Đạo Chu

Hai đấu hai


trước sau

“Bạch Hổ Kim Cương biến!” Đái Mộc Bạch lập tức gầm nhẹ một tiếng. Theo một tiếng quát nhẹ, thân thể Đái Mộc Bạch lại bành trướng ra một vòng nữa. Hắn lập tức sử dụng sức mạnh của mình ý đồ cường công Vũ Vô Cực. Theo một tiếng hồ gầm từ miệng Đái Mộc Bạch phát ra: “Gầm!” Một quang cầu màu trắng trực tiếp bắn về phía Vũ Vô Cực.

“Thần không kích!” Chiêu thức đơn giản Vũ Vô Cực xuất hiện hiện, những nắm đấm hư ảo lập tức hư ảo xuất hiện trong không khí. Nó trực tiếp đánh nát đòn tấn công của Đái Mộc Bạch. Hiển nhiên Đái Mộc Bạch cũng chẳng mong đợi gì đòn tấn công này có thể tấn công được Vũ Vô Cực. Hắn lập tức lách người trốn thoát trực tiếp áp sát Vũ Vô Cực.

Đái Mộc Bạch lập tức chạy trốn tiến hành áp sát Vũ Vô Cực, bàn tay hắn hoá thành hổ trảo công kích về phía Vũ Vô Cực. Ngay lập tức Vũ Vô Cực chỉ biết cười nhạo hắn, thân hình ma thần trực tiếp công kích đánh vể Đái Mộc Bạch. Trước nắm đấm khủng bố nhanh như chớp của ma hồn, Đái Mộc Bạch chỉ có thể sử dụng ra Bạch Hổ Hộ Thân Tráo.

Phanh! Âm thanh va dội khiến cho Bạch Hổ Hộ Thân tráo rung động. Ánh sáng loé lên, tiếng vỡ choang của Bạch Hổ Hộ Thân Tráo phát ra làm cho hồn lực Đái Mộc Bạch nhộn nhạo. Nắm đấm hư ảo của ma hôn còn chút dư uy đánh thẳng lên người Đái Mộc Bách. Một cảm giác ngọt ngọt trực tiếp nối thẳng miệng Đái Mộc Bạch.

Phốc! Âm thanh nho nhỏ vang lên, miệng Đái Mộc Bạch trực tiếp phun ra ngụm máu đỏ. Bàn chân hắn lúi về phía sau. Khoé miệng chảy ra máu đỏ tươi, mu bàn tay đưa lên lau đi dòng máu đang chảy ở mép. Song chiến ý Đái Mộc Bạch vẫn chưa bao giờ giảm cả.

“Ha...” Hiện giờ Vũ Vô Cực là võ tu cấp hai mươi chín, lực chiến đấu hắn bằng hồn sư ba mươi chín cấp. Hơn nữa đặc tính hỗn độn ma hồn khiến cho lực lượng hắn gần như vô cùng vô tận. Đái Mộc Bạch muốn chiến thắng hắn cơ bản là không thể nào. Chỉ thấy hắn nhìn về phía Đái Mộc Bạch rồi nói: “Đái thiếu, ngươi biết sự khác biệt giữa các hồn sư không. Các hồn sư đều quá phụ thuộc vào võ hồn của mình, đặc biệt là các hồn kỹ tự từ hồn hoàn mà thiếu đi tính sáng tạo của mình. Một hồn sư có được phối hợp hồn kỹ cho hồn hoàn tốt nhất không phải công kích mà là tính phụ trợ.”

“Ân...” Thấy được Vũ Vô Cực không có tấn công tiếp mà trực tiếp giảng giải cho Đái Mộc Bạch làm cho hắn hoàn toàn ngẩn người. Hắn thực sự không quá hiểu được Vũ Vô Cực nói những lời này có ý gì. Chỉ hơi dừng lại đứng ở nơi đó nghe Vũ Vô Cực nói.

