đáp sau khi nghi thức hoàn thành.”
Miêu Nữ hơi run run thân thể nhưng nàng lại là người bước đến đầu tiên. Theo như nghi thức thì Miêu Nữ sẽ được thực hiện nghi thức đầu tiên. Trước mặt mọi người, Miêu Nữ đi về phía vòng tròn sinh mệnh. Một con hổ khá to lúc này cũng xuất hiện trước mặt đám người làm cho đám người giật mình. Đông Quân Diễm Phi đứng ở nơi đó mở miệng làm tất cả mọi người yên tâm: “Đó là hồn thú thủ hộ học viện. Nó sẽ không tấn công mọi người trừ khi mọi người tấn công nó.”
“Đó là hồn thú Thiên Linh Hổ!?” Một người mở miệng lên tiếng nói: “Loại linh hổ này có trí tuệ cao như vậy cũng phải có vạn năm ấy chứ? Học viện các vị làm như thế nào thuần thục được đầu hồn thú này?”
“Xin các vị hãy giữ yên lặng!” Đông Quân Diễm Phi bình tĩnh nói, nàng nhìn về phía Nguyệt Thần ra lệnh: “Tử Nguyệt, bắt đầu thôi!”
Nguyệt Thần gật đầu, nàng quay ra thấy được Miêu Nữ đứng trước con Thiên Linh Hổ thì thân thể hơi run run một chút. Uy áp khi đứng trước một con hồn thú dù nó không tỏ ra uy áp cũng làm cho người sợ hãi. Đặc biệt như một người chưa trải qua thế sự Miêu Nữ, còn chưa trở thành hồn sư thì thực sự khó mà không sợ hãi được.
Bản thân Miêu Nữ rất sợ hãi, nàng lo âu hồi hộp, trái tim không thể kìm giữ đập liên hồi. Hai hàm răng nàng khẽ cắn vào nhau cố gắng giữ bình tĩnh. Bất chợt trận pháp giống như hoa sinh mệnh sáng lên phát ra ánh sáng lập loè cực kỳ xinh đẹp.
Ở phía xa, hai tay Nguyệt Thần kết ấn làm cho đại trận càng phát ra ánh sáng lập loè. Đồng thời Nguyệt Thần cũng mở miệng lạnh lùng nói: “Miêu Nữ, Thiên Linh, lập tức nhỏ một giọt máu của các ngươi tiến vào trong mắt trận!”
Tiếng nói Nguyệt Thần làm Miêu Nữ giật mình tỉnh lại. Ngay sau đó nàng khẽ đưa ngón tay vào miệng cắn nhẹ. Cái răng sắc nhọn trực tiếp làm ngón tay trắng nón của nàng trầy da, vài giọt máu theo đó chảy thẳng vào mắt trận. Con hổ khổng lồ cũng cực kỳ thông minh, nó đưa lên dùng móng vuốt vạch vào mu bàn chân đem máu chảy ra nhỏ giọt trên trận pháp.
Khi bàn tay Nguyệt Thần lần nữa kết ấn, ánh sáng toả ra từ trận pháp lập tức sáng lập loè và biến thành màu đỏ như máu. Những điểm sáng từ trận pháp bay lên trực tiếp tiến vào giao hoà cơ thể Thiên Linh Hổ và Miêu Nữ. Đồng thời một chút năng lượng gì đó từ cơ thể Miêu Nữ chui vào đại trận sau đó tiến vào cơ thể Thiên Linh Hổ. Ngược lại Thiên Linh hồ cũng xuất hiện trường hợp tương tự như vậy.
“Gầm!” Theo một tiếng gầm phát ra từ Thiên Linh Hổ, thân thể nó run rẩy liên hồi. Trên trán Thiên Linh Hổ xuất hiện dấu hiệu thú võ hồn của Miêu Nữ. Đồng thời trên tay của Miêu Nữ cũng như ẩn như hiện hình dáng ấn ký của Thiên Linh Hổ. Khi tức bấy giờ hai người như hoà hợp với nhau, Thiên Linh Hổ cũng phát ra khí thế mạnh mẽ khiến cho người giật mình.
Không ít người trực tiếp sợ hãi lùi về phía sau. Mặt của Kiếm đấu la cũng biến thành hết sức ngưng trọng: “Hồn thú mười vạn năm!”