Năm ngón tay hơi chìa ra hướng về phía Đái Mộc Bạch như một lời mời, Vũ Vô Cực tiếp tục nói: “Giống như hồn kỹ của ngươi, Mộc Bạch! Hai hồn kỹ Bạch Hổ Hộ Thân Chướng cùng với Bạch Hổ Kim Cương Biến. Cả hai đều có hữu ích trong đó lấy Bạch Hổ Kim Cương Biến hữu ích nhất. Có lẽ ngươi cho rằng ta nói những lời đó có hơi phiến diện nhưng là...”

Con mắt Đái Mộc Bạch theo đó hơi mở to, hắn thấy được thân thể Vũ Vô Cực thay đổi. Một bộ dạng hư ảnh với hình con hổ trắng xuất hiện sau lưng Vũ Vô Cực. Vũ Vô Cực cười nhẹ nhìn hắn nói: “Đái thiếu, ngươi hẳn biết được hồn kỹ của ta có thể mô phỏng ra võ hồn của người khác. Nó có thể mô phỏng được cả tính chất của võ hồn, chỉ khác biệt duy nhất đó không thể mô phỏng hồn kỹ mà thôi. Bất quá đối phó ngươi vậy là đủ rồi.”

“Hừ... ngươi đang coi thường ta đấy à, người anh em Vô Cực!” Đem ma hồn sau lưng thu lại, Vũ Vô Cực trực tiếp sử dụng mô phỏng võ hồn Bạch Hổ giống hệt hắn. Ngay cả phụ thể đều là như vậy, nếu không phải biết được võ hồn Vũ Vô Cực là bản thể, hắn còn cho rằng Vũ Vô Cực là người anh em nào đó thất lạc. Ngay lập tức Đái Mộc Bạch trực tiếp phóng tới, hổ trảo đánh về phía Vũ Vô Cực.

Đong! Bao phủ thân thể Vũ Vô Cực là một cái kim chung sáng lập loè. Nó phát ra ánh sáng tuyệt đẹp, bàn tay Đái Mộc Bạch cảm giác được như đánh vào tường sắt. Phản lực chấn đến tay làm cho cánh tay Đái Mộc Bạch theo đó tê dại. Hắn ngay lập tức nhảy lùi về phía sau.

“Hống!” Bất quá Vũ Vô Cực sao có thể để cho Đái Mộc Bạch như ý. Miệng Vũ Vô Cực phát ra một âm thanh giống như hổ gầm. Âm thanh đinh tai nhức óc làm cho đầu óc Đái Mộc Bạch theo đó trở nên hoa mắt. Không ít khán giả ở trên đài cách xa như vậy
đều cảm nhận được đấu óc choáng váng liên hồi. Đầu họ theo đó lắc lư lảo đảo, một số người trực tiếp rơi vào hôn mê.

Năm ngón tay Vũ Vô Cực mở ra, ánh sáng lập loè xuất hiện trong năm cái móng hổ. Khi Vũ Vô Cực vươn tay trực tiếp liên tục chém ra. Hai tay vũ động, năm vệt sáng sắp thành hành song song bắn ra. Chúng sắc bén vô cùng chém thẳng về phía ngực của Đái Mộc Bạch.

Phanh! Đái Mộc Bạch lập tức bị năm căn sắc nhọn lập loè xuất hiện trực tiếp công kích. Thật may vừa lúc hắn tỉnh táo lại. Hồn hoàn loé sáng, hồn kỹ Bạch Hổ Hộ Thân Chướng phát động. Một vòng ánh sáng bao bọc lấy Đái Mộc Bạch. Hai lượt năm khí nhận sắc nhọn quét về phía vòng tròn Đái Mộc Bạch phát ra những âm thanh vang rội.

Vòng tròn tấc tấc rách nát, năm vệt sáng hơi ảm đạm đánh lên cơ thể Đái Mộc Bạch đem hắn đánh bay về phía sau và vạch ở trên bộ ngực hắn năm vết rạch. Máu tươi nho nhỏ trực tiếp xuất hiện ở không khí. Thân mình Đái Mộc Bạch hơi lê trên mặt đất khi bàn chân hắn chạm vào mặt đất.

Hai đôi hổ trảo Vũ Vô Cực phát ra ánh sáng loé lên, chúng hợp với nhau thành hình chữ X. Khi hai tay phất ra, hai vệt sáng hình trăng khuyết đánh thẳng về phía Đái Mộc Bạch. Ngay lập tức Đái Mộc Bạch đem hồn lực ngưng tụ trong miệng. Hắn lại sử dụng ra Bạch Hổ Liệt Quang Ba một lần nữa. Miệng hắn tụ ra một quả cầu ánh sáng phun ra.

Ầm! Quả cầu ánh sáng va đập vào hai vệt sáng hình trăng khuyết tạo ra một vụ chấn động nhỏ. Âm thanh vang dội vang lên. Lực phản chấn đem Đái Mộc Bạch đánh bay về phía sau. Bụi bặm mù mịt xuất hiện.

Phịch! Thân hình Đái Mộc Bạch trực tiếp rơi xuống mặt đất phát ra âm thanh nho nhỏ. Hắn cảm giác được ngực mình đau nhức truyền tới. Bàn tay hắn đưa lên sờ vào ngực của mình, miệng hắn lại lần nữa trực tiếp chảy ra một dòng máu đỏ tươi.

“Hô...” Vũ Vô Cực đi về phía Đái Mộc Bạch. Trong tay hắn đã xuất hiện một bông hoa cực kỳ xinh đẹp. Loại võ hồn đặc dị xuất hiện ở lòng bàn tay hắn. Một nam nhân tuấn tiếu lại xuất hiện một bông hoa xinh đẹp như vậy thực có vài phần kỳ quái.

“Không hổ là Võ Đế: Vũ Vô Cực!” Người nam nhân trung tuổi lập tức cười lớn đưa tay lên nói: “Truyền thuyết, Võ Đế chưa bao giờ bại một lần. Lần này Võ Đế lại chiến thắng đối thủ một lần nữa. Thật sự là quá tuyệt vời. Chúng ta hãy cho Võ Đế một tràng pháo tay chúc mừng chiến thắng của Võ Đế!”

Không để ý đến tiếng hoan hồ, Vũ Vô Cực trực tiếp dùng ngón tay ngắt một cánh hoa rơi xuống phía dưới người Đái Mộc Bạch. Không biết có phải ảo giác hay không mà trong khi trị liệu Đái Mộc Bạch, từ trên đài truyền tới tiếng chửi bởi Vũ Vô Cực thì phải.

“Ân!” Phất Lan Đức nâng lên mắt kính, ánh mắt hắn như híp lại nhìn về phía võ hồn trong tay Vũ Vô Cực. Loại võ hồn này khiến cho Phất Lan Đức nhớ đến một loại võ hồn khá đặc biệt.

“Hô...” Không qua bao lâu thì Đái Mộc Bạch cảm giác được cả người thoải mái. Những thương thế hắn dường như nhìn rất nặng nhưng cũng chỉ là mặt ngoài. Năng lượng theo đó tiến vào cơ thể làm cho cả cơ thể Đái Mộc Bạch trở nên thư thái. Thương thế theo đó nhanh chóng khỏi hẳn. Chì chở một lúc khôi phục hồn lực, hắn có thể đánh trận tiếp theo.

Trở lại khu vực nghỉ ngơi, Đái Mộc Bạch thi thoảng nhìn về phía Vũ Vô Cực. Dường như chần chờ gì đó nhưng Đái Mộc Bạch không dám nói. Sau khi bọn họ rút thăm lượt đấu thì ở lại trong căn phòng này nghỉ ngơi đem hồn lực hoàn toàn khôi phục. Song trận chiến hai đấu hai làm cho Vũ Vô Cực chỉ có thể bóp trán thở dài. Khoé miệng Đái Mộc Bạch thì liên tục co quắp vài cái.

“Chồng yêu, không nghĩ tới trận đấu này lại là chúng ta a!” Diễm Linh Cơ nhoẻn miệng cười nhìn Vũ Vô Cực và Đái Mộc Bạch. Tiểu Y cũng theo đó hơi gật đầu một cái.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện